Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 829: Thế này thì ta biết nói sao

Thực lực tông môn tăng vọt là điều Lâm Phàm muốn thấy nhất.
Nhóm Trương Long bế quan suốt ngày, được đan dược phụ trợ đột phá đến cảnh giới này đã rất khá. Đương nhiên cũng vì thiên phú của họ, nếu thiên phú mạnh thì không chỉ có bấy nhiêu thành tựu.
Nhưng không sao, hắn có dư nhiều nhất là thời gian.
Lúc này nàng treo cổ tỉnh lại:
- Ngủ thật thoải mái.
Lâm Phàm thấy nàng treo cổ mới nằm một canh giờ, nhưng xem bộ dạng của nàng hình như ngủ no rồi.
Nàng treo cổ tỉnh lại làm việc đầu tiên là đòi nghe kể chuyện:
- Ta muốn nghe kể chuyện!
Bốp!
Lâm Phàm siết nắm tay tung cú đấm, nhưng nắm đấm không đụng chướng ngại vật, xuyên thấu qua thân thể nàng treo cổ.
Trong suốt, không thể tổn thương được.
Lâm Phàm cảm giác có đôi tay xuyên qua hai bên đặt lên người mình, luồng hơi thở không quá nóng bỏng thở ra từ môi nàng treo cổ.
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Lâm Phàm giận:
- Bà nội nó!
Hắn cảm giác bị trêu đùa, ngủ một canh giờ đã no giấc? Còn muốn nghe kể chuyện nữa? Thật khiến người khó chịu.
Lâm Phàm nhịn xuống, vừa lúc xem thử nàng treo cổ thế nào.
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Lâm Phàm tập trung tinh thần. Khí thế của nàng treo cổ bỗng thay đổi, hơi thở cực kỳ quỷ dị lấy nàng làm trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng tựa sóng vỗ.
- Nguy rồi, nguy hiểm!
Lâm Phàm không e ngại khí thế này, nhưng xem xu thế khuếch tán bốn phía, nếu không ngăn cản e rằng bao phủ nguyên tông môn.
- Đóng!
Hắn vội đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại, hiểu sơ năng lực của nàng treo cổ rồi, công kích tinh thần rất bá đạo.
Nàng treo cổ phản ứng lại, mắt mờ mịt hoang mang:
- A???
Khoảnh khắc vừa rồi lý trí của nàng biến mất, ký ức hơi hỗn loạn.
Lâm Phàm hỏi:
- Rốt cuộc nàng muốn sao?
Nàng treo cổ thật khó chơi, giỏi quần công.
Mỗi vị cường giả đều có thi triển uy áp công kích, nhưng thi triển uy áp tinh thần đến mức này thì người bình thường không làm được.
Nàng treo cổ bình tĩnh nói:
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Lâm Phàm bất đắc dĩ chửi thề:
- Nghe muội muội nó!
Nếu sớm biết thế này thì hắn đã không dẫn nàng treo cổ về tông môn, mỗi ngày đòi nghe kể chuyện, đào đâu ra? Có thời gian rảnh đó thì lo đi làm chuyện khác còn hơn.
Nàng treo cổ lắc đầu nói:
- Ta không có muội muội.
Lâm Phàm hít sâu, ngữ điệu lạnh lùng hỏi:
- Nàng muốn chết không? Nếu muốn thì bản phong chủ giúp cho.
Nàng treo cổ vẫn hết sức bình tĩnh nói:
- Chết cũng được, nhưng ta muốn nghe kể chuyện.
- Bà nội nó!
Từ trước đến nay lần đầu tiên hắn gặp đối thủ làm hắn á khẩu. Dù chết vẫn muốn nghe kể chuyện? Nhưng nhìn từ mặt khác thì đối phương là hạt mầm tốt, giữ vững mục tiêu trong lòng không thay đổi.
Dù chết vẫn muốn nghe kể chuyện, tín niệm mãnh liệt biết bao, người bình thường làm sao có tín niệm như vậy được.
- Được, được rồi. Nhưng bản phong chủ muốn giao dịch với nàng, bình thường khi bản phong chủ không có trong tông môn thì nàng phải bảo vệ an toàn cho mỗi đệ tử của Viêm Hoa tông, mỗi lần trở về bản phong chủ sẽ kể ba ngày ba đêm cho nàng, chịu không?
Lâm Phàm nghĩ đến năng lực của nàng treo cổ, hắn nảy ra một ý.
Tu vi của Thánh Tử Minh Vương không yếu, Diệu Thế cảnh, nhưng tu vi như thế mà vẫn không cản nổi công kích tinh thần của nàng treo cổ. Nếu hắn vắng mặt mà tông môn bị cường địch xâm nhập thì có lẽ nàng treo cổ sẽ giúp ích rất lớn.
Nàng treo cổ gật đầu nói:
- Được.
Lâm Phàm vui vẻ gật đầu, giữ chân nàng treo cổ xem như tăng chút sức chiến đấu cho tông môn.
Trên đỉnh núi.
Lâm Phàm đứng đó nhìn chân trời xa.
Tri Tri Điểu từ xa bay tới, thả tờ tin tức xuống.
Hắn giơ tay chộp lấy, mở tờ báo ra xem.
- Không ngờ Đan Giới Chi Chủ được hoan nghênh như vậy, thời gian dài không có bài mới dẫn đến bạo động lớn thế.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, có nội dung ghi là nhiều cường giả đỉnh rời khỏi Thánh Địa, đi khắp nơi tìm soạn giả cấp tông sư.
Thậm chí tuyên bố hễ tìm được người đó là sẽ đánh bờm đầu, bắt ngoan ngoãn viết bài.
- Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, bản phong chủ đăng bài cũng nhiều mà, tuy mỗi lần mất thật lâu mới có bài mới nhưng gần đây viết số lượng từ ít nhất hai, ba mươi vạn. A?
Lâm Phàm thấy góc bài có chủ chính đạo Viên Chân đưa ra bào chữa vì bị ô miệt.
Lâm Phàm suy tư:
- Thú vị, không ngờ người thời nay biết cách che giấu như vậy.
Chỉ có hắn thấy bộ mặt thật của chủ chính đạo, Chu Phượng Phượng và heo mập không có ở hiện trường, đâu biết gì.
Những người được Lâm Phàm cứu cũng không biết gì cả, có lẽ chỉ biết trân trọng hòa bình, ủng hộ hòa bình
- Cũng tốt, hôm nay thêm ít bài, ngày mai đi Đan giới đòi đan dược. Đã đến Diệu Thế cảnh, phải tiếp tục cố gắng lên Đạo cảnh, vậy là tới đỉnh.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra, tiếng oán trách rít gào của người xét duyệt Tri Tri Điểu nổ tung, còn có lời van xin khiến người mủi lòng.
Lâm Phàm phớt lờ, bắt đầu viết bài.
Không cần vắt óc nghĩ nội dung, kịch bản cũ đã ở trong lòng hắn.
Còn về chủ chính đạo thì hắn sẽ tiếp tục châm chích.
Không ngờ chủ chính đạo này vững vàng như thế, đụng phải chuyện như vậy vẫn bình tĩnh không nóng nảy.
Cũng đúng, y là chủ chính đạo, nổi tiếng từ lâu, muốn cho người ta tin y xấu xa thì rất khó. Đương nhiên Lâm Phàm cố ý khiến y khó chịu, không quan tâm thứ khác.
Trữ vật giới chỉ của Viên Chân và Xích Cửu Sát còn trong tay Lâm Phàm, hắn không lấy chúng ra khi ở trong tông môn.
Ma Thần Xích Cửu Sát có thể từ cảm ứng trữ vật giới chỉ tìm được hắn thì Viên Chân cũng có thể.
Viết xong nội dung, hắn đưa cho Tri Tri Điểu, chuẩn bị đi Đan giới đòi Cửu Sắc lão tổ trả thù lao, thuận tiện bàn bạc có nên tăng giá không.
Ảnh hưởng cao thì phải đòi tăng giá.
Lâm Phàm bay lên trời, biến mất bên trên tông môn.
Thiên Tu mở mắt ra, nhìn chân trời xa:
- Đồ nhi bảo bối đã đến trình độ vi sư không nhìn thấu.
Dần dần mặt lão hiện nét cường:
- Xu hướng đại thế không thể ngăn cản.
Thiên Tu tiếp tục tu luyện.
Một cây cổ mênh mông hiện ra sau lưng lão, khí thế dịu dàng bao trùm Viêm Hoa tông.
Thánh Tử Minh Vương ngồi xổm cực khổ lau nhà vệ sinh.
- Rốt cuộc Thánh Địa có đến không?
Đã thề rồi là không thể phản bội, nhưng trong lòng Thánh Tử Minh Vương mong đợi Thánh Địa sẽ đến cứu mình.
Qua lâu vậy rồi mà Thánh Địa không có tin tức gì.
- Đừng nói là không biết ta ở đâu.
Nghĩ đến đây tim Thánh Tử Minh Vương rớt cái bịch, khả năng này rất lớn.
Đan giới.
Khói độc màu lục hình thành phòng hộ ngăn cản bất cứ ai có mưu đồ quấy rối Đan giới. Người dến Đan giới, muốn chiêm ngưỡng mặt Cửu Sắc lão tổ đều bị ngăn ở bên ngoài.
Bọn họ không dám cứng rắn xông vào, những sinh linh khói độc này siêu khủng bố, dính một chút là sẽ thân chết đạo tiêu, hóa thành tro tàn.
Một nam nhân phong tư siêu đẳng, hơi thở hùng hậu đứng ngoài Đan giới, ôm quyền hô:
- Cửu Sắc lão tổ, chúng ta ngưỡng mộ nghe tiếng tìm đến, xin cho gặp mặt!
Nhưng không có hồi âm.
Sinh linh khói độc màu xanh vòng quanh ngoài Đan giới không mục đích, nhưng nếu có sinh linh bước vào phạm vi là chúng sẽ xúm lại xâu xé, ăn sạch kẻ xâm nhập.
Một nam nhân chờ mòn mỏi ngoài Đan giới lên tiếng:
- Huynh đài đừng kêu nữa, giờ Đan giới đã đóng, sẽ không tiếp đãi bất cứ người nào.
Nam nhân hỏi:
- Vì sao? Những gì Cửu Sắc lão tổ trải qua ảnh hưởng đến ta, ta từ vạn dặm xa xôi đến chỉ vì được thấy mặt.
Nam nhân chờ bên ngoài đã lâu nói:
- Ngươi không biết thật hay giả bộ? Lúc trước Đan Giới Chi Chủ nghênh tiếp người từ xa đến, nào ngờ bên trong lẫn vào kẻ âm mưu cướp đan dược, may mắn phát hiện sớm nên không có mất mát gì. Nên bây giờ Đan giới đã đóng giới, không tiếp ai.
Nam nhân tò mò hỏi:
- Sao huynh biết vậy?
Đột nhiên phía chân trời có luồng sáng bắn tới.
Lâm Phàm bay vút qua, giọng nói tụ thành sợi tơ xuyên thấu khói độc màu xanh truyền vào trong:
- Cửu Sắc lão tổ, mau nghênh bản phong chủ vào!
Gần đây Cửu Sắc lão tổ rất phiền, quá nhiều người ngưỡng mộ tìm đến, nhiều chủ thế lực lớn cũng tới, ngoài miệng chúc mừng nhưng lão thấy rõ ràng là ghen tị.
Một số người hỏi chuyện xảy ra sau đó với lão.
Cửu Sắc lão tổ biết nói thế nào? Không lẽ bảo câu chuyện thật sự không diễn ra như vậy, bản lão tổ bị người đánh tơi tả, sau cùng quỳ xuống van xin mới được đối phương tha cho?
Còn về Lâm phong chủ sẽ viết thế nào thì lão chỉ có thể nói rằng bản lão tổ cũng không biết.
Nội dung viết đến bây giờ đã có ít nhất ba nữ giới có quan hệ mập mờ với Cửu Sắc lão tổ, nhưng lão chưa từng trải qua những chuyện này.
Cửu Sắc lão tổ có đọc tin nhắn.
Nhiều lão già rất hâm mộ, nói thời trẻ toàn lo tu luyện, không nghĩ đến tình yêu nam nữ, sau khi tu luyện có thành tựu thì lớn tuổi, gánh nặng cũng nặng nề nên không nghĩ về mấy chuyện này.
Họ nói hâm mộ Cửu Sắc lão tổ, vừa tu luyện vừa có hồng nhan tri kỷ làm bạn.
Lão đọc tin nhắn mà muốn khóc, nếu thật sự có chuyện đó thì lão cũng cảm tạ trời đất, tiếc rằng chuyện không có thật.
Lão không thể nói ra, người ta hỏi hồng nhan đi đâu rồi, lão chỉ mỉm cười.
Cửu Sắc lão tổ bỗng nghe bên ngoài có tiếng nói quen thuộc, lòng mừng rỡ, đây là giọng của Lâm phong chủ.
Cửu Sắc lão tổ chỉ một cái, luồng sáng xuyên qua mở ra con đường.
Bên ngoài.
Đám người nói chuyện thấy bóng người kia thì thầm thắc mắc không biết là ai, Đan giới đã đóng giới mà còn nêu tên Cửu Sắc lão tổ nghênh tiếp hắn đi vào, tưởng mình là ai?
Nhưng chớp mắt tình huống thay đổi.
Khói độc Đan giới dạt sang hai bên nhường con đường cho hắn đi.
- Hoan nghênh Lâm Phàm tiến đến!
Một giọng nói vang lên, là giọng của Cửu Sắc lão tổ.
Mọi người ngây ra, thật sự sao?
Tiểu tử này có lai lịch gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận