Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 832: Ta là nam nhân mà ngươi không có được

Càn rỡ!
Kiêu ngạo!
Cường giả đi theo Viên Chân đến chỉ có hai ấn tượng này với Lâm Phàm.
Loại người như vậy có thể sống đến bây giờ đúng là kỳ tích.
Nếu Lâm Phàm biết sẽ đáp lại bọn họ một câu: Các ngươi đoán rất đúng, đúng là rất truyền kỳ, chết rất nhiều lần, nếu không có thân bất tử thì chết thật rồi.
Mặt Viên Chân lạnh băng ôm quyền, chuẩn bị rời đi:
- Nếu Lâm phong chủ đã hiểu lầm ta thì ta không ép, xin cáo từ, hy vọng ngày sau Lâm phong chủ sẽ thay đổi cái nhìn về ta.
Lâm Phàm liếc mắt khinh thường Viên Chân:
- Đi cái gì, nói đơn giản chỉ cần thề là được, nhìn dáng hèn của ngươi là biết muốn giết bản phong chủ rồi, kêu ngươi thề chẳng khác nào đòi mạng của ngươi. Chủ chính đạo cái khỉ gì, âm hiểm đến mức này cũng hiếm có.
Không dám làm, muốn chạy?
Viên Chân không nói nhiều, xoay người rời đi, lúc quay đi ánh mắt của y âm trầm lạnh lùng.
Lâm Phàm mắng theo bóng lưng Viên Chân:
- Biến mau lên, chờ bản phong chủ hết bận rồi sẽ đi xử tiểu đê tiện nhà ngươi.
Cửu Sắc lão tổ nhắc nhở:
- Lâm phong chủ bá khí, nhưng thực lực của Viên Chân không yếu, phải cẩn thận.
Lâm Phàm tự tin nói:
- Không sao, nếu thật sự đánh thì bản phong chủ nắm chắc mười phần nghiền áp hắn.
Hai người từng đánh rồi, chẳng qua đánh rất mệt, bị thương quá thảm.
Bên ngoài Đan giới.
Sắc mặt Viên Chân âm trầm đến đáng sợ, đầu chân mày toát ra tức giận, tuy không nói nhiều nhưng người đi theo sau lưng y đều cảm nhận được cơn giận dó.
- Viên tông chủ, người này quá càn rỡ, nhục nhã Chính Đạo Sơn chúng ta như vậy, không cho hắn một bài học thì trong lòng uất nghẹn.
- Đúng rồi, tiểu tử này nhìn là thấy đáng đánh, hay chúng ta chờ hắn bên ngoài Đan giới, bắt lấy mang về Chính Đạo Sơn.
Người đi theo Viên Chân thi nhau nói chuyện, hận Lâm Phàm ngứa răng.
Viên Chân không đồng ý:
- Trở về.
Y từng đánh với Lâm Phàm, hiểu rõ thực lực của đối phương, y không nắm chắc giết được hắn, dù có thêm đám người này cũng vô dụng.
Ngày còn dài, y không gấp.
Có người không cam lòng, mặt đỏ rần, hiển nhiên đã nhịn vượt giới hạn:
- Viên tông chủ, cứ bỏ qua vậy sao? Hắn chỉ là Diệu Thế cảnh, một bàn tay có thể nghiền chết!
Viên Chân không nói nhiều, đi về phía xa:
- Đi, về núi.
Mao Trọng không nhúc nhích, biểu tình tức giận tràn ngập sát ý:
- Không được, ta ở lại chờ hắn đi ra, các ngươi đi về trước.
Mao Trọng là lão tổ thế lực lớn phụ thuộc Chính Đạo Sơn, tu vi đến Đạo cảnh, giờ bị một tên nhãi ranh chưa ráo máu đầu nhục nhã như vậy, lão không cam lòng.
- Ngươi thật sự không trở lại?
Viên Chân vốn định nói ra sự thật, cho họ biết thực lực của các ngươi không đánh lại tiểu tử kia. Nhưng Viên Chân chợt nghĩ ra một cách, nên không báo cho Mao Trọng biết.
Mao Trọng nói:
- Viên tông chủ, các ngươi về trước đi, ta trấn áp tiểu tử đó rồi sẽ xách hắn về.
Viên Chân im lặng giây lát:
- Tốt, nếu ngươi không cam lòng thì cứ ở lại, nhưng chú ý an toàn của mình. Ngươi cầm lấy thứ này, nếu gặp vấn đề hãy bóp nát ngay.
Mao Trọng gật đầu nói:
- Biết.
Gặp vấn đề? Không thể nào, chỉ là vật nhỏ Diệu Thế cảnh thì có khả năng làm được gì?
Sau đó Viên Chân mang theo những người khác đi mất.
Mặt Mao Trọng treo nụ cười tàn nhẫn:
- Tiểu tử khốn kiếp, lão phu sẽ xé tứ chi của ngươi xuống, cho ngươi biết kết cục buông lời ngông cuồng!
Tuy là người của Chính Đạo Sơn nhưng Mao Trọng không phải hạng người mềm lòng nương tay.
Mao Trọng nhìn bốn phía, núp trong góc chờ Lâm Phàm đi ra.
Lâm Phàm ăn tám viên đan dược, giá trị khổ tu không ngừng tăng vọt.
Tám viên đan dược khiến tốc độ của hắn tăng lên hai mươi bốn ức giá trị khổ tu.
Nút + từ màu xám chuyển thành sáng, có thể tăng tu vi lên.
Nhưng nội tình chưa đủ, cần tích lũy thêm.
Tâm tình Lâm Phàm siêu tốt:
- Lão tổ yên tâm, lấy đan dược của ngươi thì chắc chắn bản phong chủ sẽ soạn thật hay, tin tưởng vào bản phong chủ.
Làm quan hệ tốt với Đan giới đúng là lựa chọn tuyệt vời, không cần lo về giá trị khổ tu.
Tâm tình của Cửu Sắc lão tổ cũng tốt đẹp:
- Tất nhiên yên tâm, người khác thì lão phu không tin chứ là Lâm phong chủ thì lão phu tin vô cùng. Không gấp, viết từ từ, sau này lão phu không thúc giục, chỉ cần viết hay là được.
Từ khi truyện Đan Giới Chi Chủ ra đời thì danh vọng của lão lên cao đến tột đỉnh, đám hậu bối xem lão là mục tiêu cuộc đời, đôi khi Cửu Sắc lão tổ cảm thấy áp lực thật lớn, nhưng lão vui vẻ gánh áp lực này.
- Lão tổ có độc đan vờn quanh bên ngoài Đan giới không? Lão tổ cũng thấy Viên Chân bất mãn với bản phong chủ nhiều thế nào, vì an toàn nhân thân, cho bản phong chủ vài viên phòng thân đi.
Lâm Phàm nhìn trúng độc đan, không phải cho mình dùng mà muốn đặt trong tông môn, Đạo cảnh còn không ngăn nổi, độc đan rất lợi hại.
Cửu Sắc lão tổ nghe vậy tim rớt cái bịch. Lâm phong chủ thật là người trẻ tuổi giỏi giang, nhưng biết chộp cơ hội bắt chẹt, độc đan là gốc an toàn của Đan giới, không dễ làm ra.
Tâm tình của Cửu Sắc lão tổ tốt nên nói chuyện mềm nhẹ hơn:
- Lâm phong chủ, thứ này thật sự không có, độc đan hiếm hoi. Nhưng yên tâm, qua một thời gian sẽ xuất hiện một viên độc đan, lão phu chừa lại cho Lâm phong chủ được chứ?
Lâm Phàm ôm quyền, vô cùng cảm kích nói:
- Đa tạ, đa tạ. Lão tổ yên tâm, đời này Lâm Phàm xử ai cũng tuyệt đối không xử người của Đan giới.
Hắn phải trả giá rất lớn cho lời hứa này, mùi hương Đan giới hấp dẫn làm hắn rất muốn điên cuồng liếm. Nhưng lão tổ người ta nghĩa khí như vậy, sao hắn nỡ ăn.
- ???
Đầu Cửu Sắc lão tổ nổi dấu hỏi, nghe không hiểu.
Lâm phong chủ nói thế là sao?
Vì sao xử bất cứ ai chứ không đụng vào người Đan giới?
Trời ạ, nếu không xử ai thì Lạc Vân làm sao có cơ hội tới gần hắn?
Lâm Phàm ôm quyền:
- Cáo từ.
Chuyến đi Đan giới kết thúc, lần sau sẽ đi Long giới thăm đồ nhi của mình. Tuy đồ nhi này không có tình cảm sâu đậm với hắn, nhưng đã thu người ta thì phải chịu trách nhiệm.
Cửu Sắc lão tổ huơ tay:
- Lâm phong chủ, lần sau gặp lại.
Có bóng người thon thả yên lặng đứng ở phía xa.
Lạc Vân là Thần Nữ Đan giới, nhan sắc hay dáng người, khí chất đều cực tốt, nếu không thì đã chẳng xếp hạng năm trên bảng Bách Hoa.
Lâm Phàm dừng lại, nhìn đối phương:
- Nàng muốn tiễn ta?
Cô nương này không tệ, các mặt đều ưu tú, là pháo hoa tuyệt phẩm, có thể bắn một lần thì đời này không còn tiếc nuối.
Lạc Vân nhoẻn miệng cười, định hé môi thì bị Lâm Phàm nói một câu làm ngây người.
- Thôi đừng nói, cô nương đừng thích bản phong chủ, bản phong chủ không phải loại nam nhân cô nương có thể chiếm được, tạm biệt.
Lâm Phàm xua tay, ẩn vào hư không biến mất trong thiên địa.
Mặt Lạc Vân ửng đỏ, thấy nhục nhã:
- Hắn . . .!
Đặc biệt là câu ‘bản phong chủ không phải loại nam nhân cô nương có thể chiếm được’ làm nàng tức run người.
Cửu Sắc lão tổ xuất hiện bên cạnh Lạc Vân, tò mò hỏi:
- Sao rồi? Lâm phong chủ có nói gì với ngươi không?
Lạc Vân không đáp lại, vừa tức giận vừa xấu hổ bỏ đi.
Cửu Sắc lão tổ gãi đầu, vẻ mặt hoang mang. Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Lão không nhìn thấu Lâm phong chủ, có phải là nam nhân không vậy? Thần Nữ Đan giới Lạc Vân không phải nữ nhân bình thường, sao hắn không có chút ý tưởng gì?
Khói độc bên ngoài Đan giới dạt sang hai bên, một luồng sáng bay ra, biến mất phía chân trời.
Lâm Phàm đứng trong hư không:
- Hưm? Đừng trốn, ra đi.
Vèo!
Một luồng sáng tràn ngập hơi thở sắc bén từ bên dưới bắn lên.
Lâm Phàm không nhúc nhích, chỉ bẻ cổ.
Luồng sáng xẹt qua gò má hắn xuyên thấu bầu trời, mất hút.
Mặt Mao Trọng lạnh băng dữ tợn nói:
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ. Tu vi cỡ như ngươi thì lão phu dùng một ngón tay đủ nghiền áp.
- Lãng phí thời gian.
Lâm Phàm không ngờ chỉ có một người, lúc đối phương xuất hiện hắn còn tưởng đâu Viên Chân cũng có mặt.
Mao Trọng hét to:
- Cái gì?
Giây sau lão mặt biến sắc, vì cái tên như con kiến kia chớp mắt xuất hiện trước mặt lão.
- Ngươi . . .!
Bốp!
Mao Trọng mới há mồm đã bị đấm mạnh vào bụng, dạ dày quặn thắt, mật, máu phun ra, con mắt lồi ra.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Quá yếu.
Tuy đối phương là Đạo cảnh nhưng yếu xìu, làm hắn chán chết.
Miệng Mao Trọng đầy máu khàn giọng rít gào:
- Sao có thể như vậy? Lão phu vẫn chưa . . .
Mao Trọng mới nói một nửa thì ngừng bặt, phần eo bị Lâm Phàm đá gãy.
Máu và thịt rơi như mưa xuống đất.
- Viên Chân, ngươi để lại một người ngăn cản ta vì muốn cho con tốt thí này chết, để bản phong chủ rơi vào bẫy của ngươi. Thú vị, rất thú vị.
Lâm Phàm không ngốc, sao không hiểu cạm bẫy đơn giản này, chẳng cần vận động não.
Nếu thật sự không hiểu mới cần đào rỗng não nhét lực lượng vào, vậy thì có thể tái sử dụng rác thải.
Nhưng dù biết thì sao, quá rắc rối, dùng nắm đấm là thoải mái nhất.
Cửu Sắc lão tổ cảm ứng chuyện xảy ra bên ngoài Đan giới, bất đắc dĩ thở dài:
- Nóng tính quá.
Viên Chân ác thật, để lại một người chịu chết.
Lúc này, Viên Chân bay về phía Chính Đạo Sơn chợt cau mày, y đã cảm ứng được Mao Trọng chết rồi. Y ngừng lại, xụ mặt xuống.
- Viên tông chủ, sao vậy?
Mặt Huyền Mộc Nhất xanh mét, nhưng thấy sắc mặt Viên tông chủ khó xem thì biết đã xảy ra chuyện.
- Mao Trọng bị giết.
Viên Chân giơ tay lên, màn sáng hiện ra, hình ảnh chiếu cảnh Mao Trọng bị giết.
Kỳ lạ là lời nói bên trong bị sửa đổi, Mao Trọng thân thiện mời Lâm Phàm nhưng bị hắn thô bạo đáp lại, sau đó một đấm nổ nát Mao Trọng.
Viên Chân đau đớn bi thương nói, nặn vài giọt lệ cá sấu giả tạo:
- Đáng giận, sao có thể như vậy? Tiểu tử này tàn bạo bất nhân, tại sao ta để Mao Trọng ở lại làm gì, hại hắn chết rồi.
Đám người quả nhiên bị chọc giận, bừng bừng lửa giận.
- Tà ma, đây là tà ma!
- Mao Trọng thân thiện vậy mà bị hắn tàn nhẫn chém giết! Viên tông chủ, nhất định phải báo thù cho Mao Trọng!
Viên Chân giả vờ kiềm nén lửa giận trong lòng và đau thương:
- Sao có thể để Mao Trọng chết vô ích, nhất định phải công bố tà ma này với vực ngoại giới, tập hợp người chính nghĩa cùng thảo phạt, giết chết hắn!
Sau đó Viên Chân mỉm cười, tiểu tử này quá ngu, mắc câu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận