Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 837: Thật là rất nguy hiểm

Lâm Phàm đứng đó, ngước đầu:
- Thật là tài phú nhà phú ông.
Đôi mắt hắn bị tài phú tràn ngập, đây là bảo khố giàu nhất mà hắn từng thấy.
Trữ vật giới chỉ của Xích Cửu Sát, Viên Chân cũng rất giàu, nhưng so với Long giới thì khác xa, không cùng đẳng cấp.
Lâm Phàm cười nói:
- Thật là nơi giàu có, muốn chọn ra thứ tốt sẽ mất nhiều thời gian.
Lão tổ Long giới thì xụ mặt xuống, mất hết niềm vui, lòng đau đớn. Tài phú sắp bị người cướp đi, tim đau quá.
Lão tổ Long giới không rõ Minh Hoàng lão tổ nhìn trúng tiểu tử này ở điểm nào, vì sao tốt với hắn như vậy. Không hiểu, thật sự không hiểu.
Một nơi chim hót hương hoa, nơi này trăm hoa đua nở. Có hai bóng người ở giữa bụi hoa.
Hoa Nương Nương vuốt mặt Hỗn Loạn, đau lòng hỏi:
- Phu quân không vui sao?
Hỗn Loạn lắc đầu nói:
- Không.
Sao lão có thể nói thật là không vui, đã tán gái thì dù hộc máu cũng phải tiếp tục.
Người bình thường thật sự không chịu nổi mặt của Hoa Nương Nương, chỉ có Phiêu Thánh Hỗn Loạn là nhịn được.
Tuy lão thích nhìn mặt, nhưng nhiều lúc khuôn mặt đối với lão là tính giá cả cao thấp.
Thường đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày, lần này lão bị hố, nhìn thấy bóng lưng đã không kiềm được lửa nghiệt hồng hoang trong lòng, đặt ra tiền cược cả đời.
Khi phút cuối nhìn khuôn mặt thì lão nín thở, nhưng lão không phải hạng người dễ đổi ý, đã tán gái thì dù nuốt lệ cũng phải tán tới cùng.
Hoa Nương Nương nằm trong ngực Hỗn Loạn, vươn tay vuốt mặt lão:
- Phu quân là người đầu tiên nói lời đó với ta, vì phu quân, ta có thể từ bỏ mạng sống.
Mắt Hoa Nương Nương tràn đầy trìu mến, tuy tu vi đỉnh cao, đứng trên vạn người nhưng chưa bao giờ có chuyện như vậy đến với nàng.
Phiêu Thánh Hỗn Loạn mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa bất đắc dĩ. Lão rất muốn tìm người tố khổ, lần này té hố thật.
Lần trước tìm Lâm phong chủ phàn nàn, không phải nói mình hối hận mà nói là mình đã té hố.
Lúc này, luồng uy thế khủng khiếp từ xa ập đến.
Trăm hoa xung quanh nát bấy bay trong thiên địa.
Đây là đại bản doanh của Hoa Nương Nương, xung quanh có đại trận bảo vệ an toàn chỗ này, dù Đạo cảnh đến cũng phải xem mình có năng lực bài trừ đại trận không.
Chẳng ngờ đại trận thoáng chốc tan vỡ thành tro.
Một giọng the thé từ xa truyền đến:
- Ha ha ha! Nơi này vui thật, rất xinh đẹp, ta muốn phá đi.
Hoa Nương Nương biến sắc mặt, khí thế sắc bén bao phủ bốn phía, ánh mắt xuyên thấu thiên địa nhìn phía xa:
- Ai đến đây càn rỡ!
Đó là hai bóng người.
Làm Hoa Nương Nương ngạc nhiên là có đứa bé, khủng bố nhất là nó, nữ nhân bên cạnh đứa bé thì rất yếu, chỉ có Đại Thánh cảnh.
Đại trận ở trong tay đứa bé như tờ giấy, hai tay chộp bẻ gãy, không chút sức chống cự.
Hoa Nương Nương cảnh giác nói:
- Phu quân hãy đi trước, chờ ta đến tìm.
Phiêu Thánh Hỗn Loạn ngây người nhìn Hoa Nương Nương, không nghe hiểu:
- Cái gì?
Hoa Nương Nương nghiêm túc nói:
- Phu quân đi trước, đối phương rất mạnh, chờ ta tìm phu quân.
Còn một câu nàng chưa nói, đó là nếu nàng có thể sống.
Xuân Mai trước ngực thêu hoa vẻ mặt hốt hoảng nói:
- Nương nương, đứa bé bên ngoài quá lợi hại, nhiều người của chúng ta đều bị hắn xé nát!
Xuân Mai thấy đồng bạn bị đứa trẻ tàn nhẫn xé vụn, nội tạng, thịt rơi đầy đất, cực kỳ khủng bố, tiếng la còn vang vọng trong đầu gã.
Hoa Nương Nương giơ tay dẫn động thiên địa:
- Các ngươi đi trước.
Một luồng sáng kéo những người hầu trước mặt đến bên người nàng.
Bọn họ chảy mồ hôi ròng ròng, người đẫm máu, có người bị đứt một tay, máu chảy ồ ạt, rất là khủng bố.
Xuân Mai kiên quyết nói:
- Nương nương, chúng ta không đi!
Gã muốn ở lại cùng nương nương đánh lùi kẻ địch.
Hoa Nương Nương nhìn đám người hầu, nhẹ gật đầu:
- Tốt.
Nàng lại nhìn Hỗn Loạn:
- Phu quân đi đi.
Hỗn Loạn rất muốn đi, nhưng lão không thể, vì đó không phải suy nghĩ trong lòng lão.
Hỗn Loạn lắc đầu nói:
- Ta cũng không đi, lời Hỗn Loạn này nói ra thì dù trời sụp xuống cũng sẽ không thay đổi. Điều kiện là làm bạn cả đời vậy thì cả đời, dài ngắn không sao cả.
- Ha ha ha, các ngươi không đi được!
Linh khí trong phạm vi nhanh chóng co rút tụ vào một điểm, hình thành khuôn mặt khủng bố dữ tợn ở giữa hư không.
Gương mặt kia rất tà ác, kinh người vô cùng, miệng đầy răng nhọn, như ác ma.
Trán Hoa Nương Nương rịn mồ hôi:
- Các hạ rốt cuộc là ai?
Khí thế của đứa bé quá khủng bố, làm trái tim lâu rồi không dao động của nàng phải đập nhanh.
Đó là tín hiệu gặp cường địch.
- Người đánh chết các ngươi.
Gương mặt kia co rút xuống dưới, hai bóng người chậm rãi đi tới.
Tâm tình của Liễu Nhược Trần khá tốt, đi theo đứa bé này thật là thần chắn giết thần, dù là ai đều sẽ chết thảm trong tay nó.
Liễu Nhược Trần bỗng mặt biến sắc, mỉm cười nói:
- Ủa? Là Hỗn Loạn Quân Chủ đây mà.
Mặt Hỗn Loạn không biểu tình, khi thấy Liễu Nhược Trần thì kinh ngạc kêu lên:
- Liễu Nhược Trần?
Hỗn Loạn không ngờ gặp lại đệ tử cũ của Thánh Đường tông ở đây.
Hoa Nương Nương hỏi:
- Người phu quân quen?
Hỗn Loạn nhíu mày nói:
- Ừ, đệ tử của tông môn ta, nhưng biến mất lâu rồi, không ngờ xuất hiện ở đây.
Liễu Nhược Trần nhếch mép:
- Ha ha ha! Hỗn Loạn Quân Chủ, vị này là phu nhân của ngươi? Thật là xấu chưa từng thấy.
Hiện giờ nàng chẳng sợ ai cả, dù là ai đều không thể mang đến chút tổn thương nào cho nàng.
Có người tức giận quát, xông về phía Liễu Nhược Trần:
- Dám nhục nương nương, tìm cái chết!
Với tu vi Đại Thánh cảnh của Liễu Nhược Trần tất nhiên không đánh lại người hầu kia.
Nhưng trước mặt người hầu dường như xuất hiện một tấm gương, gã đụng vào, lơ lửng trong hoàn cảnh chân không, chẳng có điểm rơi.
- A!
Người hầu vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
Liễu Nhược Trần khinh thường nói:
- Hừ! Còn muốn giết ta? Thứ như con kiến.
Không cần nàng ra tay.
Đứa bé đứng bên cạnh cười toe:
- He he, chết cho ta.
Dứt lời, đứa bé giơ tay lên, năm ngón siết lại, uy thế kinh khủng bộc phát ra.
Những cây gai đâm ra bao quanh người hầu, chớp mắt bắn về phía người hầu.
Hoa Nương Nương mặt biến sắc, vươn tay thò vào trong.
Uy thế hùng hồn chấn động.
- Đi ra!
Hoa Nương Nương kéo mạnh, lôi người hầu ra ngoài rồi ném ra sau lưng mình, nàng thì lùi mấy bước, một tay chắp sau lưng, cổ tay rách ứa máu.
- Rất mạnh!
Mặt Hoa Nương Nương nghiêm túc, mới rồi cứu người hầu ra nàng đã chịu thiệt, có thể làm nàng bị thương thì không thể coi thường thực lực của đối phương được.
Đứa bé thè lưỡi liếm, ánh mắt khiến người kinh dị:
- He he, ngửi được rồi, ngươi bị thương.
Xuân Mai hết hồn kêu lên:
- Nương nương!
Không ngờ nương nương bị thương, đứa bé này có lai lịch gì mà khủng bố như vậy, quá kinh người.
Hoa Nương Nương giơ tay ngăn người hầu lại, không cho họ xung động:
- Không sao, đứng phía sau hết, đừng đến gần.
Liễu Nhược Trần đã không còn là nàng ngày xưa, từ khi vô tình to bụng ra, nàng từng muốn chết, không ngờ trời ban đứa trẻ thần, cho nàng được thứ ngày xưa không dám mơ.
Cường giả thì sao, ở trong tay hài nhi của nàng đều thua cực kỳ thê thảm.
Giọng Liễu Nhược Trần lạnh băng, tràn ngập tức giận vô tận:
- Hỗn Loạn Quân Chủ, ngươi có biết Lâm Phàm Viêm Hoa tông ở đâu không? Nếu ngươi nói cho ta biết vị trí của hắn thì ta sẽ tha cho các ngươi khỏi chết.
Hỗn Loạn trả lời:
- Không biết.
Hỗn Loạn không biết Liễu Nhược Trần trải qua cái gì mà có biến đổi như vậy, quá kinh người.
Giọng Liễu Nhược Trần tràn ngập tức giận:
- Cái gì?
Sau đó bình ổn lại, nàng nghiền ngẫm nhìn Hỗn Loạn:
- Quân Chủ, ngươi từng cao cao tại thượng trong Thánh Đường tông, Liễu Nhược Trần này là Thánh Nữ nho nhỏ, không được xem trọng. Bây giờ thì khác, các ngươi đều là cá nằm trong lòng bàn tay của ta. Ngươi quỳ xuống, hứa trung thành với ta thì ta sẽ tha cho ngươi, nếu không sẽ chết!
Phiêu Thánh Hỗn Loạn nhìn Liễu Nhược Trần, muốn ra giá, nhưng cố kiềm nén, muốn nói lại thôi.
Hoa Nương Nương lên tiếng:
- Phu quân có lời gì thì nói đi.
Hỗn Loạn lắc đầu nói:
- Thôi, không nói.
Thật ra lão muốn hỏi Liễu Nhược Trần là bao nhiêu tiền, nhưng lão đã bán mình rồi, có thể lấy ra bao nhiêu để mua nàng?
- Ta muốn đánh chết các ngươi!
Đứa bé nhích người, uy khủng bố bao phủ thiên địa ập đến.
Hoa Nương Nương biết đối phương rất mạnh, ở lại đây đấu cứng thì không vài người sống ra ngoài được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bầu trời bị xé rách.
Thực lực của đứa bé quá khủng bố, ra tay làm chấn động hư không.
Khuôn mặt Hoa Nương Nương nghiêm túc, nàng cảm nhận lực lượng của Cự Linh tộc trên người đứa bé, liên tưởng Cự Linh tộc bị diệt tộc, nàng biết có lẽ là bị đứa bé này tiêu diệt.
Nếu đúng vậy thì chỉ có đi, không thể ở lại.
Long giới.
Lòng lão tổ Long giới lạnh lẽo, muốn chết:
- Lâm phong chủ, cái này . . .
Tiểu tử này hoàn toàn không khách khí với họ, vào bảo khố chọn mấy món, toàn là thứ tốt, dù là Long giới cũng không có nhiều.
Lâm Phàm quay đầu hỏi:
- Sao vậy? Có vấn đề gì?
Lão tổ Long giới lắc đầu nói:
- Không có.
Lão có thể nói gì? Minh Hoàng lão tổ đã lên tiếng, lão rất muốn hỏi lại: Ta có thể nói cái gì?
Khi Lâm Phàm rời khỏi bảo khố, lão tổ Long giới thở phào, tuy bị lấy đi cũng nhiều nhưng còn trong giới hạn chấp nhận được.
Lâm Phàm ở lại Long giới một ngày, không vội rời đi.
Ngao Bại Thiên nghe nói lão tổ mang huynh đệ bằng nhựa của mình đi bảo khố Long giới chọn lựa thì ngây người.
Huynh đệ bằng nhựa làm bằng cách nào mà khiến lão tổ dẫn hắn đi bảo khố?
Đây là chuyện lớn bằng trời, người bình thường không dám tin tưởng.
Ngao Bại Thiên đã nhìn ra, bất giác huynh đệ bằng nhựa tạo nên mối quan hệ tốt đẹp với các lão tổ, về sau không thể trêu vào đồ đệ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận