Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 828: Oa, cảm động quá

- Không thích.
Lâm Phàm nghe câu này liền thả tay ra, sau đó nàng treo cổ mềm nhũn ngã xuống đất, chìm vào giấc ngủ say.
Lâm Phàm cúi đầu cười kinh dị:
- Ha ha ha!
Sau đó hắn ngước mặt lên, trương cuồng nói:
- Đấu với ta? Đời này Lâm Phàm chưa bao giờ nhát, ha ha ha ha ha ha!
Lâm Phàm cuồng cười, đối phương thích nghe kể chuyện thì hắn kể cho nàng nghe, kể đến khi nào nàng muốn nôn thì thôi.
Xem tình huống hiện giờ thì hắn đã thắng.
- Lâm Phàm này mạnh nhất, dù ở mặt nào ta đều mạnh nhất, ai không phục thì nhất nút một!
Lòng Lâm Phàm đã bay lên chín tầng mây.
Kể chuyện?
Bản phong chủ còn có chuyện mấy ngàn chú lùn chưa kể.
Xoẹt!
Kiếm Thái Hoàng ra khỏi vỏ, một kiếm đứt đầu, cầm đầu trong tay.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt ra, tinh khí thần lên đến đỉnh, mọi mặt phục hồi đến trạng thái viên mãn.
Lâm Phàm quay đầu nhìn nàng treo cổ, nàng nằm sấp dưới đất ngủ say.
Lâm Phàm tiến lên kẹp nàng ngang hông, đẩy mở cửa đá, đi ra mật thất.
- Sư huynh!
Lữ Khải Minh chờ đã lâu, thấy sư huynh đi ra liền tiến lên:
- Sư huynh có mệt không?
Khi thấy nữ nhân bị sư huynh kẹp bên hông thì Lữ Khải Minh ngây ra, nàng đã ngất xỉu, không chút tri giác.
Sắc mặt Lữ Khải Minh thay đổi, thầm nhủ sư huynh dữ dội đến mức nào? Đừng nói là mấy ngày qua làm chuyện đó hằng ngày, khiến nữ nhân này cả người mất sức, ngất xỉu?
Lâm Phàm phát hiện câu hỏi là lạ.
Lữ Khải Minh chạy đi nhà bếp:
- Sư huynh chờ chút, sư đệ kêu nhà bếp chuẩn bị vật siêu bổ ngay!
Tính toán bước đầu thì sư huynh ở bên trong bảy ngày, mỗi ngày ba lần bằng hai mươi mốt lần, nếu không bồi bổ lại thì thân thể không chịu nổi.
Lâm Phàm gọi Lữ Khải Minh về:
- Ngươi trở về cho ta! Vật siêu bổ gì, không cần. Nữ nhân này quá rắc rối, đã bị ta hàng phục, ngươi lo bận việc của mình, không cần quan tâm chỗ của ta.
Lữ Khải Minh tôn sùng nói:
- Vâng thưa sư huynh.
Thì ra cô nương này là ngựa hoang, mất bảy ngày mới bị sư huynh hàng phục, lợi hại quá.
Oong!
Đột nhiên tông môn chấn động, mấy cột sáng lớn bắn lên cao đâm vào tầng mây, tụ thành từng vòng xoáy.
Lâm Phàm ngạc nhiên cúi đầu nhìn:
- Có người đang đột phá?
Các góc tông môn đều có sư đệ đang đột phá, các trưởng lão cũng đột phá.
Thiên Tu xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, cười hỏi:
- Đồ nhi thấy sao?
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi:
- Chuyện này là sao hả lão sư?
Hắn không hiểu lão sư hỏi cái gì.
Thiên Tu hớn hở cười nói:
- Đồ nhi, đây là các đệ tử tông môn đặc biệt làm cho đồ nhi xem. Đám già kia nữa, che giấu sâu như vậy, dặn ta đừng nói cho đồ nhi biết. Giờ đồ nhi đi ra, bọn họ đều bộc phát ra.
Lâm Phàm mờ mịt:
- A? Cho đồ nhi xem?
Các đệ tử tông môn đột phá là việc tốt, nhưng hắn chưa hiểu.
Thiên Tu cười nói:
- Vi sư cùng đồ nhi xem.
Trên khuôn mặt già nua có nét mừng, thoải mái, mắt lấp lóe tia sáng, đó là tia sáng tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Bùm!
Bùm!
Các góc tông môn bắn lên từng cột sáng lực lượng xuyên suốt thiên địa, dị tượng kinh người.
Một người đột phá vốn đã là cảnh tượng kinh người, nhiều người cùng đột phá tạo thành cảnh tượng quá kinh thiên động địa.
Thiên địa như bị những cột sáng lật tung.
- Đại Thánh cảnh, lão sư, Hỏa Dung trưởng lão đột phá đến Đại Thánh cảnh?
Mỗi lần Lâm Phàm về tông không tra xét, không để ý, nào ngờ Hỏa Dung trưởng lão đột phá đến Đại Thánh cảnh, tốc độ quá nhanh.
Còn nhớ ngày nào Hỏa Dung mới đột phá Thần cảnh, không ngờ tiến bộ mau vậy.
Thiên Tu vỗ vai Lâm Phàm, cảm thán rằng:
- Đồ nhi, chuyện này có gì mà ngạc nhiên, đồ nhi mang mấy thứ kia về cho tông môn không phải vật bình phàm, dù là con heo cũng được bồi dưỡng đến cảnh giới này.
- Lợi hại, các sư đệ, sư muội đều đến Thần cảnh, còn có Bán Thần cảnh, nhiều quá.
Lâm Phàm không ngờ tông môn bước vào trình độ Thần cảnh không bằng chó.
Lâm Phàm vốn cảm giác tông môn có không ít Thần cảnh nhưng cũng không nhiều, còn tưởng đâu là vì thiên phú của đệ tử không tốt, nhưng nay xem ra không phải vậy.
Thiên Tu cảm thán:
- Vốn có rất nhiều, nhưng đám nhóc kia cứ đòi ức chế tu vi, chờ đồ nhi về tông sẽ đột phá ngay trước mắt cho đồ nhi xem. Nên bọn họ đều ức chế cho đến bây giờ, số người ngày càng đông. Mỗi lần đồ nhi trở về không ở bao lâu lại ra ngoài, hiện giờ đệ tử ngoại môn cũng có Bán Thần cảnh, số lượng không ít, nếu ở trước kia thì hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Chứng kiến giây phút tông môn vươn lên là điều mà cả đời lão không ngờ.
Sấm sét đan xen tụ vào nhau, ngưng tụ thành uy lực khủng bố trên bầu trời.
Trương Long lơ lửng trên cao hét to:
- Các vị, Lâm sư huynh đang quan sát, đừng để mất mặt! Hãy trừ bỏ kiếp nạn, chứng minh bản thân!
Người Trương Long tỏa ánh sáng vàng, thi triển thần thông đánh vào thiên địa.
Đám đệ tử khác hét to:
- Rõ!
Ánh sáng chói mắt bay lên cao, nghiền nát thiên địa.
Bùm!
Bùm!
Hư không nổ tung, kiếp nạn tan tác.
Một đệ tử nội môn tay bấm ấn ký quấn quanh người, hòa vào trong đầu, đấu với tâm ma, có khí thế xung phong không sợ, chém chết tất cả.
Trước kia Viêm Hoa tông cũng có thần thông kinh người này nhưng không phổ cập như bây giờ.
Thiên Tu vuốt râu nói:
- Đồ nhi, những thứ này đều là thần thông tiên thuật mà đồ nhi lấy từ bên ngoài về, tông môn công bố ra, các đệ tử đều có thể học tập.
Lần trước lão bị đốt râu, sau đó từ từ mọc dài lại, nếu không thì thật không thói quen.
Lâm Phàm cười, cười rất vui vẻ:
- Lợi hại.
Cảnh tượng Lâm Phàm muốn thấy nhất là Viêm Hoa tông hùng mạnh lên.
Tuy hiện giờ còn kém xa với những tông môn cường đại mà hắn gặp, nhưng Viêm Hoa tông không phải yếu nhất, hắn nhìn thấy hy vọng vô hạn.
Vang tiếng nổ điếc tai, hư không bình tĩnh lại.
Vô số đệ tử lơ lửng giữa trời, toát ra khí thế mạnh mẽ, bọn họ cùng nói một câu, âm thanh vang dội kinh thiên động địa:
- Cảm kích Lâm sư huynh làm tất cả cho chúng ta, chúng ta ghi nhớ trong lòng, đời này khó quên sư huynh tài bồi!
Âm thanh như sấm sét vang vọng thiên địa.
Lâm Phàm hơi già mồm nói:
- Lão sư, đồ nhi muốn khóc, quá cảm động.
Hốc mắt Thiên Tu ửng hồng nói:
- Vi sư cũng muốn khóc, vất vả đồ nhi.
- Oa!
Lâm Phàm và lão sư ôm chặt, vỗ lưng nhau.
- Lão sư đừng khóc, bây giờ tốt biết bao.
- Đồ nhi cũng đừng khóc, vi sư đang rất kích động, thấy hãnh diện vì đồ nhi!
Nói đến đây hai người lại gào khóc.
Nàng treo cổ thì bị Lâm Phàm ném một bên, không thèm quan tâm.
Thiên Tu lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt, lấy lại uy nghiêm trưởng lão:
- Được rồi, sư đồ chúng ta không thể khóc, mất mặt.
Lâm Phàm hắng giọng, sửa sang cổ áo, chắp tay sau lưng nhìn thiên địa phía xa:
- Lão sư nói đúng, đồ nhi là phong chủ của Vô Địch phong, là tấm gương của các đệ tử, sao có thể khóc được.
- Tốt, các sư đệ, sư muội rất giỏi, sư huynh vô cùng vui mừng. Các ngươi cường đại là tông môn mạnh, giờ tất cả bước vào cảnh giới cao hơn rồi, nhưng nhớ không được kiêu ngạo tự mãn, con đường đỉnh cao còn rất dài, cần cố gắng hơn nữa.
- Vâng thưa sư huynh!
Âm thanh như sấm nổ không dứt.
Thanh Oa nhìn cảnh này, lòng giật mình. Tu vi của những người kia không cao, với cường giả thật sự thì búng tay một cái là diệt gọn.
Nhưng khí thế đó cực kỳ kinh người, miễn họ không chết thì sau này sẽ là chúa tể.
Nó là Cửu Hoang Thần Sư, sẽ không nhìn lầm.
Nó đã nhìn bao nhiêu đỉnh cao, đại giáo viễn cổ, tuy thực lực nghiền áp mấy vạn tông môn cấp bậc cỡ này nhưng khí thế đàn rồng thật khiến người ngạc nhiên.
- Sao bản oa cảm giác hy vọng tương lai tự do càng lúc càng xa vời, không có tự do thì ta tu luyện làm gì?
Thanh Oa đâm ra tự nghi ngờ, tìm lý do làm biếng.
- Không được, sao bản Oa có thể không tu luyện! Chờ bọn họ đến thì bản oa không có năng lực tự bảo vệ, còn đám kia nữa . . .
Thanh Oa nhìn đám Luyện Đan Sư không gì sánh bằng xem cảnh tượng.
Đám nhóc kia đúng là phế vật, tệ hơn cả tệ. Nhưng ở chung lâu như vậy, nó đã trộn lẫn với đám tệ hại kia, trở thành Oa Sư của họ, chẳng lẽ phủi tay mặc kệ?
Bộp!
Đám Luyện Đan Sư thấy Oa Sư đến thì run sợ, cung kính chào:
- Oa Sư.
Thanh Oa cầm thước, mắng xối xả:
- Đám phế vật các ngươi còn nhìn cái gì? Có phải các ngươi đột phá đâu! Mau luyện đan cho bản oa, một ngày không trông chừng là làm biếng, muốn trở thành Luyện Đan Đại Sư đỉnh cao thì các ngươi còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm!
- Vâng thưa Oa Sư, chúng ta đi luyện đan ngay!
Các Luyện Đan Đại sư dưới uy thế khủng bố của Oa Sư ngoan ngoãn luyện đan.
Lá bùa treo sau lưng Thanh Oa khinh thường nói:
- Con ếch xanh nhà ngươi đối xử với người thật thô bạo.
Thanh Oa không sợ hãi mắng lại:
- Mắc mớ gì tới ngươi, bản Oa giáo dục học sinh, ngươi xía vào làm gì!
Lá bùa hầm hừ không nói nữa, nó cãi nhau với Thanh Oa đã mấy tháng, tức đến đau phổi.
Lâm Phàm lên tiếng ủng hộ:
- Các vị sư đệ, sư muội trở về tu luyện đi, các ngươi phải tự tin mình là giỏi nhất!
Hắn rất vui vẻ, đi ra ngoài tôi luyện, lấy nhiều đồ về không uổng phí, các đệ tử đều có tiến bộ lớn, quá tự hào.
Lâm Phàm cảm thấy cho thêm thời gian thì về sau tông môn sẽ là Đại Thánh không bằng chó, Chí Tiên đầy đất.
Tông môn cần tài nguyên thì hắn sẽ lấy về bằng đôi tay này.
- Lão sư, xem tình hình này thì nguyện vọng du lịch thế gian, ngắm phong cảnh khắp nơi của lão sư rất nhanh sẽ thực hiện được.
Lâm Phàm biết nguyện vọng của lão sư là một mình đi xem khắp nơi, không cần lo lắng cho tông môn.
Thiên Tu cười nói:
- Sẽ có ngày đó, không còn xa xôi, có lẽ vi sư có thể chờ ngày đó đến.
Lâm Phàm và lão sư nhìn nhau cười, sư đồ bắt tay nhau, vô địch thiên hạ, nhất định sẽ làm tông môn lớn mạnh lên.
Từ lúc còn ở vùng đất Nguyên Tổ thì đã cố gắng tiến lên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận