Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 830: Bản lĩnh mở mắt nói xạo lợi hại

Bên ngoài Đan giới có người ngồi canh chừng, thấy Lâm Phàm xuất hiện liền biến mất:
- Đối phương đã xuất hiện!
Cửu Sắc lão tổ cảm thán:
- Lâm phong chủ, rốt cuộc ngươi đã đến, làm ta chờ dài cổ.
Cửu Sắc lão tổ muốn gặp mặt Lâm phong chủ, nói chuyện đàng hoàng, về tốc độ đăng bài phải nói là chậm rì, chờ đến đau tim đau gan.
Lâm Phàm cười nói:
- Bản phong chủ có gì hay mà chờ, nhưng xem sắc mặt của lão tổ thì gần đây tâm tình tốt nhỉ.
Mức độ được hoan nghênh vượt dự đoán của hắn, không ngờ dù ở đây thì miễn viết hay sẽ được tâng bốc.
Dù những lão già kia thực lực thông thiên cũng vậy, đều bị nội dung hấp dẫn.
Nhắc đến việc này thì đúng là tâm tình của Cửu Sắc lão tổ rất tốt. Truyện Đan Giới Chi Chủ nóng bỏng, nguyên vực ngoại giới có ai không biết đến Cửu Sắc lão tổ?
Nhiều tử đệ trẻ tuổi xem lão là thần tượng trong lòng, mỗi ngày không biết bao nhiêu đệ tử trẻ đến Đan giới muốn gặp lão một lần.
Cửu Sắc lão tổ hơi bất đắc dĩ cảm thán:
- Đương nhiên tâm tình của lão phu tốt, nhưng cũng phiền lắm, vừa rồi chắc Lâm phong chủ đã thấy người bên ngoài Đan giới. Mỗi ngày đều có người đến muốn gặp mặt lão phu, đôi khi phiền đến không biết nên nói cái gì.
Lâm Phàm nheo mắt, tên này ngoài miệng nói vậy nhưng chắc trong lòng sướng rơn.
Ai không muốn nổi tiếng?
Lâm Phàm không ngờ truyện Đan Giới Chi Chủ được hoan nghênh đến vậy.
- Lâm phong chủ, nội dung trong truyện tuy có nhiều nguyên hình nhưng một số nội dung không xảy ra với lão phu, Lâm phong chủ có cảm thấy như vậy không được tốt lắm không? Lão phu đếm rồi, trong đó xuất hiện tên tám loại công pháp lão phu chưa từng tu luyện, nên tự sửa tên thần thông của mình. Nhưng có công pháp khi thi triển sẽ sinh ra các loại cảnh tượng kỳ diệu, lão phu thử nhiều lần mà không thể tự sáng tạo ra, sau này nếu như bị người phát hiện thì chẳng phải không hay?
Cửu Sắc lão tổ có nỗi lòng của mình.
Tên công pháp trong truyện Đan Giới Chi Chủ đều đổi thành công pháp lão tu luyện.
Lâm Phàm cười xua tay:
- Lão tổ, nội dung được tô vẽ thêm, hiểu không? Bản phong chủ không muốn nói nhưng nửa đời trước của lão tổ sống quá bực tức, nếu viết đúng sự thật thì rất thê thảm, sợ rằng không ai muốn xem. Lão tổ nhìn xem, sau khi sửa đổi thì được nhiều người hoan nghênh thấy không? Giới trẻ còn xem lão tổ là mục tiêu, nên mới nói đây là hiệu quả của việc tô vẽ thêm.
Lâm Phàm phải công nhân là mình tô vẽ Cửu Sắc lão tổ quá khoa trương, tiếc rằng không ai nghi ngờ, đã vậy thì tiếp tục biên.
Cửu Sắc lão tổ gật gù công nhận:
- Ừm, có lý. Nhưng Lâm phong chủ, về hồng nhan tri kỷ thì làm sao lừa dối cho qua đây? Từ khi lão phu tu luyện đến nay không có một người nào, Lâm phong chủ một hơi viết ba người, lão phu biết đi đâu tìm?
- Tìm cái gì?
Lâm Phàm phát hiện Cửu Sắc lão tổ diễn hơi sâu, bắt đầu muốn bắt chước nhân vật chính trong truyện Đan Giới Chi Chủ, tuy tên giống nhau nhưng thật ra là hai người khác nhau.
Cửu Sắc lão tổ lo rầu nói:
- Thì ba hồng nhan tri kỷ, lão phu còn phải tìm ba vị nữ nhân làm hồng nhan tri kỷ mới được.
Lâm Phàm nghe vậy cười phá lên vỗ vai Cửu Sắc lão tổ:
- Yên tâm, không cần đâu, không lâu sau ba vị hồng nhan tri kỷ này sẽ chết.
- A?
Cửu Sắc lão tổ ngây ra, không hiểu ý của Lâm phong chủ. Chết? Tại sao phải chết? Ba vị hồng nhan tri kỷ có lỗi gì?
Cửu Sắc lão tổ phản đối ngay:
- Đừng, Lâm phong chủ không thể làm vậy!
Thật ra Cửu Sắc lão tổ rất hy vọng có ba vị hồng nhan tri kỷ như vậy, tính cách khác nhau nhưng đều khiến người thích, nhưng muốn tìm được người giống vậy ngoài đời thực là rất khó khăn.
- Lão phu rất thích nhân vật như vậy, đừng viết chết, tuyệt đối đừng viết chết, lão phu có cách lấp liếm chuyện này!
Cửu Sắc lão tổ đã say mê trong truyện Đan Giới Chi Chủ, Lâm Phàm không nói gì thêm.
Hắn cười nói:
- Lão tổ, một tháng qua thật nhanh.
Cửu Sắc lão tổ gật đầu nói:
- Đúng rồi.
Lão chợt nghĩ điều gì:
- Lâm phong chủ, đã sớm chuẩn bị ba viên hậu thiên đan linh.
Mục đích Lâm Phàm đến đây là muốn tâm sự với Cửu Sắc lão tổ, tăng giá lên.
- Ài, lão tổ không biết đâu, gần đây an toàn nhân thân của bản phong chủ gặp nguy cơ nghiêm trọng. Theo như Tri Tri Điểu báo lại đã có nhiều cường giả đỉnh muốn tìm bản phong chủ, cho nên . . . lão tổ hiểu rồi đấy.
Lâm Phàm không nói thẳng ra, nhưng ám chỉ rõ vậy chắc lão tổ cũng hiểu.
Quả nhiên, khi Lâm Phàm nói mấy lời này thì Cửu Sắc lão tổ ngây người nhìn hắn, thầm nhủ Lâm phong chủ định đòi giá cao.
Nhưng lão sẽ không dễ dàng bị dắt mũi.
Cửu Sắc lão tổ vỗ ngực bảo đảm:
- Lâm phong chủ cứ yên tâm, lão phu tuyệt đối sẽ bảo vệ an toàn cho Lâm phong chủ, không cho ai tổn thương ngươi!
Lâm Phàm nheo mắt nhìn Cửu Sắc lão tổ.
Cửu Sắc lão tổ mỉm cười đối diện, không né tránh, như đang nói chúng ta tiếp tục giao lưu vui vẻ, muốn gì cứ nói từ từ, rồi sẽ nói rõ ra hết.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- À, lão tổ không thành ý.
Cửu Sắc lão tổ vội nói:
- Lâm phong chủ nói gì vậy, lão phu tuyệt đối có thành ý!
Lão không dám có mâu thuẫn với Lâm phong chủ, truyện Đan Giới Chi Chủ khiến lão nổi tiếng, biến giấc mơ của lão thành hiện thực.
Cửu Sắc lão tổ biết Lâm phong chủ ngại ba viên thiên đan linh quá ít, muốn nhiều một chút. Nhưng hậu thiên đan linh quý giá hơn người ngoài nghĩ.
Cửu Sắc lão tổ đưa ra bảng giá:
- Lâm phong chủ, năm viên được không?
Nếu không viết Đan Giới Chi Chủ thì lão sẽ chết mất. Mặc dù hai bên đã thề, nhưng nếu Lâm phong chủ viết đại thì mất nhiều hơn được, cho nên mọi chuyện đều có thể bàn lại.
Lâm Phàm chắc giá:
- Thôi, nếu vậy thì tạm chọn tám viên đi. Lão tổ đừng nói nữa, lão tổ là chủ một giới, ta cũng là phong chủ của tông môn, đều là hạng người đầu đội trời chân đạp đất, nói nhiều có vẻ keo kiệt, tám viên.
Cửu Sắc lão tổ ngây ra:
- Cái này . . .
Lâm phong chủ chặn miệng người quá nhanh tay, làm người ta không kịp phản ứng, thôi vậy.
- Được rồi, tám viên thì tám. Nhưng Lâm phong chủ đổi mới quá chậm, phải tăng tốc độ lên, vậy mới được chứ.
Lâm Phàm cười cười vỗ vai lão tổ:
- Được rồi, Cửu Sắc lão tổ đã sảng khoái như vậy thì bản phong chủ không thể mất mặt. Yên tâm, bản phong chủ tự mình cầm bút thì chẳng lẽ sẽ có vấn đề? Nội dung trong Đan Giới Chi Chủ tuyệt đối được viết hoàn mỹ.
Cửu Sắc lão tổ cười sảng khoái:
- Tốt, lão phu tin Lâm phong chủ.
Lão vung ống tay áo, trên mặt bàn hiện ra rượu và thức ăn tỏa mùi thơm nồng nặc.
- Mời.
Nếu truyện Đan Giới Chi Chủ không nóng bỏng thì Cửu Sắc lão tổ đã chẳng đồng ý.
Then chốt là truyện quá nóng, đến trình độ như Cửu Sắc lão tổ thì thực lực không còn quan trọng, quan trọng nhất là sĩ diện và vinh dự.
Lão là Đan Giới Chi Chủ, hy vọng mình sẽ truyền lưu muôn đời.
Dù vực ngoại giới tách lìa, ai về nhà nấy, mấy vạn năm sau sẽ lại dung hợp, nhắc tới Đan giới là người của các vực ngoại giới sẽ nhớ Đan giới từng có một lão tổ tên Cửu Sắc lão tổ, cuộc đời huy hoàng.
Bên ngoài Đan giới đột nhiên truyền đến hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.
Có giọng nói từ bên ngoài Đan giới vọng vào:
- Cửu Sắc lão tổ, mời đi ra gặp.
Những người ngồi canh giữ bên ngoài Đan giới thấy bóng người lơ lửng trên trời thì ngây ra.
- Người này hình như là chủ chính đạo Viên Chân.
Cửu Sắc lão tổ cau mày, không quá thích chủ chính đạo:
- Hưm? Sao tên già này đến đây? Lâm phong chủ nói xem hắn thật sự là loại người đó?
Lâm Phàm cười hỏi lại:
- Lão tổ cứ nói đi?
Không ngờ Viên Chân tìm đến đây, có lẽ khi hắn tới Đan giới thì đã có người biết.
Cửu Sắc lão tổ gật đầu nói:
- Chắc là thật rồi. Lâm phong chủ, lão phu đoán đối phương không phải tìm lão phu mà tìm ngươi, muốn diệt khẩu. Nhưng yên tâm, chỉ cần Lâm phong chủ ở trong Đan giới thì không sao, lão phu bảo đảm được.
Sau đó Cửu Sắc lão tổ nhìn ra ngoài, hỏi:
- Viên Chân, ngươi đến làm gì?
Giọng Cửu Sắc lão tổ truyền ra hỏi mục đích chuyến đi của Viên Chân.
Lão sẽ không để Lâm phong chủ bị gì, nếu không thì về sau kiếm ai viết Đan Giới Chi Chủ?
- Cửu Sắc lão tổ, nghe nói tông sư soạn Đan Giới Chi Chủ tiến đến, chúng ta ngưỡng mộ đã lâu nên đến xem, hay Cửu Sắc lão tổ muốn ngăn chúng ta ở bên ngoài?
Lâm Phàm bật cười, xem ra Viên Chân thật sự muốn trả thù, nhưng hắn cầu còn không được.
- Lão tổ, để họ vào đi.
- Được.
Cửu Sắc lão tổ không nghĩ nhiều, nếu họ muốn đánh nhau trong Đan giới là tự tìm chết.
Rất nhanh, khói độc màu xanh bên ngoài Đan giới dạt sang bên.
Viên Chân đi thẳng vào trong, mặt hơi lạnh, nhưng giây lát trở lại bình thường.
Sau khi xảy ra mâu thuẫn với Lâm Phàm thì Viên Chân tìm tung tích của đối phương ngay, nên y phái người chờ bên ngoài Đan giới, hễ gặp được hắn sẽ báo cho y biết ngay.
Không ngờ đúng là thấy hắn thật.
Lâm Phàm bình tĩnh ngồi một chỗ, nhấm nháp rượu ngon. Hắn ngước đầu nhìn lên cao, một bóng người lơ lửng chỗ đó, thấy người khác theo bên cạnh, tuy hắn không biết mặt nhưng khí thế của họ không tầm thường, là cường giả Đạo cảnh.
Lâm Phàm cười nói:
- Thì ra là ngươi, không ngờ lại gặp mặt.
Viên Chân kinh ngạc hỏi:
- A? Không ngờ tông sư từng gặp ta.
- Hưm?
Lâm Phàm nghe Viên Chân nói câu đó thì sửng sốt, không phản ứng lại, sau đó xì cười:
- Viên Chân, ngươi diễn thật giỏi, cộng với lần này thì đã là lần thứ ba rồi.
Viên Chân mặt biến sắc, hơi lạnh lùng, sau đó mỉm cười nói:
- Tông sư nói đùa, lần đầu tiên ta gặp tông sư, sợ rằng tông sư nhớ lầm.
Lâm Phàm giơ ngón tay cái hướng Viên Chân:
- Giả bộ, cứ tiếp tục.
Lâm Phàm cứ nghĩ bản lĩnh mở to mắt nói dối của mình và lão sư xếp hạng nhất, không ngờ vị chủ này cũng rất có tiềm lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận