Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 835: Nào, đứng lên, đi hai bước

- Ta #¥!
Minh Hoàng lão tổ phát hiện nói nhiều vậy cũng như không. Không nói cái khác, lão truyền thừa đã lâu, là sinh mệnh viễn cổ, ai đến cũng phải kêu một tiếng tiền bối cũng không quá mức.
Nhưng tiểu tử trước mắt không thèm nể mặt, làm Minh Hoàng lão tổ mất hết mặt mũi, có chút hờn giận.
Minh Hoàng lão tổ an ủi:
- Lâm phong chủ, chúng ta có gì thì từ từ nói, đừng từ chối nhanh vậy, có thể bàn lại.
Thần hồn ở trong người, Minh Hoàng lão tổ không thể di chuyển, không rời xa thân thể được, đang trong trạng thái bất đắc dĩ.
Năm xưa Minh Hoàng lão tổ bị người chém chết, lão tìm một chỗ đất báu, nào ngờ đất báu bị người lật tung, lão vội vã chạy ra đổi chỗ khác, cuối cùng ẩn giấu ở chỗ sâu nhất Long giới.
Lâm Phàm cảnh giác nhìn tiện long:
- Có gì mà bàn, bản phong chủ còn tưởng ngươi kêu bản phong chủ đến có chuyện gì, không ngờ muốn lấy đồ của bản phong chủ. Nói cho ngươi biết, chúng ta không quen, muốn lấy một món đồ trên người bản phong chủ thì trừ phi bản phong chủ chết.
Biết ngay sẽ không có chuyện tốt, giờ nhìn xem, điều hắn nghĩ trở thành sự thật, Minh Hoàng lão tổ thật sự muốn trấn lột đồ của hắn.
Minh Hoàng lão tổ có nhiều lời muốn nói nhưng bị tiểu tử này chặn họng không biết nên nói gì.
Minh Hoàng lão tổ quyết định đi đường vòng:
- Lâm phong chủ, Minh Hoàng lão tổ này có đáng giá được người kính trọng không?
Lâm Phàm híp mắt nhìn Minh Hoàng lão tổ:
- Ừ, đáng kính trọng.
Minh Hoàng lão tổ nghiêm nghị nói, hiên ngang dõng dạc không sợ:
- Vậy thì đúng rồi, lão phu chỉ cần một món đồ của ngươi, chờ đám người kia lại giáng lâm là lão phu có thể liều mạng với họ lần nữa, bảo vệ hòa bình của vực ngoại giới.
Lâm Phàm lắc đầu từ chối yêu cầu của Minh Hoàng lão tổ:
- Không cho.
Đến lúc này hắn vẫn không rõ mình có thứ gì mà Minh Hoàng lão tổ muốn, có thứ chính hắn cũng không biết sao?
Minh Hoàng lão tổ muốn chửi thề:
- Sao nói mãi không nghe!
Minh Hoàng lão tổ muốn đập đầu vô đá, tiểu tử này nghĩ kiểu gì vậy, đã nói rõ ràng vậy rồi mà sao vẫn không hiểu?
Lâm Phàm suy tư, hắn không biết trên người của mình có thứ gì.
- Minh Hoàng lão tổ, nếu muốn đồ của ta vậy hãy nói xem nó là thứ gì?
Minh Hoàng lão tổ sống nhờ trong mình rồng, đôi mắt rồng như mặt trời nóng bỏng, nghe hỏi thì mắt to chớp chớp như đang nói: Bằng hữu, ngươi thật giả, gài hàng ngược lại ta à.
Minh Hoàng lão tổ đổi đề tài:
- Thứ đó không quan trọng, lão tổ chỉ hỏi vậy thôi.
Minh Hoàng lão tổ không thể nói một viên long châu của lão tổ ở trên người của ngươi, tuy không còn phát sáng, không phát hiện tinh hoa trong đó, nhưng nếu nói ra, bị ngươi biết thì tiêu.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài:
- Ngươi không có chút thành ý, nếu có thành ý thì nên nói thẳng. Bản phong chủ không phải loại người đó, nếu ngươi thật sự cần thì bản phong chủ có thể đưa cho ngươi. Nhìn xem thái độ hiện giờ của ngươi, quá ác liệt, không có niềm tin giữa người với người, thật không muốn để ý tới ngươi.
Với loại người không nói thật thế này thì hắn không có chút ý muốn hợp tác.
Minh Hoàng lão tổ vội nói:
- Chờ đã, Lâm phong chủ! Ngươi nói muốn thành ý đương nhiên ta có, nhưng chuyện này dính líu quá lớn, không thể trách ta suy nghĩ nhiều.
Trên xác rồng dài có một hồn thể trong suốt tỏa ánh sáng vàng bay lên, xoay tròn, hai cọng râu rồng kéo dài giữa hư không.
Long uy mênh mông vô cùng.
Hồn thể Minh Hoàng lão tổ không cách bản thể quá xa được, cũng không có thủ đoạn công kích gì, xem như phô bày ra chính mình cho Lâm Phàm.
- Lâm phong chủ, hồn thể của lão tổ ta xuất hiện đã đại biểu thành ý. Nhớ năm xưa lão tổ không phải loại hèn nhát, nếu không thật sự để vực ngoại giới ở trong lòng thì đã chẳng có kết cục thê thảm như hôm nay. Ngày xưa lão tổ trực tiếp ủng hộ những cường giả kia thì cũng đã phong quang vô cùng, không giống bình thường.
Lâm Phàm nhìn đối phương, dò hỏi:
- Rốt cuộc ngươi cần cái gì? Nói rõ ra, bản phong chủ có thể suy xét.
- Cái đó . . .
Minh Hoàng lão tổ trầm tư giây lát rồi hỏi:
- Vậy ngươi có nổi lòng tham không?
- Nhà ngươi thật là, bản phong chủ không biết ngươi nghĩ sao nữa. Đồ vật nằm trên người thì tất nhiên là của bản phong chủ , nếu bản phong chủ không đưa không tính là lòng tham, nó vốn là của bản phong chủ. Nhưng bản phong chủ không phải người keo kiệt, nếu ngươi thành thật nói ra thì còn bàn lại được.
Lâm Phàm muốn đánh đối phương một trận, sao có thể có ý nghĩ này, thật tiện.
Minh Hoàng lão tổ ngây người, cảm giác hắn nói đúng:
- A, có lý.
Minh Hoàng lão tổ nhìn Lâm Phàm như muốn xem thấu hắn có đáng tin không.
Hiện trường yên tĩnh.
Minh Hoàng lão tổ nói:
- Được rồi, lão tổ tin ngươi. Lần trước khi ngươi giáng lâm Long giới thì lão phu đã biết ngươi đến, trên người của ngươi có viên long châu của lão phu. Năm xưa lão phu bị người chém . . . đánh lén chết, viên long châu rơi xuống vực ngoại giới, vốn tưởng đời này không có hy vọng, nào ngờ ngươi đến.
- Long châu?
Lâm Phàm suy tư, có long châu nào đâu?
Hắn ngẫm nghĩ, lấy Thánh Thổ Châu ra khỏi trữ vật giới chỉ, nó là hình tròn, không chừng là long châu.
- Có phải là cái này không?
Minh Hoàng lão tổ phủ nhận:
- Không phải, cục đá rách nát đó sao có thể là long châu, lão phu không yếu đến mức đó.
Thánh Thổ Châu mới đi ra, định rít gào với Lâm Phàm thì chợt nghe câu này, nó nổi giận:
- Tên kia, nói ai là đá rách nát hả? Ta là Thánh Thổ Châu chí cao chí thượng, giữ thái độ cho đúng đắn, đừng quá càn rỡ, nếu không ta sẽ trấn áp ngươi, có tin không?
Lâm Phàm không đợi Thánh Thổ Châu huênh hoang vài câu đã cất vào trữ vật giới chỉ:
- Không phải? Vậy là cái gì?
Lâm Phàm đổ hết đồ trong trữ vật giới chỉ ra.
Với người khác thì phân loại rõ ràng đồ trong trữ vật giới chỉ, nắm rõ như lòng bàn tay.
Nhưng với Lâm Phàm thì hắn không biết bên trong trữ vật giới chỉ có gì, hốt hàng nhiều quá khó nhớ.
Thoáng chốc bảo quang dâng lên, tỏa sáng rực rỡ nhất trong vực sâu chưa biết.
Minh Hoàng lão tổ ngẩn ngơ, tiểu tử này quá giàu.
Thật ra Lâm Phàm còn nhiều bảo bối nữa nhưng đều gửi ở tông môn, nếu mang theo bên người thì sẽ là kho báu hình người di động, thậm chí trở thành ai có được Lâm Phàm là được cả thiên hạ, ai có được trữ vật giới chỉ của hắn sẽ đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Lâm Phàm suy tư:
- Cái nào là long châu?
Hắn không xem hiểu được, mấy thứ kia đều bình thường không có gì lạ, chẳng có điểm nào bắt mắt, càng không có thứ liên quan với rồng.
Đột nhiên một hạt châu màu xám bay lên, bắn về phía Minh Hoàng lão tổ.
Minh Hoàng lão tổ hưng phấn đến lạc giọng:
- Là nó!
Lão cảm ứng được, loại cảm giác này tuyệt đối không sai.
Bộp!
Lâm Phàm vươn tay nắm chặt hạt châu màu xám:
- Ngươi làm gì? Bản phong chủ đang hỏi ngươi muốn làm gì? Thứ này là của bản phong chủ, không được bản phong chủ cho phép sao ngươi dám xuống tay?
Giọng Minh Hoàng lão tổ run run:
- Lâm phong chủ, nó là long châu của ta.
Rốt cuộc tìm được, bao nhiêu vạn năm rồi, cứ ngỡ từ đây không còn gặp lại, ai dè nó trở lại trước mắt.
- Long châu?
Lâm Phàm cầm hạt châu sát mắt, quan sát kỹ, không thấy có gì lạ. Hắn nhớ lại, đã nhớ ra.
Lâm Phàm không dùng hạt châu này lần nào, có được nó lúc ở thành trấn bên ngoài Vạn Quật Thâm Uyên.
Lâm Phàm nhớ đây là kết tinh ẩn chứa lực lượng của giáo vương Thiên Thần giáo, thứ mà Thiên Thần giáo muốn có nhất. Về sau đẳng cấp lực lượng của hắn không ngừng dâng lên, cộng với Thiên Thần giáo bị lật úp tiêu diệt, nên hắn quên luôn.
Không ngờ Minh Hoàng lão tổ nói đây là long châu của lão, tình huống trở nên thú vị.
Giọng Minh Hoàng lão tổ căng thẳng, hơi run, lão không biết đối phương có chịu đưa cho mình không.
Lâm Phàm suy tư:
- Trừ có thể cảm nhận truyền thừa lực lượng yếu kém nhất của giáo vương ra đâu có chỗ nào kinh người.
Hắn chỉ có thể cảm ứng lực lượng của giáo vương, còn về lực lượng của long châu thì không có.
Minh Hoàng lão tổ giải thích rằng:
- Lâm phong chủ, lực lượng ẩn chứa bên trong giấu rất sâu, người bình thường không tra xét ra được.
Lâm Phàm nheo mắt nói:
- Cái gì? Ngươi nói ta là người bình thường?
Hắn không phục nhìn đối phương, không thích nghe câu người bình thường này.
Minh Hoàng lão tổ ngây ra:
- A?
Câu này nói sai sao? Lão chỉ đang giải thích thôi mà.
Lâm Phàm búng tay:
- Cho ngươi.
Hạt châu bị bắn qua.
Minh Hoàng lão tổ không tin được, đối phương thật sự đưa long châu cho lão, không yêu cầu quá đáng gì. Minh Hoàng lão tổ không nghĩ nhiều, đôi mắt nóng cháy phun ra long uy hùng hậu như ngọn lửa nóng bỏng nướng vạn vật trên đời.
Long châu bị bao lấy, phát ra tiếng xèo xèo.
Minh Hoàng lão tổ càu nhàu:
- Là tên khốn nào lấy long châu của lão phu làm vật cất chứa, quá lãng phí!
Tạp chất trong long châu bốc hơi như khói trắng.
Răng rắc!
Bề mặt long châu nứt rạn, mảnh nhỏ xíu bay lên.
Lâm Phàm nhìn:
- Hưm?
Hạt châu biến đổi lớn, không còn màu xám mà thành long châu tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.
Hạt châu lơ lửng trên cao, có con rồng vàng quấn quanh.
Minh Hoàng lão tổ quát lớn:
- Trở về!
Long châu tỏa sáng chói lòa bắn vào trán Minh Hoàng lão tổ.
Tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa, rung động thế gian.
Ánh sáng rực rỡ lan tràn trên mình rồng khổng lồ, sau đó . . . hết rồi.
Minh Hoàng lão tổ cảm kích nói:
- Lâm phong chủ, đa tạ.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Không cần cảm kích, bản phong chủ cũng muốn xem Minh Hoàng lão tổ mạnh cỡ nào. Nếu muốn đánh với bản phong chủ thì bản phong chủ cũng rất vui, dù sao chưa chém rồng bao giờ. Nếu ngươi phục hồi đến đỉnh thì bản phong chủ rất vui, kiếm lợi đôi chút.
Minh Hoàng lão tổ ngây ngẩn:
- Nói gì vậy?
Nói cái quái gì, hoàn toàn không hiểu.
Lâm Phàm nói:
- Long châu đã trở về, đứng lên, đi hai bước.
Hơi thở của Minh Hoàng lão tổ hùng hậu hơn nhiều:
- Không đi được, Lâm phong chủ. Lão tổ có tổng cộng ba viên long châu, mới có một viên trở về, không biết hai viên còn lại ở đâu.
Lâm Phàm nghe vậy chớp chớp mắt.
Tức là không giúp ích được gì? Vẫn vô dụng như cũ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận