Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 822: Lâm Phàm đây, tìm hiểu thử

Chu Vũ nghiêm túc, liếc nhìn nữ nhân ở bên dưới:
- Chuyện gì đây?
Sau khi nữ nhân này đi ra thì Minh Vương biến thành như vậy, chắc biến cố liên quan đến nữ nhân này.
Chu Vũ mở miệng cầu tình:
- Hắn không cố ý, xin nương tay cho.
Tuy Chu Vũ không quá thân thiết với Minh Vương nhưng ít ra là người quen, hơn nữa gã thuộc về thế lực cực kỳ mạnh, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ là tai nạn.
Hạng mười lăm bảng Thiên Kiêu đã xếp rất cao, là thiên kiêu trong thiên kiêu.
Thế lực của Minh Vương sẽ không chịu dừng tay.
Chu Phượng Phượng lắc đầu nói:
- Nhà ngươi biết nói tiếng người đấy, nhưng nhìn ta cũng vô dụng, ta không ngăn cản được.
Lúc trước Chu Phượng Phượng không hiểu xảy ra chuyện gì, nay xem ra có liên quan đến nữ nhân này.
Tu vi của đối phương không đơn giản, hơi thở hùng hồn, nhưng dù vậy vẫn bị hạ gục, điều này nói lên cái gì?
Rằng nữ nhân này siêu khủng bố.
- A!
Tình huống của Minh Vương rất tệ, mười ngón đã bấu vào thịt, máu ứa ra, cứ tiếp tục thế này thì gã sẽ bẻ gãy cổ mình.
Lâm Phàm đang bận rộn hốt tài phú trong cung điện, có nhiều đan dược, nhiều binh khí, còn có nhiều thiên tài địa bảo, tài phú khá kếch xù.
Song song đó, Lâm Phàm luôn suy nghĩ lai lịch của cô nàng kia.
Đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng hét thảm.
Lâm Phàm vội cất hết tài phú trong cung điện, bước nhanh ra ngoài. Hắn biết có hai người đến, nhưng không thể tùy tiện để người ta chết.
Vì chết quá nhiều lần nên Lâm Phàm hiểu sâu sắc về cái chết.
Chết rồi là mất tất cả, người sống mới có giá trị lớn hơn.
Còn về nàng treo cổ thì bàn sau, muốn kể chuyện sẽ kể, hắn không muốn mất tài phú chỗ này, để người khác được lợi.
Lâm Phàm đi ra cửa cung điện, vội hét lên:
- Dừng tay!
Người trên cao kia trông rất đau khổ, sắp bóp chết mình rồi, hắn không thể để chuyện đó xảy ra. Còn sống tốt thì có thể mang về làm tay đấm, tuyệt biết bao.
Người khác ngăn cản chưa chắc được, nhưng Lâm Phàm lên tiếng thì rất hữu dụng, nàng treo cổ nghe lời hắn, nàng ngoan ngoãn đứng yên.
Chu Vũ thầm thắc mắc:
- Người kia là ai?
Người cuối cùng ra khỏi cung điện là ai? Cho gã cảm giác rất nguy hiểm.
Chu Vũ nhìn Minh Vương.
Minh Vương trên cổ để lại vệt máu lúc này đã phản ứng lại.
Minh Vương ngây người nhìn hai tay mình dính đầy máu:
- Ta đang làm gì?
Gã không biết mới rồi mình làm cái gì, vì sao ra nông nỗi này.
Minh Vương vuốt cổ, vết thương rất sâu, có mười lỗ máu, tuy không nguy hiểm mạng sống nhưng làm gã sợ hãi người ướt đẫm mồ hôi.
Mới rồi gã muốn bóp chết chính mình.
Đầu óc Minh Vương xoay nhanh, giây lát hiểu ngây chuyện gì xảy ra.
Minh Vương vụt ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng sắc lạnh:
- Là các ngươi!
Cảm giác vừa rồi rất kỳ diệu, gã hoàn toàn chìm trong ảo cảnh. Với tu vi của gã dư sức giữ vững bản tâm, tim như đá không dao động. Làm Minh Vương khủng hoảng là ảo cảnh kia có sức hút phóng lớn sợ hãi.
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn nàng treo cổ:
- Là nàng làm?
Hơi lợi hại, khiến đối phương tự giết mình, ghê gớm hơn chiêu thức bình thường nhiều.
Không ngờ, nàng này khá quỷ dị.
Nàng treo cổ mờ mịt nhìn Lâm Phàm:
- Cái gì?
Nàng không biết đối phương nói gì, gì mà bảo là nàng làm, nàng có làm cái gì đâu.
Lâm Phàm không hỏi nữa, có hỏi cũng như không. Tạm thời chưa rõ ràng lai lịch của nàng treo cổ, vậy thì bình ổn nàng đã, sau này sẽ biết thôi.
Minh Vương cổ đẫm máu chợt hét to:
- Chết tiệt!
Thừa dịp đối phương lơ là Minh Vương ra tay, muốn giết người ở đây, cướp hết tất cả.
Chu Vũ hét lớn:
- Đừng!
Không ngờ Minh Vương huynh âm hiểm vậy, Chu Vũ rời nhà tình cờ gặp Minh Vương, cảm thấy khí chất của đối phương không tầm thường nên muốn làm quen. Đâu ngờ đối phương thừa dịp người ta chưa chuẩn bị trực tiếp tấn công, rõ ràng muốn giết người tại chỗ.
Tình cảnh một giây biến đổi muôn vàn.
Bốp!
Lâm Phàm nhấc chân đá ngang eo, tốc độ siêu mau, lực lượng dâng trào. Cường giả hạng mười lăm bảng Thiên Kiêu bị đá vào eo té xuống đất.
Minh Vương nằm dưới đất ọc từng ngụm máu, xương lưng hình như đã gãy, gã đập thủng cái hố to dưới đất.
- Làm gì? Bản phong chủ mới muốn hỏi ngươi tính làm gì, lên trời à?
Lâm Phàm nhìn người này, một lời không hợp liền đánh, nhưng cũng phải biết lượng sức chứ, không nhìn lại thực lực của bản thân đã đánh người, mắt hơi bị mù.
Nếu nói lúc trước Minh Vương bị cảm nhiễm tinh thần đặc biệt thì bây giờ thật sự bị ăn đòn.
Chu Vũ giật nảy mình, vụt ngẩng đầu, không dám tin.
Minh Vương hạng mười lăm bảng Thiên Kiêu, tu vi Diệu Thế, nhưng chớp mắt bị đối phương một cước trấn áp, trái ngược quá lớn, khiến người không chịu nổi.
Quá mức khủng bố.
Chu Vũ vội bước lên trước, ôm quyền nói:
- Xin nhẹ tay cho, các vị, làm ơn nhẹ tay.
- Hưm?
Lâm Phàm thắc mắc người này có lai lịch gì, hắn đang định ra tay trấn áp thì Chu Phượng Phượng nhắc nhở:
- Lão ca, người này tạm được, mới rồi còn khuyên tên kia, không xem như người xấu.
Chu Phượng Phượng có chút cảm quan tốt với người này, mới nãy đối phương nói một số lời nghe lọt tai, nên lão cảm thấy người này không tệ lắm.
Nếu lão ca ra tay thì người này quỳ chắc luôn, sẽ chết rất thảm. Dù sao lão ca phi phàm, thực lực bá đạo. Nhìn tên kia xem, hùng hổ cho lắm vào rồi giờ nằm liệt, phun máu không ngừng, sợ chết người.
Chu Vũ ôm quyền hướng Chu Phượng Phượng, cảm tạ đối phương nói giúp mình:
- Đa tạ.
Chu Vũ lại nhìn Lâm Phàm:
- Tại hạ tên Chu Vũ, là đệ tử của Đại Hạ Thánh Địa. Vị này là Minh Vương, Thánh Tử của Kim Khuyết Thánh Địa, xin giữ lại người sống.
Chu Vũ không nói thế lực sau lưng Minh Vương ghê gớm cỡ nào vì sợ đối phương tưởng gã cố ý đe dọa, sẽ vì sĩ diện mà xuống tay giết người.
Nên Chu Vũ chỉ nhắc sơ lai lịch của Minh Vương.
Minh Vương nằm liệt dưới đất, ọc máu liên tục:
- Oa!
Đòn kia rất nặng, gã không đỡ nổi, cảm giác thân thể như nổ tung, không kiềm chế được.
Minh Vương tức giận trừng Lâm Phàm, mắt tóe lửa ước gì bầm thây đối phương ra vạn mảnh.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Chưa nghe qua.
Thế lực lớn gì đó hắn chưa từng nghe, quỷ biết có lai lịch gì.
Chu Phượng Phượng thì mặt biến sắc, có nghe tên rồi, lão lại gần nói nhỏ vào tai Lâm Phàm:
- Lão ca, ta có nghe về Kim Khuyết Thánh Địa, đại Thánh Địa truyền thừa đã lâu, rất mạnh. Không ngờ tên này là Thánh Tử của Thánh Địa đó, chúng ta đã đạp phải miếng sắt rồi. Nhưng nếu bây giờ làm thịt hắn thì không ai biết.
Tuy Chu Phượng Phượng hơi giật mình nhưng không e ngại chút nào, thậm chí khi biết lai lịch của đối phương, lão định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, khử luôn đối phương.
Bộp!
Lâm Phàm giận vỗ đầu heo:
- Ngươi nói gì vậy? Chúng ta là loại người thích đánh giết sao? Ngươi suốt ngày chỉ biết giết, có thể dùng đầu óc không hả?
Heo mập đang hút đất đột nhiên bị vỗ đầu, nó mờ mịt nhìn Lâm Phàm.
Làm gì vậy?
Bản heo mập có nói gì đâu mà sao vỗ đầu của ta?
Chu Phượng Phượng gật gù:
- Lão ca nói có lý.
Nhưng lão ngẫm kỹ lại thì không đồng ý:
- Nhưng lão ca, ta phải nói là nếu thả hắn đi sẽ tai họa ngầm không dứt.
Bộp!
Heo mập định tiếp tục hút đất lại bị vỗ đầu heo.
- Ai nói thả? Ngươi nghĩ bản phong chủ sẽ thả người sao?
Lâm Phàm cảm giác đầu óc của Chu Phượng Phượng không được tốt, chuyện đơn giản vậy mà không nhìn rõ, khiến người thất vọng hết sức.
Chu Phượng Phượng lặng im, sau đó gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi lão ca, chúng ta không giết cũng không thả, chúng ta bắt giữ hắn, sáng tạo ích lợi càng lớn.
- Đúng rồi, ngươi nói câu này đúng.
Lâm Phàm giơ tay lên định vỗ nữa nhưng chụp hụt, nhìn kỹ thì heo mập cất bốn chân trốn ra xa rồi.
- Éc éc!
Heo mập kêu hai tiếng với Lâm Phàm biểu thị kháng nghị, vốn đã là óc heo còn đánh nó, quá đáng.
Chu Vũ ngây người:
- Các vị, xin hãy nghĩ cho kỹ, thực lực của Kim Khuyết Thánh Địa rất mạnh, nếu biết Thánh Tử gặp nạn sợ rằng sẽ dẫn đến chấn động.
- Nếu ngươi cũng là Thánh Tử của thế lực lớn vậy chắc tin tức khá nhanh nhạy nhỉ. Thôi được, bản phong chủ là Lâm Phàm, tìm hiểu thử đi.
Lâm Phàm không nói nhiều, túm Minh Vương trong tay chuẩn bị rời đi.
- Đi!
Hắn bay lên trời, biến mất không còn bóng dáng.
Chu Vũ hét to:
- Này các vị, đừng đi . . .!
Chu Vũ bỗng khựng lại, cúi đầu suy tư:
- Sao cái tên này nghe quen quen, Lâm Phàm?
Chu Vũ đứng yên tại chỗ suy nghĩ thật lâu, đột nhiên mặt biến sắc.
Gã nhớ ra đoạn thời gian trước Đạo Thanh Vô Lượng tông mời cường giả thế lực lớn đi, xảy ra chuyện lớn.
Tuy Đại Hạ Thánh Địa không đi nhưng Tinh Thần lão tổ sáng lập bảng Thiên Kiêu đã phát thanh minh trên Tri Tri Điểu.
Hạng nhất bảng Thiên Kiêu đổi người.
Khi đó các sư huynh đệ trong Thánh Địa rất giật mình, không biết ai dữ dội thế, một hơi leo lên hạng nhất thiên kiêu.
Tất cả thứ hạng ban đầu đều tụt ra sau.
Còn nhớ có thiên kiêu xếp hạng một trăm bảng Thiên Kiêu bị tụt xuống một trăm lẻ một, khi đó tức điên, thậm chí muốn chết cho rồi.
- Khủng quá, không ngờ Minh Vương đá trúng miếng sắt cứng vậy.
Chu Vũ chợt nhận ra có thể sống tiếp là chuyện đáng giá vui mừng.
- Minh Vương bị bắt đi, mình cần đi Kim Khuyết Thánh Địa một chuyến báo cho biết.
Chu Vũ trầm tư giây lát rồi biến mất tại chỗ.
Chuyện này nên để người Kim Khuyết Thánh Địa tự giải quyết, gã sẽ không xen vào, mức độ nguy hiểm rất cao.
Viêm Hoa tông.
Đệ tử trông giữ sơn môn reo lên:
- Sư huynh về rồi!
Nhưng kỳ lạ, lần này trở về sư huynh mang hơi nhiều người.
Thiên Tu sơn phong.
- Đệ tử về rồi đây lão sư.
Lần này đi ra hơi lâu, nhưng thu hoạch khá tốt.
Lâm Phàm vừa về, mấy ngọn núi khác đều rục rịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận