Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 831: Sắp tức điên rồi

Một lão nhân tóc xám đứng cạnh Viên Chân ánh mắt sắc bén, lạnh giọng răn dạy:
- Láo! Thứ nói năng bậy bạ như ngươi dám ô miệt chủ chính đạo trên Tri Tri Điểu, ngươi là cái thá gì!
Mới nói xong, Lâm Phàm chưa mở miệng mắng Cửu Sắc lão tổ đã không nhịn được.
- Còn ngươi là cái thá gì, dám làm nhục bằng hữu của Cửu Sắc này trong Đan giới? Không thèm để Đan giới ta vào mắt sao!?
Cửu Sắc lão tổ đập bàn đứng bật dậy, khí thế ngưng tụ. Khói xanh bao phủ bên ngoài Đan giới được triệu hoán hóa thành rồng độc bay lên.
Rồng độc dài ngàn trượng, phần đuôi nối với nguồn khói độc bên ngoài, nó hung hăng gầm rống lao đến.
Khí độc khủng bố sôi trào, không gian xung quanh bị độc thành hư vô.
- Cửu Sắc lão tổ, người ta sợ ngươi chứ Huyền Mộc Nhất này thì không!
Lão nhân tên Huyền Mộc Nhất, tu vi Đạo cảnh đỉnh, là lão tổ của thế lực phụ thuộc Chính Đạo Sơn.
Tu vi của Huyền Mộc Nhất hùng hậu không thể khinh thường.
Cửu Sắc lão tổ lạnh lùng nói, vung tay lên:
- Thật to gan!
Rồng độc xoay quanh trên cao, đôi mắt xanh lộ ra sát ý vô tận, khói độc đậm đặc phun ra bao phủ Huyền Mộc Nhất.
Huyền Mộc Nhất khinh thường nói:
- Tài mọn.
Người Huyền Mộc Nhất tỏa sáng, định luyện hóa khói độc.
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng bao phủ người Huyền Mộc Nhất bị khói độc xâm thực cắn xé thủng một lỗ, khói độc ùa vào bám lên người lão, dọc theo lỗ chân long nhỏ thấm vào người.
Có tiếng hét thảm:
- A!
Biến cố diễn ra trong chớp mắt, mau kinh người.
Viên Chân thấy cảnh này thì biến sắc mặt nói:
- Cửu Sắc lão tổ, xin nương tay cho!
Viên Chân không ngờ khói độc Đan giới lợi hại như vậy, mới rồi y không ngăn cản vì muốn cho Đan giới hiểu rằng có chuyện không phải muốn xen vào là có thể xen vào.
Nào ngờ khói độc bao phủ bên ngoài Đan giới mạnh mẽ đến vậy, khói độc quá mạnh, màn sáng hộ thân của Huyền Mộc Nhất cũng không ngăn được, nháy mắt bị xâm thực, rất kinh người.
Cửu Sắc lão tổ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Lão không muốn giết người tại đây, vung tay lên, khói độc thấm vào người Huyền Mộc Nhất đều tuôn ra ngoài, trở về thân thể rồng độc.
Cửu Sắc lão tổ cứng rắn nói:
- Nói chuyện chú ý chút, Đan giới không gây sự nhưng không có nghĩa là sợ phiền phức, lão phu muốn giữ các ngươi lại cũng không khó.
Ở Đan giới thì lão không ngán ai hết.
Khói độc vờn quanh bên ngoài Đan giới là vô số năm từ từ ngưng tụ ra, thời gian xa xưa, độc tính của độc đan càng mạnh khủng khiếp, dù là Đạo cảnh cũng bó tay.
Mặt Huyền Mộc Nhất xanh mét hộc máu:
- Phụt!
Mặt xanh không phải vì tức giận mà vì Huyền Mộc Nhất thật sự trúng độc, dù Cửu Sắc lão tổ rút khí độc ra nhưng vẫn còn chút ít sót lại trong người, muốn đánh tan còn cần một ít thủ đoạn.
Huyền Mộc Nhất sợ rồi, lần đầu tiên đối diện Đan Giới Chi Chủ không ngờ thua nhanh như vậy, nếu đối phương muốn lấy mạng của lão thì chỉ cần một cái chớp mắt.
Viên Chân mở miệng nói, bên trong chất chứa tức giận:
- Lợi hại, ta cũng xem nội dung trong Đan Giới Chi Chủ, khi Cửu Sắc lão tổ còn trẻ bá đạo phi phàm, không ngờ qua nhiều năm vẫn không giảm bớt.
Người Viên Chân mang đến đều là lão tổ đại giáo phụ thuộc Chính Đạo Sơn, nghe theo lệnh của y. Giờ họ bị Đan giới dạy cho bài học, làm Viên Chân mất hết mặt mũi.
Cửu Sắc lão tổ cười cười:
- Ha ha.
Tâm tình của lão rất tốt, được người khen giống như lão trong truyện Đan Giới Chi Chủ, thật tuyệt vời.
Huyền Mộc Nhất nghe vậy lòng thầm kinh, lão cũng có đọc Đan Giới Chi Chủ, bên trong viết Đan Giới Chi Chủ đa mưu túc trí, xuống tay tàn nhẫn. Huyền Mộc Nhất không ngờ mình ngông nghênh trước mặt cường giả có kinh nghiệm đầy mình như thế, lão còn sống được đã là siêu may mắn.
Lâm Phàm giơ tay ngăn Cửu Sắc lão tổ ra mặt:
- Được rồi, Viên Chân tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?
Lâm Phàm không muốn nợ nhân tình của Cửu Sắc lão tổ, nếu giảm bớt đan dược thì lỗ chết. Hắn có thể tự giải quyết chuyện này, không cần ai giúp đỡ.
Lâm Phàm cũng bất ngờ trước sức mạnh của Đan giới, đặc biệt khói độc vờn quanh bên ngoài, Đạo cảnh đỉnh cũng không ngăn được, rất kinh người.
Tuy nội tình của Huyền Mộc Nhất không được tốt, thuộc loại tầm thường trong Đạo cảnh đỉnh, nhưng không thể nào thua mau vậy chứ.
Viên Chân cười tươi nói:
- Lâm phong chủ, ta kính đã lâu đại danh của ngươi, nên tự mình đến, muốn mời Lâm phong chủ tới Chính Đạo Sơn làm khách.
Lâm Phàm bật cười:
- Mời bản phong chủ làm khách?
Viên Chân cười sáng lạn, không uy hiếp, không tấn công:
- Đúng vậy, mời Lâm phong chủ đến Chính Đạo Sơn trò chuyện.
Người ngoài thì thấy đây là lời mời chân thành.
- Viên Chân, con người của ngươi thật sự rất tồi tệ. Bản phong chủ nói cho ngươi biết, đời này bản phong chủ ghét nhất là loại người giả dối, nếu ngươi đến đánh với bản phong chủ ngay thì bản phong chủ còn kính ngươi là nam nhi. Giờ ngươi tồi tệ vô sỉ giả vờ thân thiện với bản phong chủ, có cần như vậy không?
- Lần đầu tiên ngươi đánh với Ma Thần Xích Cửu Sát, là bản phong chủ lấy đi trữ vật giới chỉ của hai ngươi, còn lột sạch đồ, đây là sự thật, bản phong chủ chẳng cần che giấu. Lần thứ hai, ngươi đồ sát sinh linh, tu luyện ma công, triệu hoán ra một huyết thi, bị bản phong chủ chém, ngươi van xin, tự mình cắt chim, nhưng ngươi chạy trốn.
- Lần thứ ba là hôm nay. Ngươi có cần chơi trò này không? Có ý nghĩ gì cứ nói ra, muốn giết bản phong chủ thì chúng ta chọn một chỗ trực tiếp đánh, đừng quanh co lòng vòng, mệt người.
Lâm Phàm không thèm nể mặt, trực tiếp vạch rõ tình huống của Viên Chân.
Cường giả theo Viên Chân đến mặt âm trầm lạnh lùng. Đây là khiêu khích rành rành, cũng thầm giật mình tên này quá kiêu ngạo, không biết đeo lớp mặt nạ giữa người với người sao?
Cửu Sắc lão tổ phục sát đất:
- Lợi hại.
Lâm phong chủ quá bá đạo, người bình thường không dám nói lời như vậy ra khỏi miệng.
Mọi người đều biết thân phận của Viên Chân là chủ chính đạo, hô một tiếng trăm người đáp lại, thuộc nhân vật đỉnh cao của thế lực lớn đỉnh nhất trong vực ngoại giới. Lâm phong chủ cứng rắn chống lại đối phương, thật sự rất kinh người.
Viên Chân nín nhịn, tiếp tục kiềm chế:
- Lâm phong chủ thật biết đùa.
Tay Viên Chân đang run, tim cũng run rẩy, trong người như có lò lửa đang đốt, tùy thời sẽ nổ tung.
- Ai nói giỡn với ngươi, biết thứ này không?
Lâm Phàm lấy trữ vật giới chỉ ra, đây là của Viên Chân, hắn không tin đối phương có thể chịu đựng được.
Nếu dám ra tay ngay bây giờ thì hắn phục đối phương là nam nhi đích thực.
Quả nhiên khi trữ vật giới chỉ bị lấy ra, sắc mặt Viên Chân hơi thay đổi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Viên Chân thản nhiên nói:
- Lâm phong chủ, ta không biết trữ vật giới chỉ này, có lẽ có hiểu lầm gì rồi.
Nhưng ngón tay Viên Chân run nhẹ, đó là trữ vật giới chỉ của y, vậy mà bị tiểu tử này cuỗm mất.
Lâm Phàm cười nói:
- Vậy sao? Không biết thì thôi, vừa lúc bản phong chủ muốn xem bên trong có cái gì.
Hắn cố ý khoe khoang trước mặt Viên Chân, chọc giận đối phương.
Cửu Sắc lão tổ nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng hiểu rõ. Nếu nói lúc trước lão còn nghi ngờ lời Lâm phong chủ đã nói thì bây giờ hắn lấy trữ vật giới chỉ ra, lão thấy rõ biểu tình của Viên Chân thay đổi.
Đúng là có vấn đề.
Xem ra trữ vật giới chỉ này thật sự là của Viên Chân.
Viên Chân kiềm nén lửa giận, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là giết hắn, hành hạ hắn thê thảm đến chết.
Viên Chân chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, chưa bao giờ cảm nhận.
Viên Chân mở miệng nói:
- Lâm phong chủ, mời đến Chính Đạo Sơn chơi.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, đừng giả vờ nữa, ngươi muốn giết bản phong chủ đúng không? Hay ra ngoài Đan giới rồi đánh một trận, đừng nói bản phong chủ ăn hiếp ngươi, cả đám cùng lên, sống chết do trời, ai chết không thể trách người khác, chịu không?
Viên Chân không nắm chắc sẽ hạ được đối phương, lần trước đã đánh nhau, tuy tiểu tử này chỉ là Diệu Thế cảnh nhưng bộc phát ra sức chiến đấu rất kinh người. Viên Chân muốn dụ đối phương đến Chính Đạo Sơn vì nương nhờ khí chính đạo cứng rắn đè ép, nghiền đối phương thành mây khói.
Viên Chân nói:
- Lâm phong chủ, ngươi năm lần bảy lượt mang địch ý với ta là vì sao? Ta thật lòng mời Lâm phong chủ đến Chính Đạo Sơn làm khách, sao có thể muốn giết Lâm phong chủ được? Chuyện đó không thể nào.
Lâm Phàm cảm thấy tên này quá vô sỉ, nhưng cũng hay, chơi một chút vậy.
- Tốt, ngươi đã thật lòng như vậy thì thề đi, nếu trong lòng có ý định giết bản phong chủ sẽ bị trời giáng sét đánh thành tro. Thậm chí nếu ngươi không chết thì bản phong chủ sẽ tự mình viết bài cuộc đời chủ chính đạo cho ngươi.
Lâm Phàm chờ xem chủ chính đạo nói ra cái gì.
Viên Chân nghe yêu cầu này thì mặt biến sắc, tim đập nhanh. Tên này thật đáng giận, y rất muốn đánh chết hắn cho rồi.
Một lão nhân đi theo đến không phục nói:
- Viên tông chủ hãy thề cho hắn xem, tiểu tử này năm lần bảy lượt phản bác ý tốt của Viên tông chủ, ta không nhìn được!
Cửu Sắc lão tổ góp lời:
- Đúng rồi, Lâm phong chủ người ta nói rất có lý. Dù sao đi Chính Đạo Sơn các ngươi thì khó bảo đảm an toàn, nếu chủ chính đạo thề chẳng những chứng minh lòng mình, còn được Lâm phong chủ viết về cuộc đời cho, lời quá rồi.
Cửu Sắc lão tổ đã tin lời của Lâm phong chủ, e rằng Viên Chân thật sự tu luyện tà công, thật sự rất muốn đánh chết Lâm Phàm.
Trong vực ngoại giới, tu luyện tà công không phải việc hiếm hoi, nhưng chủ chính đạo tu luyện thì vui đây.
Lòng Viên Chân trào dâng núi lửa, rất muốn chửi lại lời bà nội nó.
Viên Chân hơi bất mãn nói:
- Lâm phong chủ làm vậy là không tin ta, thậm chí đang vũ nhục ta.
Lâm Phàm nói, không kiên nhẫn phất tay:
- Đúng là không tin ngươi, còn về vũ nhục ngươi thì không, vì ngươi vốn là như vậy. Được rồi, bản phong chủ biết ngươi sẽ không thề, mau cuốn xéo, một chốc nữa bản phong chủ sẽ ra Đan giới, ngươi ngồi bên ngoài canh bản phong chủ cũng được, tóm lại đừng diễn kịch trước mặt bản phong chủ, xem mệt, bản phong chủ lười giao lưu với ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận