Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 823: Hãy nói xem đây là đồ của ai

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Thiên Tu nghi hoặc nhìn mấy người sau lưng đồ nhi, lần đầu tiên trong đời thấy đồ nhi mang một nữ nhân trở về.
Nhưng nữ nhân này cho lão cảm giác là lạ.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư nhìn gì vậy?
Có gì đẹp mà xem? Cảm giác lão sư nhìn ngây người.
Thiên Tu ngoắc Lâm Phàm lại gần:
- Đồ nhi, qua đây chút.
Hai người tới góc phía xa, nhỏ giọng nói chuyện.
Thiên Tu hỏi nhỏ:
- Nữ nhân này từ đâu đến? Không phải vi sư không cho đồ nhi tìm bạn lữ, nhưng sao vi sư cảm giác cô nương này kỳ lạ.
Lão nhìn người ta như xem thê tử đồ nhi tương lai.
Lâm Phàm ngây người, khó hiểu:
- Cái gì?
Sau đó hắn phản ứng lại:
- Lão sư đừng nghĩ bậy bạ, không phải vậy, đồ nhi cũng không biết nàng ta từ đâu đến, thân phận là gì.
Thiên Tu u buồn nói:
- Đồ nhi dỗ vi sư như dỗ đồ ngốc sao? Không biết từ đâu đến, không rõ thân phận là gì mà mang về? Người ta khi không theo đồ nhi về à? Vi sư là người thân nhất của đồ nhi, thế mà đồ nhi không nói thật với vi sư.
Đồ nhi không thành thật, không nói thật với lão, sao thấy lạnh lòng.
Lâm Phàm thộn mặt ra, lão sư suy nghĩ thật nhiều.
Lâm Phàm thì thầm:
- Lão sư, đồ nhi thề với trời thật sự không biết nàng là ai, nàng ta tự đi theo về, cắt đuôi cũng không được. Lão sư nói đúng, nữ nhân này rất quỷ dị.
Hắn với lão sư không có gì phải giấu diếm.
- Sao vi sư vẫn không tin được.
Thiên Tu rất tin tưởng đồ nhi, nhưng lão cứ có cảm giác khó tả.
Đám người Chu Phượng Phượng đứng một bên, yên lặng nhìn hai người ở phía xa chụm đầu xì xầm.
Chu Phượng Phượng không biết hai người này tám chuyện gì, nhưng chắc không phải chuyện tốt.
Rất nhanh, hai người đi đến.
Thiên Tu chỉ vào Minh Vương nằm nửa chết nửa sống, hỏi:
- Đồ nhi, người kia là ai?
Lão thầm cảm thán, tu vi của người này không yếu, dù bị thương nặng vẫn toát ra hơi thở kinh người.
- Gặp ở bên ngoài, tự nhận là thực lực không tồi, muốn ra tay giết đồ nhi nhưng bị đồ nhi đập một cái nằm liệt luôn. Đồ nhi mang về tông môn, định để hắn ở lại tông môn lao động cải tạo. Đồ nhi phỏng chừng lao động cải tạo ba, bốn trăm năm là hắn sẽ làm lại con người mới. Lão sư thấy sao?
Lâm Phàm hỏi ý kiến.
Lao động cải tạo xem như hạng mục đặc sắc của Viêm Hoa tông, từ lúc ban đầu đến bây giờ có nhiều người được dẫn dắt tham gia vào ngành nghề cải tạo, hiệu quả rõ rệt, trải qua khoảng thời gian này đã có tiến bộ rõ rệt.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Ừm, đồ nhi làm rất đúng. Người trẻ tuổi bây giờ quá càn rỡ, không tốt cho phát triển tương lai của họ, đến đây cải tạo sẽ giúp ích rất lớn cho họ về sau, không chừng tương lai có thể đi cao hơn, xa hơn.
Lão rất đồng ý cách làm của đồ nhi, hắn làm rất đúng.
Hỏa Dung cười tươi đi tới:
- Sư huynh, Tiểu Phàm trở lại rồi à?
Ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc đỏ phát sáng, đỏ rực, trông phơi phới.
Cát Luyện cười nói:
- Ha ha, mới rồi còn nhớ Tiểu Phàm, không ngờ thật sự trở về rồi. Ta không chờ lâu thêm phút nào được nữa, chạy đến đây ngay.
Tinh khí thần của Cát Luyện rất tốt, vật tư dùng cho tu luyện quá phong phú, tu vi sắp đột phá.
Đương nhiên uống nước phải nhớ nguồn, bọn họ ghi nhớ cái tốt của Lâm Phàm. Nếu không nhờ tiểu tử này thì bọn họ làm sao được đãi ngộ tốt như vậy.
Bây giờ nguyên tông môn tinh thần phấn chấn, đi hướng con đường quang minh thênh thang, cho thế hệ trước như họ hy vọng vô hạn.
Thiên Tu mắng:
- Mấy lão già này tin tức nhạy thật!
Lão cực kỳ bất mãn hành vi của đám sư đệ, nói thì dễ nghe nhưng hành vi này làm lão cực kỳ khó chịu.
Lâm Phàm an ủi:
- Lão sư, bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Hiện giờ cứ thấy hắn trở về là các trưởng lão sẽ đến thăm, mục đích rất rõ ràng, đó là nhìn xem có thể chia được chút gì không.
Lâm Phàm không để bụng, hắn kiếm đồ về vốn để võ trang cho sư đệ, cho các trưởng lão sử dụng cũng không sao hết.
Thực lực của tông môn càng mạnh thì Lâm Phàm càng hưng phấn, có thể ra ngoài lang thang mấy tháng, một năm không quay về mà không hề lo lắng gì.
Đâu như bây giờ, cứ ra tông một thời gian là phải trở về xem.
Thiên Tu tức giận ngón tay run run:
- Đồ nhi, mấy tên già này . . .
Thiên Tu rất muốn mắng chửi nhưng nhịn xuống, bọn họ đều là sư đệ, còn có mặt người ngoài, phải chừa chút mặt mũi cho họ.
Hỏa Dung đến gần Lâm Phàm, quan tâm hỏi:
- Tiểu Phàm, lần này ra ngoài có mệt không? Có gặp rắc rối gì không? Nếu có thì cứ nói với ta, tuy thực lực của ta không được tốt nhưng có thể giúp đỡ.
Lâm Phàm cười nói:
- Đa tạ trưởng lão quan tâm, không có việc gì.
- Không sao thì tốt rồi, nếu có chuyện gì sẽ làm chúng ta đau lòng lắm.
Hỏa Dung trưng ra biểu tình vô cùng lo lắng, người ngoài nhìn sẽ nói trưởng lão này thật tốt, nhiệt tình quan tâm người.
- Phi!
Thiên Tu cực kỳ bất mãn đám sư đệ đầu óc ranh ma này, thay đổi rồi, biến xấu hoàn toàn. Các sư đệ ngày xưa đã hoàn toàn biến mất trong lòng lão.
Ngược lại tông chủ sư huynh càng lúc càng tốt hơn.
Thời trẻ lão cũng rất bất mãn hành vi của tông chủ sư huynh, quyền lợi dã tâm quá nặng, liều mạng cố gắng giành đại vị tông chủ.
Nhìn bây giờ xem, tông chủ đổi khác, không ham không muốn, thanh tâm quả dục, mỗi ngày uống trà, đọc sách, đôi khi tới chơi cờ với lão, hoàn toàn buông tay việc tông môn, tâm thái trở nên siêu nhiên.
Nhìn lại mấy sư đệ, càng sống càng ranh ma, còn đặt mục tiêu lên người đồ nhi của lão.
Khô Mộc trưởng lão hiến ân cần nói:
- Sư huynh bị sao vậy? Có phải thấy khó chịu? Có vấn đề gì nhớ nói cho chúng ta biết, chỗ ta còn một ít tinh hoa sinh mệnh, có muốn bồi bổ không?
Thiên Tu xua tay:
- Không cần.
Lão không thèm nhận ý tốt của các sư đệ, nếu là trước kia chắc chắn lão sẽ cảm động, còn bây giờ thì không.
Thiên Tu phán một câu:
- Không có việc gì mà nịnh nọt thì là trộm hoặc cướp.
Lâm Phàm nhìn cảnh này, bật cười. Lão sư sống vui vẻ là tốt rồi, tuy lão nói móc đám sư đệ nhưng không ghét họ, đơn thuần đấu võ mồm.
Lâm Phàm tin tưởng các sư huynh đệ làm bạn bên nhau từ thời tuổi trẻ đến bây giờ có tình cảm rất sâu đậm.
Trước kia khi còn Quân Vô Thiên, Cát Luyện trưởng lão luôn cãi cọ với Thiên Tu sư huynh, nhưng đó là vì Quân Vô Thiên, hơn nữa Lâm Phàm ra ngoài làm loạn, hai trưởng lão đứng ở góc độ suy nghĩ cho tông môn.
Nếu thật sự tổn thương mạng sống giữa các sư huynh đệ thì họ sẽ không ngó lơ.
Hỏa Dung giải thích:
- Sư huynh nói vậy là không đúng, chúng ta sao có thể là loại người đó. Tiểu Phàm trở về, chúng ta quan tâm đến thăm thôi mà.
Thiên Tu nhìn mấy sư đệ, cười châm biếm:
- Ha ha, các ngươi nghĩ lão phu sẽ tin sao? Tin mới thấy quỷ.
Nàng treo cổ luôn giữ im lặng chợt lên tiếng:
- Ta là quỷ.
Thiên Tu nhìn nàng treo cổ, đầu nổi lên dấu chấm hỏi.
Lâm Phàm cười nói:
- Được rồi, được rồi, lão sư đừng giận dỗi với các vị trưởng lão nữa. Lần này đồ nhi ra ngoài thu hoạch không tệ, nhưng không phải tất cả đều là của đồ nhi.
Hắn chỉ vào Chu Phượng Phượng:
- Đây là bằng hữu mà đồ nhi quen ở bên ngoài, luôn tìm kiếm các vùng đất mạo hiểm rồi cùng nhau đi thăm dò, nên trong mớ này có một phần công lao của người ta.
Nàng treo cổ mở miệng, giọng rất nhẹ nhưng chất chứa hơi hướm làm người sợ:
- Đồ vật là của ta, ta cho ngươi nhưng ngươi không thể tặng người, nếu không ta sẽ tức giận.
Chu Phượng Phượng rùng mình, bị nữ nhân nhìn khiến lão sợ hãi.
Nhớ đến cảnh ngộ của Minh Vương, Chu Phượng Phượng xua tay:
- Ta không lấy, không lấy gì hết.
Tuy tài phú rất quý giá nhưng so với mạng nhỏ thì mạng sống quan trọng nhất.
Hỏa Dung không biết lai lịch của nàng treo cổ, cãi lại ngay:
- Cô bé này nói gì kỳ!
Nàng treo cổ vụt ngoái đầu nhìn Hỏa Dung.
Ánh mắt Hỏa Dung thay đổi.
Lâm Phàm hô lên:
- Dừng tay!
Cô nương này định làm gì, tuy không biết nàng muốn làm gì nhưng biểu tình của Hỏa Dung trưởng lão khác lạ.
Nàng treo cổ quay đầu, khẽ kêu:
- A.
Hỏa Dung tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn bốn phía:
- Có chuyện gì?
Lâm Phàm nói:
- Không có gì.
Thiên Tu cau mày, đã phát hiện vấn đề vừa rồi nằm ở đâu. Nữ nhân mà đồ nhi mang về chỉ liếc Hỏa Dung một cái làm biểu tình của sư đệ biến đổi, có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, hai người liếc nhau, nhẹ gật đầu.
Lâm Phàm giơ tay lên, của quý lấy từ cung điện đổ rào rào xuống đất, chất thành ngọn núi nhỏ.
Lâm Phàm hỏi:
- Nàng nói đây là đồ của ai?
Nàng treo cổ nhìn Lâm Phàm, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Ngươi.
- Ta có quyền lợi phân phối không?
Nàng treo cổ gật đầu nói:
- Có.
Đám người Khô Mộc, Cát Luyện không cảm giác mới rồi xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu tử kia chợt quát dừng tay làm giật mình.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi và heo mập chọn lựa một ít, chừa binh khí lại là được.
Chu Phượng Phượng hơi sợ, liếc nàng treo cổ một cái, lén lút cầm ít đan dược:
- Lão ca, ta và Dương Dương lấy chút đan dược tu luyện được rồi, không cần thứ khác.
Cả người lão lạnh lẽo, dựng đứng lông tơ. Nữ nhân này quá khủng bố, dường như có mãnh thú núp trong góc tối tâm hồn của lão, siêu khủng bố.
Chu Phượng Phượng không dám lấy nhiều, chỉ chọn chút đan dược cho có hình thức.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đồ nhi cảm giác ba mươi sáu cây cờ này hơi không đơn giản, lão sư nhìn xem nó có diệu dụng gì.
Thiên Tu bị các lá cờ hấp dẫn, giơ tay lên, cờ bay lơ lửng, lão hé môi phun một hơi bao phủ cây cờ.
Thiên Tu vung tay:
- Đứng!
Ba mươi sáu cây cờ bay đi bốn phương tám hướng, cắm xuống đất, tỏa đốm sáng lấp lánh lặn xuống lòng đất mất hút.
Ánh sáng trong suốt rực rỡ bao phủ bên trên tông môn.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, thứ này rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận