Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 826: Rất tốt, chúng ta từ từ chơi

Khoảnh khắc tờ giấy vàng rực được lấy ra, trong mật thất vang vọng giọng sắp đứt dây thần kinh của người xét duyệt Tri Tri Điểu.
- Tông sư ơi, ngươi đi đâu rồi? Lại mấy ngày không bài mới.
- Ca, ta kêu ngươi là ca được chưa, ngươi hãy viết bài đi mà.
- Nếu kêu ca vẫn không được thì ta gọi ngươi là phụ thân. Ngươi không biết đâu, bọn họ sắp tạo phản rồi, mấy chục cường giả ép cung, đòi chúng ta giao ra thân phận của ngươi.
- Cầu xin ngươi đăng ít bài lên đi, mỗi ngày không được thì ít ra hai ngày một lần.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu sắp đứt dây thần kinh rồi, gã chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Trước kia mấy soạn giả chẳng những không được hoan nghênh còn hay bị phàn nàn, ví dụ không viết hay sẽ bị nói là ‘có thể đổi người khác không? Viết cái khỉ gì đây?’.
Chuyện này thường xuyên xảy ra. Nhưng bây giờ thì khác, soạn giả cấp tông sư ra tay, kinh thiên động địa, người đời giật mình, dẫn đến vô số người chú ý.
Nội dung bài viết càng được yêu thích.
Bây giờ mỗi ngày soạn bài là sự hành hạ đối với người của Tri Tri Điểu.
Lâm Phàm mắng:
- Này này, nói cái gì đó? Ai là phụ thân của ngươi? Đừng nhận vơ họ hàng chứ.
Hắn ghét nhất là kiểu nhận vơ bậy bạ như vậy, không biết nói cái quái gì, nghe không hiểu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu sốt ruột muốn khóc, cũng nghẹn lời:
- Tông sư, ta không nhận vơ họ hàng, nhưng ngươi có thể đăng bài không? Lần này ngừng lâu lắm rồi.
Lâm Phàm hỏi:
- Gấp cái gì, ngươi mới nói là có mấy chục vị cường giả đòi biết thân phận của ta?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu ngây người, sau đó bảo đảm:
- Tông sư yên tâm, Tri Tri Điểu chúng ta có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không công bố thân phận của tông sư ra.
Tri Tri Điểu bọn họ tuyệt đối sẽ không công bố tin tức thân phận của soạn giả ra ngoài, vì nếu làm vậy sẽ không ai viết bài cho Tri Tri Điểu nữa.
Lâm Phàm không quan tâm, nhưng ngẫm lại tình huống của tông môn, hắn nhịn xuống, không thể quá kiêu ngạo, nếu thật sự có cường giả đến mà hắn vắng mặt thì sẽ xảy ra chuyện.
- Chờ chút sẽ có bài mới, tạm thời vậy đi.
Cắt đứt liên lạc với Tri Tri Điểu, Lâm Phàm ngồi xếp bằng, nhìn thẳng nàng treo cổ:
- Nàng cũng chờ chút, đợi ta làm xong việc đã.
Hôm nay hơi bận, là lần bận rộn nhất từ trước đến nay của hắn.
Nàng treo cổ ngồi phía đối diện Lâm Phàm, mặt không biểu tình, không nhúc nhích, nhẹ gật đầu:
- Tốt.
Lâm Phàm nhắm mắt lại nghĩ nội dung, đương nhiên không phải về Đan Giới Chi Chủ mà là chủ chính đạo.
Đã đắc tội rồi thì hoàn toàn kéo thù hận, lần sau gặp lại có thể đánh đã tay.
Thật lâu sau Lâm Phàm đã có ý tưởng, hắn lấy tờ giấy vàng rực ra, bắt đầu soạn.
Tiêu đề thì ghi đơn giản chút:
[Vì sao chủ chính đạo Viên Chân nâng đồ đao cắt chim ngay trước mặt ta . . .]
Tiêu đề bình thường nhưng công nhận sức hấp dẫn mãnh liệt.
Lâm Phàm gửi nội dung đã viết xong.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu tràn ngập hy vọng chờ đợi, khi thấy có bài viết thì kích động suýt nhảy cẫng lên.
- Rốt cuộc đến rồi! Nếu còn không có bài thì thật sự xảy ra chuyện.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu chưa từng ngờ rằng Tri Tri Điểu sẽ xuất hiện soạn giả cấp tông sư được người mong đợi như vậy.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nhanh chóng đọc xong nội dung mới nhất.
- Trời ạ, sao lại ngừng ngang nữa?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu sắp đứt dây thần kinh. Đừng chơi vậy chứ, đang đọc tới đoạn đặc sắc nhất thì hết rồi.
Trong lòng ngứa ngáy rất khó chịu, ước gì đọc hết trọn vẹn.
Ngay sau đó người xét duyệt Tri Tri Điểu thấy nội dung bên dưới:
- Chủ chính đạo?
Tiêu đề hơi kinh người, gã xem kỹ nội dung, đờ người ra:
- Thật không vậy? Chủ chính đạo tu luyện tà công, đồ sát vô số người, còn tự cắt chim, không thể nào . . .
Người xét duyệt Tri Tri Điểu cực kỳ giật mình, chủ chính đạo là nhân vật đỉnh cao nhất, là cường giả trên Kim Tự Tháp.
Mà không sao, Tri Tri Điểu bọn họ chỉ lo việc phanh phui, chuyện khác không liên quan đến họ.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu định liên lạc với tông sư thì phát hiện lại mất tín hiệu.
Trong mật thất.
Lâm Phàm nhìn nàng treo cổ, đối phương cũng nhìn hắn không chớp mắt.
Nàng treo cổ mở miệng nói:
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, kể chuyện, giờ kể đây. Nhưng nàng phải thay đổi chút, quần áo giày của nàng nhìn hơi kinh dị, thay cái khác đi.
Lúc ở thôn trang gặp nàng treo cổ thì hắn không cảm giác đối phương đáng sợ, nên hắn mới chỉ dạy cho nàng nên mặc quần áo, giày thế nào để tăng không khí kinh dị.
Nào ngờ đối phương không đơn giản, có bí mật rất lớn.
Rào rạt!
Nàng treo cổ đứng trước mặt Lâm Phàm, cởi đồ ra, không ngờ dáng người bên trong hoàn mỹ như vậy, da trắng đến nổi lên mạch máu.
Lâm Phàm bình tĩnh hỏi:
- Nàng làm gì?
Cô nương này định làm gì vậy?
Hay người bây giờ đã quên hắn thích nhất là gì?
Nàng treo cổ chớp chớp mắt, mờ mịt nói:
- Ngươi không thích thì ta cởi đồ.
Lâm Phàm nhìn nàng treo cổ:
- Ta không thích thì nàng cởi đồ ngay, vậy nếu người khác không thích nàng phải chăng nàng sẽ tự sát?
Nàng treo cổ lắc đầu nói:
- Sẽ không tự sát, người ta không thích thì ta giết kẻ đó, vậy là sẽ không ghét ta được.
- Tốt lắm, nàng rất có cá tính.
Lâm Phàm cảm giác đụng phải đối thủ, nàng treo cổ rất cá tính.
Lâm Phàm nhìn kỹ, xem trắng trợn, sau đó phất tay:
- Nàng ở trong thôn trang có thể tùy ý thay quần áo, giờ mau đổi đồ đi.
Nàng treo cổ lắc đầu nói:
- Ta không biết.
- Vậy xin nàng mặc lại đồ cũ.
Lâm Phàm siết ngón tay kêu răng rắc, hắn xúc động muốn đập nát đối phương ra, nhưng ráng kiềm nén, bây giờ chưa phải lúc.
Nàng treo cổ gật đầu:
- À.
Quần áo đã cởi lại mặc lên người nàng.
Lâm Phàm không nói gì thêm, hắn phải giải quyết nàng treo cổ này.
- Được rồi, bắt đầu kể chuyện, hôm nay câu chuyện đầu tiên là Vịt Con Xấu Xí.
- Đồn rằng xưa thật xưa có con thiên nga để lại quả trứng trong đàn vịt, khi nó ra khỏi vỏ thì vì bề ngoài rất xấu xí nên bị bầy vịt kỳ thị, trào phúng. Có ngày nó hỏi vịt mẹ đã nuôi nấng nó rằng: Vịt mẹ ơi, tại sao bọn họ không thích con?
- Vịt mẹ nói: Làm vịt thì phải có tài, không có tài cao thì làm vịt làm chi. Ngươi quá xấu xí, kéo thấp tố chất tổng thể.
Nó rất bất đắc dĩ, vì không chỉ có bầy vịt ức hiếp nó mà gà hàng xóm cũng bắt nạt nó. Nó đi tìm gà hỏi tại sao ăn hiếp nó. Gà nói gà chúng ta cũng chia ba bảy loại, có gà nhỏ đứng đầu phố, có gà tửu lâu ven đường, có gà ngôi sao rất phong cảnh. Ngươi xấu xí nhất trong đám vịt, chẳng những vịt ăn hiếp ngươi mà gà chúng ta cũng ức hiếp luôn.
Lâm Phàm kể chuyện rất nghiêm túc, nàng treo cổ nhìn hắn chằm chằm, bị câu chuyện hấp dẫn.
- Vịt con xấu xí rất buồn, nhưng nó không rời khỏi quê hương mà cố gắng hy vọng sẽ được đồng bạn thích. Dần dà, vịt con xấu xí phát hiện mình thay đổi. Nó soi người thấy mình càng lúc càng xinh đẹp hơn, đàn gà hàng xóm dần vây quanh nó, rất thích nó.
- Bầy vịt vẫn ghét nó, nhưng sự chán ghét đã chuyển thành ghen tị.
- Vịt con xấu xí rất vui vẻ, cảm giác mình được hoan nghênh. Đàn gà rất thích nó, mỗi lần làm việc xong sẽ tìm vịt con xấu xí, cho nó thức ăn, rồi đàn gà vây quanh vịt con xấu xí, làm chuyện rất thoải mái.
Lâm Phàm nói đến đây thì ngừng.
Nàng treo cổ hỏi:
- Cuối cùng vịt con xấu xí thế nào?
Nàng rất tò mò, bị câu chuyện hấp dẫn.
Lâm Phàm đáp:
- Chết vì kiệt sức rồi, thật ra câu chuyện này còn có một phiên bản khác, để ta kể cho nàng nghe.
- Vịt con xấu xí rời khỏi nhà đi lang thang bên ngoài, chạy vào nhà một người tên Lão Thủ Đô, bị người gia đình đó phát hiện, sau đó bị giết làm vịt nướng.
Lâm Phàm kể xong chuyện đầu tiên, hỏi:
- Xong rồi, nghe hay không?
Nàng treo cổ gật đầu nói:
- Hay.
- Vậy được, kể tiếp, còn rất nhiều câu chuyện.
Lâm Phàm liều mạng, hôm nay không làm chuyện gì hết, hắn phải kể chuyện cho nàng treo cổ nghe, để xem nàng có thể nghe đến khi nào.
Nàng treo cổ nghe bảo còn nhiều chuyện khác thì nở nụ cười vui vẻ.
- Chuyện tiếp theo tên là Quàng Khăn Đỏ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, miệng Lâm Phàm không ngừng phút nào.
Cô bé lọ lem.
Người đẹp ngủ trong rừng.
Bố đầu nhỏ con đầu to.
Cảnh trưởng mèo đen.
Lâm Phàm không biết mình kể bao nhiêu câu chuyện rồi, hắn không tin cô nương này có thể chịu nổi.
Hôm sau.
Tri Tri Điểu bay đi các nơi truyền bá nội dung ngày hôm qua.
Câu chuyện Đan Giới Chi Chủ hấp dẫn nhiều người xem.
Đan giới khác mọi khi, người đến người đi, nhiều người biết tiếng chạy tới, muốn gặp Đan Giới Chi Chủ.
Đương nhiên một số người tu vi không cao nhưng bội phục Đan Giới Chi Chủ đều đứng chờ bên ngoài Đan giới.
Gần đây Cửu Sắc lão tổ hơi u buồn, Tri Tri Điểu lại không có bài mới, khiến lão rất buồn, nhưng đáng mừng là nhiều người đến tìm lão.
Có người hỏi chuyện sau đó thế nào, nhưng Cửu Sắc lão tổ không thể kể, quỷ biết Lâm phong chủ sẽ viết gì, nên lão qua loa đánh trống lảng rằng: Muốn biết chuyện kế tiếp xin chú ý Tri Tri Điểu.
- Có nội dung rồi!
Người thấy nội dung Tri Tri Điểu đều hoan hô, bọn họ chờ dài cổ mong được đọc tập tiếp theo.
Vô số người kêu rên:
- Lại hết rồi, ghét quá, sao bị ngừng ngay khúc này! Ai viết bài vậy, phải lôi ra mới được!
Chờ mòn mỏi nào ngờ mới xem chút xíu đã hết.
Nhưng khi họ chú ý nội dung bên dưới thì ngẩn ngơ.
- Cái gì? Chủ chính đạo đồ sát vô số người tu luyện tà công, còn cắt chim xin tha? Không thể nào.
- Hưm, tu luyện tà công không phải việc hiếm lạ, nhưng Viên Chân là chủ chính đạo, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
- Nội dung có thật không vậy?
- Sao không thật chứ, người viết bài là tông sư đã viết Đan Giới Chi Chủ, sao giả được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận