Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 834: Tiện long, câu nói này mới là trọng điểm

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Huynh đệ bằng nhựa, ta thề với trời, ta thật sự không nói về ngươi, đừng hiểu lầm!
Ngao Bại Thiên sợ thật, đang nói chuyện bỗng dưng lệch sang đề tài này, không thể nào, hoàn toàn là vu oan.
Lâm Phàm nhìn Ngao Bại Thiên:
- Thật không?
Tên này rất xấu xa, tưởng hắn mù không thấy chuyện vừa rồi sao? Rõ ràng muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay dạy đồ nhi của hắn.
Nhưng thấy dục vọng muốn sống của đối phương mãnh liệt, hắn không thèm tính sổ.
Con người mà không có dục vọng muốn sống thì không được.
Lâm Phàm vui mừng khi dục vọng muốn sống của Ngao Bại Thiên mãnh liệt như thế, nếu là người không có dục vọng muốn sống mới là việc đáng sợ.
Ngao Bại Thiên nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc nói:
- Cực kỳ chắc chắn, ta bảo đảm bằng nhân cách của mình!
Lâm Phàm vỗ vai Ngao Bại Thiên:
- Kẻ biết điều mới là trang tuấn kiệt, rất tốt.
Ngao Bại Thiên nghe vậy lau mồ hôi trán, hù chết người.
- Đồ nhi tu luyện khá lắm, vi sư rất vừa lòng.
Mặc dù tu vi của Nhật Thiên không cao nhưng đừng quên thời gian tu luyện của nó không dài, được đến cảnh giới như vậy đã khá lắm rồi. Lâm Phàm tin tưởng không lâu sau nó sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhật Thiên vui vẻ nói:
- Lão sư, mẫu thân của ta muốn tự mình cảm tạ lão sư.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Nhật Thiên, trở về nói cho mẫu thân của ngươi là không cần tự mình cảm tạ, vi sư không phải loại người đó.
- À.
Nhật Thiên hiểu, nhưng chỉ hiểu bề nổi, nó không rõ thứ ẩn sâu hơn.
Ngao Bại Thiên ngây người nhìn huynh đệ bằng nhựa, đây là ăn bớt nữ nhân của Long giới bọn họ, không lẽ muốn người ta lấy thân báo đáp hắn?
Sâu trong Long giới.
Lão tổ đột nhiên mở to mắt, biểu tình sửng sốt.
Các lão tổ cùng bế quan, cảm ngộ trời sao mênh mông thắc mắc nhìn qua:
- Sao vậy?
Lão tổ từng tiểu vào mặt Minh Hoàng lão tổ mở miệng nói:
- Minh Hoàng lão tổ mời tiểu tử kia đi gặp mình.
Những lão tổ khác nghe vậy đều giật mình. Tình huống hiện giờ của Minh Hoàng lão tổ rất huyền diệu, ở giữa sống và chết, nếu tiểu tử kia có ý tưởng ác độc gì thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Lão tổ này bất đắc dĩ nói:
- Thôi, ta đi tìm tiểu tử đó. Thật không hiểu vì sao Minh Hoàng lão tổ nhìn trúng tiểu tử đó.
Lão tổ biến mất trên bệ đá.
Ngao Bại Thiên đối diện Lâm Phàm, lòng chịu áp lực lớn, sợ sơ sẩy một cái bị đối phương giết. Huynh đệ bằng nhựa đôi khi rất nguy hiểm, nên phải luôn cẩn thận.
Ngao Bại Thiên thấy lão tổ thì tim rớt trở vào lồng ngực, an toàn mạng sống rồi:
- Lão tổ, sao người đến đây?
Lão tổ gật đầu, đi tới trước mặt Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, Minh Hoàng lão tổ mời ngươi gặp mặt.
Lâm Phàm hỏi:
- Ai? Minh Hoàng lão tổ? Bản phong chủ không quen, muốn gặp ta làm gì?
Bây giờ hắn khá nổi tiếng, không lẽ muốn hắn viết tự truyện cho? Nếu đúng vậy thì có thể gặp mặt nói chuyện.
- Lão phu cũng không biết, mời đi theo lão phu.
Lão tổ Long giới cũng không biết Minh Hoàng lão tổ muốn gặp đối phương làm gì.
Long giới không truyền công pháp ra ngoài vì Minh Hoàng lão tổ nói nên đã đưa tặng công pháp, chứ nếu không dù đánh sập Long giới thì họ kiên quyết không giao công pháp ra.
- Vậy đi thôi.
Lâm Phàm đến Long giới vì thăm đồ nhi, xem xong đang định đi, nhưng giờ được Minh Hoàng lão tổ gì đó mời thì hắn sẽ đi gặp thử, có lẽ sẽ được thu hoạch khác.
Lão tổ mở con đường đen nhánh, bước vào trong, Lâm Phàm theo sau.
Ngao Bại Thiên trầm ngâm nói:
- Huynh đệ bằng nhựa gặp chuyện gì đây?
Gã xem không hiểu, từ khi nào Lâm Phàm được hoan nghênh như vậy? Được lão tổ mời đi gặp mặt.
Khoan, Minh Hoàng lão tổ là ai? Sao gã không có ấn tượng gì, trong các lão tổ có lão tổ danh hào này sao?
Gã là thiên kiêu Long giới mà không biết Minh Hoàng lão tổ là ai, nếu người ta biết chắc sẽ treo gã lên đánh một trận.
Hồi nhỏ học lịch sử phát triển Long giới đều trả về cho lão sư hết sao?
Nhân vật kinh thiên động địa vậy mà không biết, ngu gì đâu.
Lâm Phàm đi theo phía sau lão tổ đến một mảnh thứ nguyên, hắn thấy bên trong thứ nguyên có mấy vị lão tổ Long giới ngồi xếp bằng, long khí hùng hậu lan tràn trong thứ nguyên này hình thành các loại dị tượng.
- Hâm mộ ghê, khi nào thì tông môn của chúng ta có nhiều cường giả đỉnh cao được như vậy.
Lâm Phàm hâm mộ thật, có cường giả đỉnh cao như vậy thì bảo đảm tông môn không bị diệt. Các đệ tử ra tông có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ bị người ta ăn hiếp.
Lâm Phàm ngừng nghĩ lung tung, ngày nào đó nhất định sẽ tới.
Lâm Phàm nói:
- Này này, còn phải đi bao lâu nữa? Đi sâu vào thứ nguyên rồi.
Lão tổ Long giới vung ống tay áo, lại xẻ ra con đường:
- Minh Hoàng lão tổ chờ ở bên dưới, mời đi theo.
Bên dưới là vực sâu, không thấy tia sáng, đối với Lâm Phàm thì như xuyên qua vũ trụ trời sao, như lỗ đen hút người vào mảnh trời mới.
Lão tổ ngừng lại:
- Đến rồi.
Sau đó hô to:
- Minh Hoàng lão tổ, đã mang Lâm phong chủ đến!
Một giọng nói ồm ồm tang thương vang lên:
- Ừm, ngươi trở về chờ đợi đi.
Lão tổ Long giới hơi do dự, cuối cùng không nói gì thêm, nhẹ gật đầu nói:
- Vâng.
Lâm Phàm lơ lửng trong bóng tối, không thấy bốn phía, không có chút tia sáng, nếu ở lại đây lâu sẽ nổi điên:
- Chỗ nào đây?
Nơi này là cấm địa của Long giới, bị đè dưới Long giới, bao năm qua không ai đi vào. Nhưng mỗi khi Long giới có lão tổ chết sẽ lôi kéo xác họ xuống đây, nên nơi này bị người Long giới gọi là vực sâu long tổ ngủ say.
- Lâm phong chủ, chờ ngươi lâu rồi.
Hai luồng sáng từ phương xa chiếu tới, ánh sáng càng lúc càng lớn, chiếu sáng bốn phía.
Đó là đôi mắt rồng, khi mắt rồng mở thì xung quanh sáng chưng.
Lâm Phàm trợn to mắt nói:
- Trời ạ!
Hắn chưa từng thấy xác rồng lớn như vậy, to đến không giới hạn.
Vảy rồng màu tím dày đặc trên xác rồng, mổi mảnh vảy bằng mảnh đất rộng mênh mông, quá to, còn có khí tím bốc lên.
Đặc biệt là mắt rồng y như hai vầng mặt trời.
Cực kỳ kinh người.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi là Minh Hoàng lão tổ?
Thứ chứng kiến hôm nay rất kinh người, gợi lên tò mò của hắn.
Giọng Minh Hoàng lão tổ hùng hồn, không quên thổi phồng mình:
- Đúng vậy, ta là Minh Hoàng lão tổ, cũng là người mời ngươi đến đây, càng là rồng truyền kỳ nhất Long giới trong ức năm qua.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Thật không biết xấu hổ.
Còn bảo là rồng truyền kỳ nhất Long giới trong ức năm qua, mà thôi, người ta thích nói sao thì kệ, hắn chỉ muốn biết đối phương muốn làm gì.
- Ngươi kêu bản phong chủ đến đây chắc không phải vì nghe ngươi thổi phồng, có việc gì xin cứ nói, bản phong chủ nghe.
Minh Hoàng lão tổ khẽ thở dài:
- Tiểu tử, lão phu không thổi phồng, đây là chuyện vực ngoại giới đều công nhận. Thời đại xa xưa, ngươi không rõ cũng bình thường, không thể trách ngươi. Trước khi nói chuyện, ngươi có cảm giác ta có gì khác không?
Lâm Phàm ngây người, không tin được, người của Long giới đều làm sao vậy? Tạm không nói đến Ngao Bại Thiên, huynh đệ bằng nhựa, Minh Hoàng lão tổ này cũng kỳ lạ, khiến người không xem hiểu.
Lâm Phàm nói:
- Chuyện này liên quan gì với chuyện ngươi sắp nói? Bản phong chủ cho rằng có chuyện gì cứ nói ra, thời gian của chúng ta rất quý giá.
Minh Hoàng lão tổ bị nghẹn họng.
Trong lòng lão tưởng tượng nên là đối phương lộ biểu tình sửng sốt, quan sát kỹ rồi nói: ‘Tiền bối, hơi thở của tiền bối rất lạ, ở giữa sống và chết’, rồi lão mới nói tiếp, kể ra vì sao biến thành như vậy, sau đó nói rõ mục đích.
Tiểu tử này không cho lão cơ hội đó, khiến lão thấy kỳ kỳ.
- Ài, lão phu hiểu là ngươi muốn biết, thôi thì để lão phu nói cho nghe.
Minh Hoàng lão tổ không đợi Lâm Phàm phản bác hoặc phản đối đã nói nhanh:
- Mấy vạn năm trước vực ngoại giới đã hoàn toàn dung hợp, qua không biết bao lâu thì Thượng Giới có cường giả giáng lâm, trấn áp và cướp bóc tất cả sinh linh vực ngoại giới, vô số bị thương, chết. Bọn họ rất mạnh, rất khủng bố, Đạo cảnh chỉ có thể giết giới trẻ của họ, nhưng không địch lại cường giả thiên kiêu thật sự. Minh Hoàng này không cam lòng, hóa thành mình rồng vạn trượng xông vào đại bản doanh của đối phương, liều mình một phen. Trận chiến ấy đánh cho trời sụp đất nứt, thiên địa bị xé rách, mưa máu như lũ tưới lên toàn bộ vực ngoại giới, thảm, thảm liệt vô cùng.
Nói đến đây giọng Minh Hoàng lão tổ khàn khàn, dường như nhớ lại.
Lâm Phàm đợi một lúc không nghe đối phương kể tiếp, hắn chủ động hỏi:
- Sau đó thế nào?
Minh Hoàng lão tổ cảm thán rằng:
- Sau đó lão phu nằm đây, nhìn thân hình của lão phu đi, đây là bản thể của Minh Hoàng này, trừ đầu ra toàn thân đầy vết thương. Ngươi hãy nhìn phần sau, bị thanh trường thương đâm thủng, nhưng lão phu không hèn, một móng vuốt đập đối phương bẹp dí. Ngươi nhìn khúc sau nữa, đó là bị chưởng đánh, xương rồng gãy, nhưng lão phu không nhát, đuôi vẫy quất nát kẻ đó, ngươi lại xem . . .
Minh Hoàng lão tổ chậm rãi kể ra sự tích anh dũng ngày xưa của mình, nói đến chỗ kích động thì diễn cảm cực kỳ tốt.
Lâm Phàm ngắt ngang:
- Ngừng, được rồi, bản phong chủ đến đây không phải nghe ngươi nói mấy cái đó, rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn không biết nên nói cái gì, tên này từ đâu đến mà nói nhảm nhiều quá.
Lâm Phàm đã hiểu, nói nhiều thành ra bị người đánh tới nông nỗi này cũng phải.
Minh Hoàng lão tổ nói:
- Lâm phong chủ, nói đến mức này rồi, lão tổ muốn nói là cẩn thận tương lai, bọn họ vẫn sẽ giáng lâm.
Lâm Phàm nheo mắt hỏi:
- Chỉ có bấy nhiêu?
Tên này chắc chắn không tốt bụng, tưởng hắn lo tu luyện lực lượng đến não đặc sao, ai cũng có thể dắt mũi hắn?
Minh Hoàng lão tổ hỏi:
- Đương nhiên không phải, đây là một việc, còn một việc nữa, nhưng trước đó xin Lâm phong chủ hãy nói có phải Minh Hoàng lão tổ là con rồng đầu đội trời đạp đất, vì hòa bình của vực ngoại giới mà bỏ cả mạng sống, đáng giá tôn kính hay không?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Đúng, đáng giá.
Minh Hoàng lão tổ vui mừng nói tiếp:
- Vậy thì tốt, Lâm phong chủ, thật ra ta muốn một thứ của ngươi, hy vọng . . .
Lâm Phàm không đợi đối phương nói xong liền từ chối:
- Không cho.
Tiện long, nói nhiều như vậy chỉ có câu này là trọng điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận