Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 827: Ngủ gì mà ngủ, đứng lên quẫy

Chính Đạo Sơn, trên một ngọn núi đâm trời, cao to nguy nga, hơi thở chính đạo đậm đặc bao phủ thiên địa, tà ma ngoại đạo nào đến đều bị hơi thở chính đạo này đánh lui.
Nghe đồn có một đại ma muốn hủy diệt Chính Đạo Sơn, nhưng khi đến nơi này bị hơi thở chính đạo đậm đặc nghiền áp hòa tan.
Đương nhiên đó chỉ là tin đồn, không ai biết thật hay giả.
Tin đồn xuất phát từ thế hệ trước của Chính Đạo Sơn, nghe cho vui.
Viên Chân đang đi trên Chính Đạo Sơn, tâm tình không quá tốt. Y bị thương rất nặng, qua mấy ngày phục hồi đã lành gần hết, nhưng mất mát rất nặng nề, làm y khó thể chấp nhận.
Chỉ có một phần con rối thế thân, vậy mà khi không bị hủy, tim y đau nhói.
Huyết thi cũng vậy, tốn công bồi dưỡng ra thế mà bị tiểu tử kia giết.
Thoạt trông mấy chục năm ngắn ngủi nhưng đâu biết tiêu hao bao nhiêu chí bảo mới tạo ra.
Một đệ tử lại gần, cung kính chào hỏi:
- Tông chủ khỏe.
Viên Chân cười tươi ấm áp như gió xuân:
- Ừm!
Y luôn biểu hiện hiền hòa với các đệ tử, bởi vậy rất được yêu thích.
Loại chính khí đó cảm nhiễm các đệ tử của Chính Đạo Sơn, ở trong mắt họ thì tông chủ là người cực kỳ chính phái.
Viên Chân thấy phía xa có đám đệ tử xúm lại xì xầm nhỏ to, hình như đang cẩn thận thảo luận bí mật gì đó.
Viên Chân không kinh động bọn họ, chậm rãi đến gần, loáng thoáng nghe tiếng nói.
- Người viết Đan Giới Chi Chủ viết hay ghê, nhưng chỉ đăng có chút ít.
- Đúng rồi, mà các ngươi xem nội dung này là thật hay giả?
- Tông chủ chúng ta sao có thể là tà ma giết vô số người chỉ vì tu luyện tà công, chắc chắn là nhầm lẫn rồi.
- Ngươi nhìn trong này còn viết tông chủ của chúng ta van xin đối phương, trực tiếp cắt chỗ đó. Không thể nào, ta cảm thấy viết tầm bậy.
Viên Chân vốn định kiếm mức độ hảo cảm của các đệ tử, nhưng khi nghe lời này thì sắc mặt âm trầm, ngay sau đó trở lại bình thường.
Viên Chân cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng, biểu hiện bình thường hỏi:
- Các ngươi đang làm gì?
- A, tông chủ!
Các đệ tử đứng bật dậy, bối rối định giấu nội dung Tri Tri Điểu.
Viên Chân cười hỏi:
- Sao vậy? Đừng căng thẳng, ta đã nghe được. Đưa Tri Tri Điểu cho ta xem, để coi viết gì về bản tông chủ.
Trong lòng Viên Chân thì lửa giận hừng hực như núi lửa sắp phun trào.
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, sau đó đưa ra Tri Tri Điểu:
- Tông chủ, chúng ta không tin.
Viên Chân chính khí đầy mình nói:
- Ha ha, không sao, có tin hay không tùy lòng người. Tuy các ngươi là đệ tử nhưng phải có trái tim biết phân rõ phải trái, nếu bản tông chủ thật sự làm như vậy, các ngươi là đệ tử của Chính Đạo Sơn phải trừ ma vệ đạo, bảo vệ chính đạo. Dù là bản tông chủ thì các ngươi cũng phải xuống tay!
Nhóm đệ tử nghe mấy lời này chợt ngước dầu lên, hình tượng của tông chủ trong lòng bọn họ càng cao lớn uy vũ hơn.
Viên Chân nhìn nội dung trên Tri Tri Điểu, mặt không đổi sắc, môi giữ nụ cười hờ hững. Nhưng bàn tay cầm Tri Tri Điểu siết chặt, hiển nhiên trong lòng y tức điên.
Đồ sát người, tu luyện tà công.
Nhận thua cắt chim.
Viên Chân xem bình luận về bài viết, nếu không phải vì giữ thân phận, các đệ tử có mặt ở đây thì y đã nổi điên.
- Ha ha ha! Cái tên Viên Chân bình thường giả bộ là người chính đạo nhưng thì ra làm chuyện trộm gà bắt chó này.
- Luôn hô hào người khác bao vây tiễu trừ Ma Thần Xích Cửu Sát nhưng bản thân chẳng tốt lành gì.
- Đây là thật hay giả? Sao trông không giống?
- Vớ vẩn, người viết bài này là tông sư đã viết Đan Giới Chi Chủ, ngươi nghĩ bài viết giả được sao? Có biết nói chuyện không vậy?
Viên Chân nhìn những dòng nhắn lại, cảm xúc không chút dao động, thậm chí không có phản ứng gì.
Viên Chân cười nói:
- Ha ha, trên này viết sinh động như thật, sinh động như thật, y như thật. Bản tông chủ tu luyện ma công, thậm chí vì sống sót mà thân thể thành âm dương, buồn cười thật.
Các đệ tử kinh ngạc hỏi:
- Tông chủ không giận chút nào sao?
Nếu chuyện này xảy ra trên người bọn họ thì chắc chắn họ đã tức chết rồi, nhưng nhìn bộ dạng của tông chủ dường như không để trong lòng, làm họ rất tức giận.
Viên Chân mỉm cười nói:
- Giận? Tại sao phải giận? Miệng nằm ở trên người của người ta, người ta thích nói thế nào là chuyện của họ, không thể vì không cho đối phương nói bậy mà giết người ta đúng không? Đây không phải hành vi của Chính Đạo Sơn chúng ta.
Các đệ tử nghe mấy lời này hoàn toàn phục sát đất, càng tôn sùng tông chủ hơn.
- Tông chủ, người này nói lung tung, về sau các đệ tử sẽ không xem Tri Tri Điểu nữa, cũng nói với người bên cạnh tẩy chay Tri Tri Điểu.
Viên Chân mỉm cười xua tay, ra dáng chính đạo:
- Không cần, nếu tẩy chay chẳng phải nói lên bản tông chủ chột dạ? Các ngươi là hy vọng của Chính Đạo sơn, đôi lúc phải biết rõ việc bên ngoài, nhưng bài viết có cái tin được, có cái không thể tin, cần tự mình phán đoán. Thôi được rồi, các ngươi đi tu luyện thôi.
Các đệ tử càng kính nể hơn.
Bọn họ cảm thán tâm cảnh của mình kém xa tông chủ, Tri Tri Điểu thật tệ hại. Còn người viết Đan Giới Chi Chủ nữa, tuy viết hay nhưng dám ô miệt tông chủ của họ, rất đáng giận.
Viên Chân cầm Tri Tri Điểu, chắp tay sau lưng đi vào mật thất, dọc đường đi y luôn mỉm cười, biểu hiện thái độ vô cùng hiền hòa với từng đệ tử.
Đi vào mật thất, đóng cửa lại rồi, khuôn mặt cười tươi bỗng chốc tối sầm.
Bùm!
Tay vỗ vào vách tường, Viên Chân tức run người.
Mặt Viên Chân đen như than, điên tiết:
- Khốn kiếp, thứ khốn nạn chết tiệt, dám đăng lên Tri Tri Điểu. Lão tử phải lấy mạng chó của ngươi!
- Lâm Phàm, ta phải tìm được ngươi!
Viên Chân đã biết lai lịch của đối phương.
Là hắn viết Đan Giới Chi Chủ, cũng giữ hạng nhất bảng Thiên Kiêu.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Viên Chân, y phải tìm cách giải quyết. Y làm chủ chính đạo, sao có thể để người ta cho rằng y là tà đạo.
Tuy đệ tử Chính Đạo Sơn sẽ không tin, nhưng với bên ngoài nếu y không ra mặt thanh minh thì không được.
Viên Chân liên lạc với Tri Tri Điểu, nói bằng giọng nhẹ nhàng không mang hơi hướm tức giận:
- Ta là chủ chính đạo Viên Chân, sao Tri Tri Điểu có thể viết bậy bạ như vậy?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu:
- Xin đưa ra chứng cứ viết bậy bạ.
Có ngọn lửa rực cháy trong lòng Viên Chân:
- Ta là tông chủ của Chính Đạo Sơn, ngươi cho rằng ta sẽ tu luyện tà công sao?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu đáp:
- Chúng ta không thể quyết định chuyện đó. Nội dung viết ngươi cắt chim tự bảo vệ mình, muốn chứng minh cũng đơn giản thôi, tụt quần xuống chứng minh là xong, Tri Tri Điểu chúng ta sẽ cắt bỏ nội dung ngay.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu đứng về phía tông sư, nên vô cùng tin tưởng lời của tông sư. Gã không quan tâm đối phương là chủ chính đạo gì đó, mặc kệ là ai, có người nào quy định người của chính đạo thì không thể là ngụy quân tử?
Viên Chân nghe đối phương nói câu đó thì mặt đen thui.
Gã nói gì?
Kêu y cởi quần chứng minh?
Quá đáng hết sức, y đường đường là chủ chính đạo, sao có thể làm chuyện đó được.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu đợi thật lâu không thấy chứng cứ, trả lời lại:
- Thời gian khiếu nại đã hết, nếu ngươi có thể cung cấp chứng cứ có sức thuyết phục thì hãy liên lạc lại. Tạm biệt.
Sau đó cắt đứt liên lạc.
Viên Chân nổi khùng lên, sợi tóc dựng đứng:
- Chết tiệt!
Lực lượng khủng bố tràn ngập trong mật thất, tùy ý tàn phá, nhưng bị màn sáng trên tường mật thất ngăn lại nên không truyền ra ngoài được, chứ nếu không với lực lượng như vậy sẽ kinh động nguyên Chính Đạo Sơn.
Mấy ngày sau.
Viêm Hoa tông.
Lữ Khải Minh sợ ngây người:
- Sư huynh và nữ nhân kia đi vào đã mấy ngày mà chưa đi ra, quá lợi hại!
Đây là lần sư huynh về nhà ở lại lâu nhất.
Khiến Lữ Khải Minh không tin nổi là sư huynh mang nữ nhân trở về, hai người trực tiếp vào mật thất rồi không còn trở ra nữa.
Siêu khủng bố.
- Cũng đúng, cho đến nay sư huynh luôn du lịch bên ngoài, chắc kiềm chế dữ lắm, khó khăn mang về một nữ nhân, ‘làm việc’ lâu chút cũng bình thường.
Lữ Khải Minh tự tưởng tượng lấp trống sự việc, sau đó rời đi, gã cần thông báo với đệ tử sơn phong dù là ai cũng không cho phép bước vào nơi này.
Trong mật thất.
Lâm Phàm nhìn nàng treo cổ chằm chằm, hỏi:
- Nghe hay không?
Nàng treo cổ gật đầu:
- Hay.
- Tốt, hay thì nghe tiếp.
Lâm Phàm quyết định chơi tới bến với nàng treo cổ, hắn chưa biết chữ ‘nhát’ viết như thế nào.
Thích nghe vậy thì kể tới khi nàng điên thì thôi.
Lại qua một ngày.
Mật thất vẫn không mở ra.
Lữ Khải Minh lại đây nhìn thoáng qua rồi vội vã rời đi, dặn nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu, sợ sư huynh mất sức nhiều, cần được bồi bổ.
Mấy ngày liên tục qua đi.
Lâm Phàm không ngủ không nghỉ, ít nhất kể ngàn câu chuyện, đôi khi hắn không biết kể đến đâu rồi, dù không nhớ thì cũng phải biên bậy.
Nàng treo cổ hơi nheo mắt muốn ngủ:
- Ta muốn ngủ.
Lâm Phàm lên tinh thần, vươn hai tay mở mí mắt nàng treo cổ ra:
- Ngủ gì, câu chuyện nghe hay vậy, ta muốn kể tiếp, nàng cũng phải nghe tiếp, ta chưa ngừng thì không được ngủ!
Nàng treo cổ chân chất gật đầu:
- A.
Lâm Phàm đung đưa đầu nói:
- Tiếp theo kể Bảy mươi hai chú lùn và công chúa Bạch Tuyết.
Nàng treo cổ nói:
- Hình như đã nghe rồi.
- Không, lúc trước kể bảy mươi mốt chú lùn, giờ kể bảy mươi hai, bọn họ lại thêm một đồng bạn, lại xảy ra câu chuyện thú vị.
Lâm Phàm không đợi nàng treo cổ nói chuyện vội mở miệng kể.
Lại qua một ngay.
- Ta muốn đi ngủ.
Mí mắt nàng treo cổ rũ xuống, nhưng hai tay Lâm Phàm chặn lại không cho ngủ.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Ngủ cái gì, tiếp tục, không cho ngủ!
Nàng treo cổ ngáp dài, đầu gật gù, người mềm nhũn.
Lâm Phàm không cho nàng ngủ, cưỡng ép mở mắt nàng ra.
Nàng treo cổ trợn trắng mắt nói:
- Ta muốn ngủ.
- Ngủ gì mà ngủ, đứng lên quẫy, nàng thích nghe kể chuyện mà. Nói cho ta biết, nàng có thích nghe kể chuyện không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận