Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 833: Bị chọc tức muốn khóc

- Không hiểu nổi tên kia nghĩ gì.
Hắn biết Viên Chân muốn hại mình, nhưng chỉ để lại một người thì kỳ cục, ít ra nên chừa vài người cho hắn làm nóng thân thể chứ, giờ không chảy một giọt mồ hôi, chán.
Mặc kệ là âm mưu gì đều chẳng ra chi với hắn, mặc cho cơn lũ ngập trời, một đấm đánh nát là xong, đơn giản mà nhẹ nhàng, còn vui vẻ.
Long giới.
Thế lực lớn rất mạnh trong vực ngoại giới, ngoài Long giới có long khí hùng hậu quấn quanh, thường hình thành rồng to màu vàng xoay quanh gầm rống.
Khi Lâm Phàm đến Long giới thì lão tổ Long giới tỉnh lại từ tu luyện, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
- Sao lại đến nữa?
Lão tổ không muốn thấy tiểu tử này chút nào, một kẻ khiến người đau đầu.
Nhưng hết cách, đối phương có đồ đệ ở đây, Minh Hoàng lão tổ cũng rất xem trọng đối phương, lão tổ thật bất đắc dĩ.
Lão tổ không ra mặt, chờ xem đối phương muốn sao.
Nếu là đến thăm đồ đệ thì lão tổ lười ra mặt, cứ để hắn đi, miễn không gây chuyện là được. Mà dù gây chuyện thì lão cũng không có cách giải quyết, đối phương chết rồi lại tới nữa, không phục cũng không được.
Lâm Phàm lơ lửng giữa hư không, yên lặng chờ đợi:
- Không có người tới nghênh tiếp bản phong chủ?
Hắn vào Long giới chắc chắn bị đám lão tổ cảm ứng được, nhưng đợi cả buổi không thấy bóng người đến, nghĩa là hắn bị lơ đẹp.
- Hiểu rồi.
Hắn biết rồi, Long giới mặc nhận sự tồn tại của hắn.
Lâm Phàm cảm ứng vị trí của đồ nhi, bay về phía xa.
Huynh đệ bằng nhựa, Ngao Bại Thiên lúc này mí mắt co giật liên tục:
- Vì sao mí mắt của ta luôn nháy?
Cảm giác này không tốt, gã cảm thấy sắp có chuyện gì.
Nghiệt tử của Long giới bị gã canh chừng, áp lực rất lớn, nhiều cùng thế hệ thấy gã sẽ trêu chọc sao nhận công việc tốt thế.
Ngao Bại Thiên không muốn nói nhiều, chỉ muốn ném một câu: Mắc mớ gì các ngươi.
Phương xa bên ngoài.
Nhật Thiên nho nhỏ không bắt mắt, nhưng hiện giờ nó rất đáng chú ý, vì bị một đám con rồng cao hơn một cái đầu vây quanh.
- Ha, tiểu tạp chủng, sỉ nhục của Long giới, còn tu luyện chung với chúng ta? Làm chúng ta mất mặt biết không?
Tiểu tử nói chuyện vóc dáng không cao nhưng xem như to con trong đám bạn cùng lứa tuổi, da đen nhẻm có vẻ mạnh mẽ.
Đám nhóc đứng cạnh tâng bốc, liếc xéo Nhật Thiên:
- Ha ha ha! Đại ca thật lợi hại!
Ở trong mắt họ thì nhóc lùn kia không chịu nổi một kích.
Một con rồng nói chuyện, nghe có vẻ sợ hãi nhưng ngữ điệu châm chọc:
- Chúng ta nhỏ giọng một chút, lát nữa hắn sẽ sục sịt mũi đi tìm Bại Thiên thúc méc, chúng ta sẽ bị phạt.
Nhật Thiên nhìn đám người kia, mười ngón tay siết chặt, khí thế mạnh mẽ chậm rãi ngưng tụ trên người.
Nhật Thiên siết chặt nắm tay:
- Ta không giết các ngươi, nhưng sẽ đánh các ngươi bầm dập, đánh các ngươi ngã xuống đất, cho các ngươi khóc gọi nương. Lão sư đã nói bị người khi dễ thì dùng nắm đấm làm các ngươi sợ.
Bốp!
Khi đám nhóc cười nhạo, chúng không ngờ Nhật Thiên đánh người. Một nhóc lùn bị đấm ngã xuống đất, nửa bên mặt sưng lên, hốc mắt ngấn lệ.
- Các huynh đệ, đánh hắn!
Đám nhóc nhào lên.
Nhật Thiên giơ nắm tay xông lên:
- Ta không sợ các ngươi, hôm nay ta sẽ đánh các ngươi chịu phục!
Nắm đấm đánh ra, có luồng sáng mờ quấn quanh.
Binh!
Bốp!
Có tiếng la, tiếng va chạm trầm đục.
Một tia hoàng hôn chiếu xuống.
Chỗ đó có một bóng dáng nho nhỏ đứng.
Tí tách!
Giọt máu từ nắm tay nho nhỏ rơi xuống đất, tro bụi nhẹ bay lên.
Giọng Nhật Thiên không lớn nhưng tràn ngập bá đạo:
- Các ngươi còn dám chọc vào ta là ta sẽ đánh cho quỳ xuống khóc xin.
- Oa!
Con rồng bị đánh gào khóc toáng lên, có mặt mũi bầm dập, có bị đánh bay răng cửa.
- Ta sẽ về méc với Bại Thiên thúc là ngươi đánh chúng ta!
- Ta sẽ méc với mẫu thân của ta, nghiệt tử nhà ngươi sẽ không có kết quả tốt!
Nhật Thiên nghe lời này thì nhanh nhẹn như báo săn lao qua, ngồi trên người con rồng đe dọa mình, nắm tay như mưa rơi trên mặt đối phương.
Bốp!
Con rồng bị đánh gào khóc:
- Oa, đừng đánh ta, ta nhận thua, ta xin tha!
- Dừng tay!
Ngao Bại Thiên thấy cảnh này thì ngây ra, gã biết sẽ xảy ra chuyện không hay nhưng không ngờ là việc này.
Nhật Thiên ngừng lại, đứng sang một bên, hai nắm đấm dính máu, làn da rách ứa máu, hai loại máu hòa vào nhau.
- Cái này . . .
Ngao Bại Thiên muốn chết cho rồi, vật nhỏ này sao cứ khiến người không bớt lo, nhìn xem những đứa nhóc bị đánh là hài tử nhà ai?
Có cả tôn tử của tộc thúc, nếu nó đi méc với tộc thúc thì tiểu tử này có lẽ sẽ không bị trách phạt, nhưng gã chắc chắn sẽ gánh thay.
Một tiểu tử hai hốc mắt đen thui khóc mách lẻo:
- Bại Thiên thúc, hắn đánh chúng ta!
- Oa, đau chết mất.
Hiện trường hơi thảm, đám nhóc bị đánh bầm dập.
Ngao Bại Thiên sắc mặt âm trầm hỏi, giả bộ tức giận:
- Nhật Thiên, tại sao ngươi đánh chúng?
Nói sao thì gã là trưởng bối của tiểu tử này, phải thật nghiêm túc xử lý chuyện này.
Nhật Thiên không trả lời, quay mặt sang bên:
- Lão sư của ta nói đánh người là đánh thôi, chẳng cần lý do.
- Oa, Bại Thiên thúc, hắn kiêu ngạo quá!
- Đúng đúng, hắn không xem Bại Thiên thúc ra gì!
Một đám con rồng lao nhao la lên, làm Ngao Bại Thiên không có bậc thang leo xuống.
Ngao Bại Thiên lườm một cái, đám con rồng im thin thít, cúi gầm mặt.
- Nhật Thiên, sao ngươi có thể đánh người? Nói cho ta biết, ngươi có biết sai không?
Ngao Bại Thiên muốn răn dạy tiểu tử này, không thể quá kiêu ngạo, nếu không sau này sẽ bị người chém chết.
Nhật Thiên lắc đầu phủ nhận lỗi của mình:
- Ta không sai.
Ngao Bại Thiên nghiêm túc nhìn Nhật Thiên:
- Ngươi nghiêm túc?
Gã cảm giác tiểu tử này kỳ lạ, tư tưởng không tốt, nếu không uốn nắn lại sẽ ảnh hưởng lớn về sau.
Ngao Bại Thiên sải bước đi tới trước mặt Nhật Thiên, trên cao nhìn xuống nó.
Đám con rồng bị đánh thê thảm cười vui sướng khi người gặp họa, chờ chút nữa tên kia sẽ tiêu.
Ngao Bại Thiên hỏi:
- Nói, ngươi có biết sai không?
Lòng Ngao Bại Thiên bùng cháy lửa giận, tuy gã không thích tiểu tử này nhưng cũng không ghét, nếu nó đã sai thì gã phải dạy dỗ.
Nhật Thiên ngẩng đầu lên, kiên quyết nói:
- Ta không sai.
- Ngươi . . .!
Ngao Bại Thiên giơ tay lên, định dạy tiểu tử vô pháp vô thiên này.
Đám con rồng mở to mắt mong đợi, tuy chúng nó không đánh lại đối phương nhưng Bại Thiên thúc ra tay dạy đối phương cũng làm chúng vui vẻ.
Bàn tay giáng xuống.
Nhật Thiên không né tránh.
Một giọng nói từ xa vọng lại:
- Đồ nhi, ở chỗ này thế nào?
Ngao Bại Thiên đang định dạy cho tiểu tử kia bài học, nghe giọng nói đó thì rùng mình, bàn tay giáng xuống nhanh chóng giảm sức mạnh, khi chạm vào mặt Nhật Thiên thì nhẹ như vuốt ve.
Ngao Bại Thiên vuốt mặt Nhật Thiên, biểu tình nghiêm túc hòa tan, cười tươi như hoa cúc nở rộ:
- Ôi chao, tiểu tử nhà ngươi sao cứng cổ thế, tốt, rất tốt, rất nam nhi. Đám vật nhỏ kia đúng là phế vật, nhiều người vậy mà không đánh lại ngươi, cho chúng bài học là đúng lắm.
Ngao Bại Thiên không tiếc lời ca ngợi:
- Làn da tốt quá, khuôn mặt nhỏ thật tuấn tú, lớn lên sẽ rất tuyệt.
Đám rồng con trợn mắt há hốc mồm nhìn Bại Thiên thúc.
Mới rồi không phải như vậy, sao chớp mắt đã thay đổi?
Ngao Bại Thiên choàng tay ôm vai Nhật Thiên:
- Khá, khá lắm, sau này chắc chắn sẽ lớn lên thành bá chủ một phương.
Nhật Thiên ngước đầu, hưng phấn reo lên:
- Lão sư!
Nó không ngốc, biết lão sư đến mới khiến đối phương tốt với mình.
Ngao Bại Thiên giả bộ không phát hiện, kinh ngạc hỏi:
- Huynh đệ, sao đến đây?
Gã mừng thầm, mới rồi mà tát thật thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Xung động, xung động quá, lần sau không thể xung động như vậy, không thì nguy hiểm.
Lâm Phàm đáp xuống:
- Xin hãy gọi huynh đệ bằng nhựa, biết chưa?
Hắn đến gần đồ nhi, phủi tay Ngao Bại Thiên xuống, vuốt đầu đồ nhi:
- Gần đây sống ở chỗ này thế nào? Có bị người ăn hiếp không? Nếu ai dám ăn hiếp thì đánh về cho vi sư, nếu không đánh lại cứ nói với vi sư, vi sư đánh thay ngươi.
Nhật Thiên không nói chuyện, cúi đầu cười trộm.
Không phải nụ cười vui sướng khi người gặp họa mà là cười thật lòng vì được người quan tâm.
Ngao Bại Thiên thừa dịp Lâm Phàm không chú ý chắp hai tay xin Nhật Thiên đừng nói lung tung, vẻ mặt sốt ruột muốn khóc.
Nhật Thiên vui vẻ nói:
- Không có, lão sư, đồ nhi ở đây rất tốt.
Lâm Phàm cười nói:
- Ừm, vui vẻ là được rồi.
Hắn nhìn đám nhóc nằm dưới đất mặt mũi bầm dập, gật gù nói:
- Đánh giỏi, rất có tiềm lực.
Ngao Bại Thiên chớp chớp mắt, không thể để tiếp tục như vậy.
Gã nói nhỏ:
- Huynh đệ bằng nhựa, có thể đi sang một bên nghe ta nói mấy câu được chứ?
Lâm Phàm không rõ tên này muốn nói gì, hắn không nghĩ nhiều, đi theo sang một bên.
Ngao Bại Thiên chân thành nói đạo lý lớn:
- Huynh đệ bằng nhựa, cách ngươi dạy đồ đệ như vậy là sai rồi. Ra tay đánh người là việc nghiêm trọng, sau này sẽ trở thành loại người vô pháp vô thiên, đi ra ngoài rất nguy hiểm. Nên dạy hắn nói đạo lý, không thể dùng nắm đấm giải quyết sự việc, nếu không thì có khác gì với dã thú?
Lâm Phàm nheo mắt nhìn đối phương, ngữ điệu hơi lạ:
- Sao bản phong chủ cảm giác ngươi đang nói về bản phong chủ?
Ngao Bại Thiên ngơ ngác nhìn Lâm Phàm:
- Hả?
Lâm Phàm nói:
- Bản phong chủ thích giải quyết sự việc bằng nắm đấm, ngươi đang xách mé bản phong chủ là dã thú?
Ngao Bại Thiên sợ muốn khóc.
Ca, chúng ta không thể như vậy, ta nói xách mé ngươi bao giờ?
Ngao Bại Thiên tức giận muốn khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận