Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 821: Mợ nó, hắn điên rồi

Chu Phượng Phượng nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Lão ca, ta cảm thấy có thể làm cuộc mua bán này. Kể chuyện có thể lấy đi bảo bối, không lỗ vốn chút nào. Ta nhìn nữ nhân tuy hơi thấy khó chịu nhưng tổng thể không quá gai mắt, hay là . . .
Chu Phượng Phượng cảm thấy nữ nhân này không đơn giản, cho cảm giác nguy hiểm, nếu đấu cứng thì không biết có xảy ra trận đại chiến không.
Xem tình huống thì cô nương không rõ lai lịch này có cảm tình với lão ca, nếu lão ca chịu uất ức một chút không chừng trở thành giai thoại.
Lâm Phàm lườm lão:
- Sang góc chơi đi!
Nói gì mà hơi thấy khó chịu, đến bây giờ không rõ đối phương là thứ gì, chẳng lẽ kêu hắn đè quỷ?
Chu Phượng Phượng rụt cổ, nhéo lỗ tai Dương Dương:
- Ta nói có gì sai đâu.
Heo mập khẽ kêu tỏ vẻ lão nói đúng, nhưng mắt thì cứ liếc đống bảo bối xếp đầy đất:
- Ụt ụt!
Lâm Phàm tiến lên choàng vai cô nàng treo cổ kéo sang một bên:
- Vấn đề của nàng hơi phức tạp, có chuyện kể nhưng không thể kể mỗi ngày đúng không? Vì sẽ có ngày nghe chán.
Khi Lâm Phàm đặt tay lên vai nàng treo cổ, tuy cách vải áo nhưng có thể cảm giác làn da hơi mềm mại, đúng là gặp quỷ.
Giọng nàng treo cổ rất bình tĩnh, ánh mắt bình thản như thể không để bụng chuyện gì:
- Ta sẽ không chán.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Nàng sẽ chán.
Nàng treo cổ lắc đầu nói:
- Ta sẽ không.
Răng rắc!
Lâm Phàm siết khớp tay, cảm giác nói mãi không lọt tai, hắn rất muốn đấm cho đến khi cô nương này chịu phục.
Nàng treo cổ chậm rãi bẻ cổ nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi muốn đánh ta? Vậy đánh đi, rồi kể chuyện cho ta.
- ???
Đầu Lâm Phàm nổi lên dấu chấm hỏi, nói cái quái gì vậy, sao nghe không hiểu?
- Ta không cần mấy thứ này, nàng có thể trở về thôn trang của mình không?
Lâm Phàm không muốn nói nhiều với cô nương này, như nước đổ lá khoai. Hơn nữa đối phương để mặc hắn đánh chắc vì có nắm chắc ngăn cản, nếu không đã chẳng nói như vậy.
Chu Phượng Phượng, heo mập ngoan ngoãn ở yên một góc chờ, không biết lão ca đàm phán với cô nương quỷ dị này thế nào rồi.
Kể chuyện thôi mà, có gì khó khăn. Nếu được thì lão rất muốn kể chuyện thay Lâm Phàm, sau đó sẽ được đến kho báu chỗ này, giao dịch công bằng biết bao.
Nàng treo cổ lắc đầu nói:
- Ta luôn ở đây, chưa từng đi thôn trang.
Nàng hoàn toàn phủ định cách nói mình từng ở thôn trang.
Lâm Phàm cảm thấy nàng treo cổ từng bị đập vào đầu, quên luôn chuyện trước kia.
Lâm Phàm nhìn nàng treo cổ, cô nương cũng nhìn hắn, còn thường chớp mắt một cái.
Lâm Phàm tạm thời không làm gì được nàng, xem như gặp đối tượng khó chơi.
Chu Phượng Phượng lại gần, nói nhỏ:
- Lão ca, qua đây nói chuyện chút.
Hai người đi xa.
Chu Phượng Phượng liếc nữ nhân kia rồi vội cúi đầu bảo:
- Lão ca, ta nghĩ lão ca nên đồng ý thì hơn. Cô nương kia trông khờ khạo, nếu chúng ta không nhận thì còn có người đến, khi đó tài phú chỗ này đều bị người ta lừa đi hết. Kể chuyện thôi mà, biên đại là xong, có cần làm phức tạp vậy không?
Chu Phượng Phượng cảm giác mình nói chuyện không có vấn đề, bình phẩm từ góc độ chuyên nghiệp.
Lâm Phàm sờ cằm, nghe có lý, bọn họ không lấy thì sau này sẽ có người khác lấy.
Trong khi hai người thảo luận.
Phía xa có hai luồng sáng bay nhanh đến, có người bị động tĩnh ở đây hấp dẫn.
- Minh Vương, phía xa có động tĩnh rất kinh thiên động địa, chắc có dị bảo gì xuất thế, không biết chúng ta có đến kịp không?
Nam nhân người tỏa ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt anh tuấn, khí thế bất phàm, rất mong đợi tình huống phía xa.
Gã là cường giả một trăm hạng đầu bảng Thiên Kiêu, ở bên ngoài tôi luyện nâng cao thực lực bản thân, sau đó gặp Minh Vương năm mươi hạng đầu bảng Thiên Kiêu, đi cùng nhau.
Mặt Minh Vương bình tĩnh nhưng mắt lấp lóe tia sáng:
- Bảo bối tất nhiên chỉ có người có duyên mới biết, nếu chúng ta có cơ duyên thì đi khi nào đều thấy nó, còn không có duyên phận, dù bây giờ đi cũng không có duyên lấy được.
Nói là vậy nhưng Minh Vương rất mong đợi bảo bối.
Chốc lát sau hai người xuất hiện giữa hư không, đưa mắt nhìn, thầm ngạc nhiên, cung điện phía dưới hấp dẫn bọn họ chú ý.
Chu Vũ nhíu mày nói:
- Không có người? Minh Vương, xem ra chúng ta đến đủ mau, tạm thời chưa ai lại đây. Nhưng sao cảm giác tình huống nơi này là lạ. Minh Vương huynh nhìn bên dưới xem, càng giống như một chỗ vùng đất mạo hiểm bị người xốc nóc.
Biểu tình của Chu Vũ nghiêm túc, có gì đó là lạ, gã thầm cảnh giác.
Bọn họ không ngốc, nơi này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn có nguy hiểm.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ thấy bảo quang rực rỡ bao bọc cung điện, dù họ là cường giả một trăm hạng đầu bảng Thiên Kiêu cũng ngẩn ngơ.
Có thể phát ra bảo quang chói lòa như vậy thì bảo bối trong đó khủng bố cỡ nào? Làm người giật mình không nói nên lời.
Minh Vương nhìn cung điện chằm chằm, mắt lấp lóe tia sáng vàng muốn xem thấu tình hình trong cung điện, nhưng sương mù bao phủ ngoài cung điện làm gã không thể nhìn thấu, gã rất ngạc nhiên.
Minh Vương giơ tay lên, năm ngón tỏa ánh sáng vàng rực rỡ chộp mạnh, muốn bứng cung điện lên.
Nếu nơi này thật sự có bảo bối thì tiếp tục ở lại không phải tuyển chọn sáng suốt.
Chu Vũ giật mình kêu lên:
- Lợi hại!
Chu Vũ không ngờ thực lực của đối phương mạnh mẽ đến mức này, rất kinh người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong cung điện.
Lâm Phàm đang suy nghĩ giải quyết nàng treo cổ thế nào thì cung điện bỗng rung bần bật, tro bụi trên vách tường rơi lả tả.
- Xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm cảm giác bên ngoài có hai người, một người trong đó ra tay muốn lấy cung điện đi.
Chu Phượng Phượng vừa kinh vừa giận:
- Trời ạ, lão ca, có người muốn cướp đồ của chúng ta!
Quá kiêu ngạo, bọn họ còn ở bên trong mà dám ngang nhiên đến cướp, rõ là không thèm để họ vào mắt.
- Dừng tay!
Tiếng rống của Chu Phượng Phượng từ trong cung điện truyền ra ngoài, hai người ở bên ngoài sửng sốt.
Minh Vương ngừng lại, gã không ngờ trong cung điện có người.
Chu Vũ tiếc nuối nói:
- Minh Vương huynh, xem ra chúng ta đến chậm, nơi này đã bị người có được, hay chúng ta đi thôi.
Không ngờ họ đến chậm, nếu đã có người thì bảo bối này không phải của họ.
Mặt Minh Vương lạnh lùng nói:
- Ngậm miệng.
Chu Vũ bị nạt thì mặt đỏ rần, thấy mất mặt. Nói sao thì gã là cường giả một trăm hạng đầu bảng Thiên Kiêu, tuy xếp hạng không cao nhưng không thể đối xử với gã như vậy.
Đương nhiên Minh Vương xếp năm mươi hạng đầu, thứ hạng rất cao, nằm ở vị trí mười mấy, thuộc về thế lực lớn bỏ xa Chu Vũ.
Chu Phượng Phượng mang heo mập bước ra cung điện, có lão ca ở, lão không sợ chút nào.
Chu Phượng Phượng mắng hai người ở trên cao:
- Hai ngươi đang làm gì? Không biết nơi này có người sao? Đi mau!
- Huynh . . .
Chu Vũ định nói là ngại quá huynh đệ, nhưng khi thấy Chu Phượng Phượng thì gã nuốt ngược lời muốn nói vào bụng. Trông hơi già, gọi huynh đệ hơi ngượng miệng.
Chu Vũ đổi giọng:
- Ngại quá, không biết chỗ này đã có người đến, chúng ta nghe động tĩnh nên đến nhìn xem, lát nữa đi ngay.
Chu Vũ bất đắc dĩ, không ngờ đã có người đến, xem ra kho báu này không có duyên với gã.
Nhưng Chu Vũ thấy tia sáng lạnh trong mắt Minh Vương.
Minh Vương lạnh lùng nói:
- Con kiến Chí Tiên cảnh.
Tu vi của đối phương làm Minh Vương có ý tưởng khác, đó là đuổi đi hoặc giết chết.
Chu Phượng Phượng phát hiện ánh mắt của đối phương là lạ, cảm giác như muốn giết lão, chiếm lĩnh nơi này.
- Ánh mắt của ngươi là sao? Muốn giết người cướp báu à?
Chu Vũ khuyên nhủ:
- Minh Vương huynh, nếu đã có người giành chỗ này trước một bước thì chúng ta đi thôi.
Chu Phượng Phượng gật gù:
- Không sai, nhà ngươi nói đúng, nơi này đã có người, các ngươi từ đâu đến thì mau trở về chỗ đó, đừng có ý nghĩ bậy bạ, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Minh Vương ngây người, bước ra một bước, lực lượng lan tràn dưới chân làm hư không tan vỡ.
- Cho ngươi cơ hội sống, lập tức biến khỏi đây, bất cứ thứ gì ở đây đều là của ta. Nếu ngươi không nghe theo thì ta không ngại cho ngươi nằm xuống mãi mãi.
- Ha ha, nhãi ranh còn chưa mọc lông mà dám huênh oang, phụ mẫu không dạy ngươi đi ra đường đừng quá kiêu ngạo sao?
Chu Phượng Phượng không sợ chút nào, lão là người có chỗ dựa, lão ca đang ở trong cung điện, lão sợ gì nam nhân ở giữa trời?
Đùa.
Nếu lão ca đi ra thì chỉ một bàn tay là đánh bay đối phương.
Một giọng nữ âm u truyền ra từ cung điện:
- Nơi này đều là của ta.
Nàng treo cổ chậm rãi bước ra, ngước đầu nhìn trời:
- Đồ vật là của ta.
Dứt lời, mái tóc nàng treo cổ bay lên, hơi thở kỳ lạ bay lên trời.
Minh Vương khí thế phi phàm đã sẵn sàng giết người cướp báu, nhưng đột nhiên con ngươi gã co rút rồi kinh hoàng hét to:
- A!
Mắt Minh Vương lấp lóe tia kinh khủng, dường như gặp chuyện gì khủng bố.
Chu Vũ không biết Minh Vương trải qua chuyện gì mà ôm đầu la hét như thấy thứ gì ghê gớm:
- Minh Vương huynh, ngươi . . .
Mặt Minh Vương vặn vẹo, thê lương hét to:
- Đừng giết ta, đừng giết ta!
Minh Vương lăn lộn trên trời, chẳng còn phong phạm lúc trước.
- Làm sao vậy? Thấy quỷ?
Chu Phượng Phượng đã gặp đủ loại người nhưng chưa từng thấy kẻ bỗng nhiên nổi điên.
Đôi mắt trong veo của nàng treo cổ lấp lóe tia sáng dị dạng, không quan tâm Minh Vương hét thảm thiết.
- Muốn giết ta, ta muốn ngươi chết!
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, hai tay Minh Vương tự bóp cổ mình, mắt đỏ rực như muốn bóp chết mình.
Chu Vũ lại gần cầm tay Minh Vương:
- Minh Vương huynh, bình tĩnh lại, đang làm gì thế? Huynh tự bóp cổ mình làm gì?
Bốp!
Minh Vương vỗ bay Chu Vũ, tiếp tục bóp cổ mình.
- Ta bóp chết ngươi! Minh Vương này đường đường là hạng mười lăm bảng Thiên Kiêu, sao không đánh lại ngươi được! Ta muốn ngươi chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận