Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 820: Ta muốn nghe ngươi kể chuyện

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Tuy tâm tình kích động nhưng Chu Phượng Phượng và heo mập luôn theo sau Lâm Phàm, không dám lỗ mãng đi lên trước.
Quá nguy hiểm.
Quỷ biết bên trong còn có cái gì, thận trọng thì tốt hơn.
Lâm Phàm suy tư, hắn không nhìn thấu:
- Cung điện này không giống tự hình thành mà càng như có ai xây dựng lên.
Kẻ nào bị khùng xây dựng cung điện dưới đất, làm bên ngoài đen ngòm, không lẽ muốn dụ dỗ ai đi vào?
Chu Phượng Phượng dè dặt hỏi:
- Lão ca đoán chỗ này có quỷ không?
Chu Phượng Phượng cũng cảm giác tình huống nơi này là lạ, lão vào nhiều vùng đất mạo hiểm nhưng lần đầu tiên gặp tình huống này.
Lâm Phàm vỗ vai Chu Phượng Phượng:
- Không có, yên tâm đi, quỷ nào ở đây. Nhìn trên đỉnh đầu thấy mặt trời chói chang không, nếu có quỷ cũng bị chiếu la làng. Cách ta xa chút, có vấn đề thì đừng lại gần.
Chu Phượng Phượng gật đầu nói:
- Ta biết rồi lão ca.
Đương nhiên phải nghe lời lão ca, lão không ngốc, đã gặp bao người cách kho báu chỉ một bước nhưng vì sơ sẩy mà chết trên kho báu.
Tưởng tượng thôi đã cảm giác hơi khủng bố.
Chính giữa cung điện đặt một bộ quan tài, thoạt trông làm bằng thủy tinh, nhưng không trong suốt, ánh sáng chiếu lên quan tài sáng lấp lánh.
Lâm Phàm sải bước đi tới, mặc kệ nó là cái gì, ít ra phải nhìn xem đã.
Hắn đứng bên quan tài, khí lạnh ập đến, toàn thân lạnh buốt.
Chu Phượng Phượng thấy lão ca không bị gì thì to gan tiến lên:
- Lão ca, sao chỗ này có quan tài nhỉ? Có khi nào chúng ta vào mộ của kẻ khủng bố nào không?
Lâm Phàm sờ cằm:
- Ai biết được, mở ra xem liền biết.
Hắn có chút ý tưởng, có lẽ bên trong có thứ gì ghê gớm.
Đột nhiên két một tiếng.
Chu Phượng Phượng vô tình đụng vào đèn đá, vang tiếng cơ quan chuyển động.
Lâm Phàm hơi cảnh giác, tùy thời sẵn sàng chiến đấu.
Quỷ biết có thứ gì đi ra.
Phải bảo vệ tốt một người một heo, nếu để chết ở đây là mất mát lớn, cũng là sỉ nhục với hắn.
Hắn, Lâm Phàm mang người đến vùng đất mạo hiểm, sao có thể để đối phương chết tại đây?
Giỡn chắc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cung điện rung rinh, vách tường bốn phía biến đổi, một lỗ đen ngòm hiện ra, loáng thoáng có tiếng nước chảy, dường như có thứ gì lăn.
Rào rào!
Ánh sáng vàng chói lòa, mùi nồng nặc tràn ra.
Lỗ đen ngòm phun ra vô số đan dược sặc sỡ sắc vàng.
Rất nhiều đan dược, đủ màu đủ kiểu rơi lộp độp xuống đất.
Chu Phượng Phượng ngạc nhiên ngây người, xoe tròn mắt đứng như trời trồng:
- Trời ạ, gặp quỷ sao?
- Ụt ụt!
Bốn chân heo mập xoạc ra nằm sấp xuống đất, bị đống đan dược hù sợ. Nó là con heo thần kỳ, đã thấy nhiều thứ tốt, nhưng chưa từng thấy giống như vậy.
Quá kinh người.
Lâm Phàm cũng rất bất ngờ:
- Đan dược này . . .
Quá nhiều đan dược, khiến người không dám tin.
Rất nhanh, đan dược phủ kín trên mặt đất.
Vèo vèo!
Vài luồng sáng bay ra từ lỗ hổng, kéo cái đuôi ánh sáng dài.
Vốn tưởng là thứ nguy hiểm gì, nhưng chớp mắt thì ra là ba mươi sáu cây cờ cắm xuống đất, tỏa ánh sáng kinh người. Loáng thoáng cảm giác ba mươi sáu cây cờ có mối liên kết vô hình, hình thành uy thế cực kỳ cường đại.
Chu Phượng Phượng trố mắt líu lưỡi:
- Chí bảo.
Đây là vùng đất mạo hiểm gì? Hoặc nên nói là mộ của ai, quá giàu có.
Chu Phượng Phượng nuốt nước miếng, nhìn trân trân:
- Lão ca, ta cảm giác chúng ta đã tới nơi ghê gớm.
Nếu có thể thì Chu Phượng Phượng rất muốn nhào lên mấy thứ này, nhưng lão còn chưa biết tình huống hiện tại ra sao, không dám hành động lỗ mãng.
Lâm Phàm không nhìn mớ đan dược và chí bảo mà nhìn quan tài thủy tinh không rời mắt, vươn hai tay chộp, hắn muốn xem bên trong có thứ gì.
Lâm Phàm hơi kích động nói:
- Tránh ra xa chút, ta sắp mở quan tài này. Không chừng mấy thứ đó là lừa người, kho báu thật sự rất có thể nằm trong quan tài này.
Mức độ nguy hiểm của vùng đất mạo hiểm này không cao nhưng sức hấp dẫn thì tràn đầy.
Chu Phượng Phượng túm đuôi heo mập kéo ra xa:
- Lão ca, bình tĩnh chút, hãy cẩn thận.
Bộp!
Hai tay đặt trên quan tài thủy tinh, đẩy mạnh.
Răng rắc!
Nắp quan tài bị nâng lên rồi hất sang một bên.
- Ủa?
Lâm Phàm nhìn xuống, phát hiện trong quan tài thủy tinh không có gì cả.
- Mợ nó, bị hố!
Lâm Phàm cảm thấy không thể nào, bên ngoài thì tài phú ngập mặt mà sao bên trong không có gì? Hắn không tin tà, chắc chắn trong quan tài có cơ quan. Lâm Phàm thò nửa người xuống, lần mò tìm cơ quan ẩn giấu.
Chu Phượng Phượng muốn tiến lên xem, đang định nhấc chân thì bỗng khựng lại giữa chừng, con ngươi co rút.
Giọng Chu Phượng Phượng run run sợ hãi:
- Lão . . . lão ca.
- Đừng ồn, ta bận tìm đồ.
Lâm Phàm vỗ vách trong quan tài phát ra tiếng thùng thùng, vẫn không tìm được cơ quan.
Thình thịch!
Mặt Chu Phượng Phượng trắng bệch, trán rịn mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm phía trước. Nơi đó không chỉ có mình lão ca, còn có một bóng người khác.
Người đó chân không chạm đất, mặc áo màu xám, mắt đen kịt.
Khi bóng người kia liếc qua một cái, Chu Phượng Phượng bị hù sợ ngồi bệch dưới đất.
Trong đầu lão hiện ra hình ảnh cực kỳ kinh dị, có khí lạnh chạy từ gan bàn chân lên tận tim.
Bóng người kia giơ một ngón tay lên đặt bên môi, dường như ra dấu Chu Phượng Phượng đừng nói chuyện, đặc biệt khi cười thì nhếch cao khóe môi cho lão cảm giác âm trầm lạnh lẽo.
Chu Phượng Phượng thầm nghĩ:
- Nếu ta mở miệng là chết.
Bóng người kia giang hai tay nhẹ nhàng ôm Lâm Phàm.
Cổ họng Chu Phượng Phượng như bị bóp chặt, muốn lên tiếng nhưng không dám.
Lão cắn chót lưỡi, máu chảy ra cũng đánh tan nỗi sợ, lão hét to:
- Lão ca cẩn thận, đằng sau ngươi có người!
Bóng dáng ấy quỷ dị, vô hình vô tung, khi xuất hiện không có chút hơi thở, nếu không phải thấy bằng mắt thường thì không thể phát hiện ra.
Lâm Phàm bận rộn kiểm tra quan tài thủy tinh chợt nghe tiếng la của Chu Phượng Phượng, tâm tình hắn vẫn bình tĩnh, siết nắm tay, vụt xoay người đánh ra cú đấm.
Tốc độ nhanh đến tột độ.
Nhưng nắm đấm như đánh vào không khí, thân thể của đối phương dường như trong suốt.
Trong phút chốc bóng dáng trong suốt dán sát Lâm Phàm, dần ngưng thực, hai tay ôm Lâm Phàm, giọng lạnh lẽo nói:
- Lâu rồi không nghe kể chuyện, ta muốn nghe kể chuyện.
- A?
Đầu óc Lâm Phàm xoay chuyển, tích tắc nhớ ra ngay đây là ai.
- Cô nàng treo cổ, sao nàng ở đây?
Lâm Phàm không ngờ sẽ gặp cô nàng treo cổ ở chỗ này, hơi kinh người, làm người ta thắc mắc.
Cô nàng treo cổ ôm Lâm Phàm, không còn hư ảo mà cảm xúc thịt chạm thịt, còn có hơi ấm.
Giọng cô nàng treo cổ nhẹ nhàng, dịu dàng hơn:
- Ta muốn ngươi kể chuyện cho ta nghe.
Dường như khi đối diện Lâm Phàm thì nàng dịu dàng hơn nhiều.
Lâm Phàm rất muốn nói kể cái đầu ngươi, nếu còn không buông tay là bản phong chủ đấm bể đầu bây giờ.
Nhưng không thể thốt ra câu đó được.
- Được rồi, buông ra trước đã, lát nữa sẽ kể cho nàng nghe.
Từ khi Lâm Phàm đi ra thôn trang thì quên luôn cô nương này, không ngờ gặp lại ở đây.
Cô nàng treo cổ nghe lời thả Lâm Phàm ra ngay, hai chân lơ lửng đứng đó, mặt không biểu tình nhìn hắn.
Lâm Phàm nheo mắt suy tư. Cô nàng treo cổ hơi thay đổi, lúc ở thôn trang hắn còn cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng vừa rồi nếu không có Chu Phượng Phượng nhắc nhở thì hắn không cảm ứng được.
- Quỷ dị vậy sao?
Lâm Phàm vẫn cho rằng cô nàng treo cổ không phải người, là oán linh, nhưng mới rồi cảm giác đụng vào là thực thể, đây rốt cuộc là thứ gì? Và tại sao cô nàng treo cổ xuất hiện ở đây?
Lâm Phàm hỏi:
- Tại sao nàng xuất hiện ở chỗ này?
Cô nàng treo cổ nghiêng đầu, mắt đen thui kinh dị rùng rợn nhìn Lâm Phàm:
- Ta rất nhớ ngươi, rời khỏi thôn trang đi tìm ngươi.
Lâm Phàm nói:
- Thẳng cổ lên, con mắt bình thường chút, muốn hù ai hả? Nàng hù ta sợ.
Cô nàng treo cổ giơ tay trắng bệch lên vịn đầu, rắc một tiếng, đầu thẳng lại. Sương đen trong con mắt dần tán đi, thành đôi mắt to tròn ngập nước.
Chu Phượng Phượng trợn mắt há hốc mồm, không biết tình huống hiện tại là sao, vì sao cảm giác lão ca quen nữ nhân không rõ lai lịch này?
Lâm Phàm hỏi:
- Ta hỏi nàng, làm sao nàng xuất hiện ở chỗ này?
- Ta muốn nghe kể chuyện.
- Nàng trả lời ta trước!
Lâm Phàm không nhìn thấu cô nàng treo cổ này, rất quỷ dị.
Cô nàng treo cổ đáp:
- Ta luôn ở đây, nơi này là nhà của ta.
Lâm Phàm trợn to mắt nói:
- Mợ nó!
Xem hắn là đồ ngốc à? Dám nói luôn ở đây.
- Vậy sao trước kia nàng ở trong thôn trang?
Cô nàng treo cổ thản nhiên nói:
- Thôn trang? Ta không ở thôn trang.
- Mấy câu lúc trước là tự nàng nói, nàng ra thôn trang đi tìm ta, quên rồi sao?
Lâm Phàm ráng nhịn, nếu là người khác thì hắn đã đấm cho một phát. Đùa giỡn ai? Hay xem hắn là đồ ngốc?
Cô nàng treo cổ lắc đầu nói:
- Ta chưa nói bao giờ.
Lâm Phàm giơ tay chỉ vào cô nàng treo cổ:
- Nàng giỏi lắm!
Hắn phục rồi, đây là người đầu tiên mở to mắt nói dối trước mặt hắn, mà chưa chắc là con người.
Chu Phượng Phượng lặng lẽ lại gần, hơi cảnh giác cô nàng treo cổ, nhỏ giọng hỏi:
- Lão ca, nữ nhân này là ai? Sao cảm giác âm trầm, rất kinh dị, cảm giác nếu nàng muốn giết ta thì ta không cách nào chống cự.
Đây là lần đầu tiên Chu Phượng Phượng có cảm giác như vậy, dù đụng phải Đạo cảnh thì lão vẫn có thể cưỡi Dương Dương chạy trốn. Còn trước mặt nữ nhân này, lão có cảm giác dù chạy trốn tới đâu cũng không thoát được.
Cô nàng treo cổ tự nói một mình, mắt trong veo mong đợi nhìn Lâm Phàm:
- Ta muốn nghe ngươi kể chuyện, nơi này đều là đồ của ta, ta cho ngươi hết, ta muốn nghe ngươi kể chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận