Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 838: Tự mình nhậm chức đi tìm đối phương

Tri Tri Điểu mang theo ánh sáng màu lam bay tới bầu trời Long giới, thả tờ giấy xuống.
- Viên Chân muốn hại ta, khả năng lớn nhất là đăng tin trên Tri Tri Điểu.
Lâm Phàm hơi mong đợi, không biết Viên Chân sẽ nói thế nào, có lẽ nói hắn là tội ác tày trời, tội đáng muôn chết.
Lâm Phàm đọc nội dung Tri Tri Điểu.
Quả nhiên Viên Chân ra tay.
[Tà ma lớn nhất vực ngoại giới, Lâm Phàm, tàn nhẫn tổn thương Mao Trọng của Chính Đạo Sơn ta, tà ma như thế nên bị giết. Viên Chân này tại đây kêu gọi kẻ sĩ chính đạo thế gian cùng nhau thảo phạt người này!]
Trên Tri Tri Điểu có nhiều nội dung nhưng Lâm Phàm không đọc hết, đơn giản là tìm người cùng nhau giết hắn chứ có gì mới mẻ đâu.
- Dở, dở ẹc.
Lâm Phàm đã hiểu, với năng lực của hắn có thể trở thành soạn giả cấp tông sư của Tri Tri Điểu là vì mấy người kia đầu óc mít đặc.
Nhìn Viên Chân viết xem, cái thứ gì, từ đầu tới đuôi đòi đánh đòi giết, không có chút tình cảm nào trong đó.
Nếu Viên Chân viết bừa là Lâm Phàm vô tình nghiền chết trẻ nhỏ thì hắn đã phục năng lực kéo thù hận của đối phương, nhìn lại bài này xem, không ốm mà rên.
Trừ người bên Viên Chân sẽ tham gia vào đại quân thảo phạt ra, người bên ngoài sẽ không chung phe với tên khùng này.
Có một bài viết hấp dẫn Lâm Phàm chú ý.
[Hoa cung bị một đứa bé phá diệt, Hoa Nương Nương không đánh lại đứa bé, mang theo người hầu chạy trốn.]
Lâm Phàm cau mày, nội dung này thú vị, Hoa Nương Nương mà bị người đánh chạy trốn, thật khó tin. Hoa Nương Nương là cường giả đỉnh cao nhất Đạo cảnh ở vực ngoại giới, thế nhưng bị đứa bé đánh chạy trốn.
Khỏi đọc cũng biết nữ nhân mang theo đứa bé chắc là Liễu Nhược Trần.
Lâm Phàm suy tư:
- Ả ta được cơ duyên gì mà một hơi lên trời, hơi bị kinh người.
Hắn không nghĩ ra đứa bé từ đâu chui ra.
Liễu Nhược Trần vì báo thù nên tìm người mượn tinh sinh con, làm ra quái thai?
Vấn đề này đáng giá đào sâu, có thể biết bên trong sâu xa thế nào.
Lâm Phàm đọc tiếp, lại một bài hấp dẫn chú ý.
[Lâm phong chủ, ta là Hỗn Loạn. Liễu Nhược Trần mang theo đứa bé kia rất mạnh, đang tìm tung tích của ngươi, phải cẩn thận.]
Đây là Hỗn Loạn đăng bài, không ngờ người này có tấm lòng thông báo cho biết, tính tình không tệ.
Đầu ngón tay Lâm Phàm gõ mặt bàn:
- Thú vị đây.
Hắn không sợ, đang suy nghĩ cách giải quyết. Hắn cần đi chỗ chủ chính đạo một chuyến, nhưng Liễu Nhược Trần nhảy ra lượn vòng, Lâm Phàm rất muốn xem nàng có thể làm ra chuyện gì.
Trên Tri Tri Điểu có bình luận.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, tạm thời không thấy người quen, bọn họ đều ôm lòng tò mò với chuyện này.
Hoa Nương Nương bị trấn áp đánh chạy, thật sự rất kinh người, không tin nổi. Đứa nhóc kia có năng lực gì mà ghê gớm thế, chắc gặp quỷ.
Nhưng người sáng suốt thì biết chuyện này có thật.
Cự Linh tộc bị diệt tộc gây động tĩnh lớn, nghe đồn cũng do một nữ và một đứa bé làm.
Lâm Phàm đứng lên, hắn muốn rời khỏi Long giới đi Chính Đạo Sơn, tên kia quá phiền, gần đây cũng rảnh, đến đó chắc có thể kiếm điểm.
Còn về công pháp thì Lâm Phàm đã chọn một môn công pháp tạm được trong Long giới, đương nhiên so với Thủy Ma Kinh thì chênh lệch lớn, không cùng đẳng cấp, nhưng không sao, hắn chỉ muốn tích lũy nội tình, một môn công pháp không đủ thì lấy vài môn, vài môn không đủ thì mấy chục môn.
- Lâm phong chủ, ngươi sắp đi?
Lão tổ Long giới không ngủ được, đứng ngồi không yên chờ ở bên ngoài.
Lão tổ Long giới sợ rồi, giờ Lâm phong chủ xoay người biến thành khách quý của Minh Hoàng lão tổ Long giới, đứng phía sau lão tổ, nên dù là lão cũng không đắc tội nổi.
Lâm Phàm định bay lên, thấy lão tổ đi tới thì cười hỏi:
- Như thế nào? Tiếc không nỡ để ta đi?
Lão tổ Long giới giật nảy mình, câu này nghe không dễ chịu. Không nỡ? Lão cầu còn không được, nhưng nếu nói thẳng ra thì không hay.
Lão tổ Long giới cười nói, nụ cười hơi lúng túng:
- Đương nhiên rồi Lâm phong chủ, ngươi là khách quý của Minh Hoàng lão tổ Long giới chúng ta, lão phu không nỡ để Lâm phong chủ đi, đúng không?
Lâm Phàm phất tay:
- Thôi, không đùa ngươi, nhìn mặt của ngươi xem, sợ đến mức đó.
Hắn bay lên trời, ẩn vào hư không biến mất.
Lão tổ Long giới lau mồ hôi trán, rất là mừng. Rốt cuộc đã đi, không thì lão suốt ngày phập phồng lo sợ.
Nhật Thiên là đại đệ tử của Lâm Phàm, địa vị tăng vùn vụt trong mắt Ngao Bại Thiên.
Ngao Bại Thiên nhận được tin của lão tổ, huynh đệ bằng nhựa trở thành khách quý của Long giới.
Tin tức này làm gã không kịp phản ứng.
Đang yên lành sao bò lên nhanh thế, chớp mắt vọt lên đẳng cấp khách quý rồi?
Vậy chẳng phải là gã không thể trở người khi ở trước mặt huynh đệ bằng nhựa, cũng phải nâng niu đồ đệ của hắn?
Ngao Bại Thiên bỗng thấy buồn, đời rồng của gã không nên như vậy.
Đồng tộc tìm đến đòi lẽ phải cho nhi tử của mình:
- Bại Thiên, nhóc con nhà ta bị sao vậy? Tại sao bị nghiệt tử kia đánh mà ngươi không xử phạt nó?
Nếu là lúc trước Ngao Bại Thiên sẽ vỗ ngực nói: ‘Yên tâm, giao việc này cho ta’.
Còn bây giờ thì gã không có cách nào.
- Lại đây, ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ đến việc đó nữa.
Sau đó Ngao Bại Thiên nói tình huống của huynh đệ bằng nhựa, đồng tộc giật mình tái mặt, xám xịt chạy mất, lúc gần đi còn la lên:
- Để ta trở về dạy lại thằng nhóc kia, nhiều người mà ăn hiếp một người!
Ngao Bại Thiên nhìn, lắc đầu, việc này đã không còn cách kéo lại, về sau không phải ai cũng có thể chọc vào nghiệt tử này.
- Chính Đạo Sơn, phải chơi cho đã mới được.
Lâm Phàm xuyên qua hư không, bận rộn quá, bận tối mặt tối mày mà mụ Liễu Nhược Trần còn cứng rắn nhảy ra.
Cái tên Viên Chân cũng tìm mình báo thù, rất muốn ghép cặp hai người này cho rồi.
Nhưng Lâm Phàm không để hai người này trong lòng.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Phàm đang oán trách sao Chính Đạo Sơn xa quá thì nghe tiếng nói chuyện bên dưới.
- Đám tà ma yêu đạo các ngươi còn không bó tay chịu trói? Hôm nay chúng ta là đệ tử Chính Đạo Sơn phải trừ ma vệ đạo!
Mấy người trẻ tuổi ở bên dưới cầm binh khí, ánh sáng bắn ra đánh nhau với một nam nhân người tỏa hơi thở âm u.
Cảnh tượng rầm rộ, đánh bụi bay mù mịt.
Nam nhân âm u cười khẩy nói:
- Đám vật nhỏ các ngươi!
Khi gã tấn công thì hơi thở hỗn tạp hóa thành lực lượng khủng bố ập đến.
Bùm!
Bốp!
Đệ tử Chính Đạo Sơn đụng mạnh vào cây cối, ọc ra bãi máu, ánh mắt kinh sợ, dường như không ngờ tà ma này khủng bố đến vậy, bọn họ đông người mà không đánh lại.
Nam nhân âm u cười lạnh, từng bước một đến gần đối phương:
- He he, đám vật nhỏ các ngươi nghĩ đông người là được sao? Ta chỉ chơi đùa với các ngươi.
Nam nhân âm u khó xử, phân vân nói:
- Chút nữa ta nên dạy dỗ các ngươi thế nào? Là cắt thành từng miếng hay từ từ bẻ gãy? Vấn đề này khiến ta khó xử.
Bùm!
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, đập mặt đất thủng cái hố sâu.
Lâm Phàm bẻ cổ, nhìn người nằm dưới đất:
- Các ngươi là đệ tử của Chính Đạo Sơn?
Đệ tử cầm đầu không ngờ hộc máu nhìn Lâm Phàm, không biết hắn là ai, nhưng thoạt trông không phải chung phe với tà ma.
Đệ tử cầm đầu gật đầu nói:
- Đúng rồi, chúng ta là đệ tử của Chính Đạo Sơn. Người sau lưng ngươi là tà ma, vì tu luyện tà công đã tàn sát hơn một ngàn ba trăm người, hôm nay bị chúng ta bắt được, nhưng không ngờ . . . khụ khụ!
Đệ tử chưa nói hết câu lại ho ra máu.
Nam nhân âm u bước chậm đến gần Lâm Phàm, mắt lấp lóe tia trêu cợt:
- Này vật nhỏ, ngươi từ đâu đến? Không phải ta bị bọn họ bắt được mà là cố ý dụ bọn họ đến đây. Sau khi vực ngoại giới dung hợp tăng thêm nhiều người, giết mãi không hết, là lò tu luyện tà công tốt nhất.
Nam nhân âm u đứng ở phía sau, cười rất âm trầm.
Đệ tử Chính Đạo Sơn hét lên:
- Cẩn thận!
Bọn họ thua rồi, không ngờ tên này khủng bố như vậy, quá kinh người.
Nam nhân âm u ra tay, định bẻ đầu Lâm Phàm xuống.
Thoáng chốc biến cố diễn ra.
Bùm!
Nam nhân âm u cúi đầu nhìn lồng ngực từ khi nào thủng lỗ to, sau đó từ từ ngước đầu khó tin nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm búng trán nam nhân âm u, bùm một tiếng, đầu gã bể nát.
Một cục máu thịt bắn bốn phía.
Các đệ tử Chính Đạo Sơn hết hồn nhìn Lâm Phàm, sau đó nở nụ cười, bọn họ được cứu rồi, không ngờ thực lực của đối phương mạnh như vậy, giơ tay giết tà ma trong tích tắc.
Chu Ngọc Minh ôm quyền, vô cùng cảm kích nói:
- Huynh đệ, tại hạ là đệ tử tam phẩm của Chính Đạo Sơn, Chu Ngọc Minh, đa tạ huynh đài cứu chúng ta. Ủa, huynh đệ làm gì vậy?
Lâm Phàm tiến lên sờ soạng người bọn họ, lấy trữ vật giới chỉ của họ.
Chu Ngọc Minh kêu lên:
- Huynh đệ, có gì từ từ nói, đừng cởi đồ của chúng ta được không?
Chu Ngọc Minh hoang mang, không hiểu nổi chuyện gì nữa.
Đối phương giết tà ma, là ân nhân cứu mạng trong mắt họ, nhưng rồi đối phương lột đồ của họ ra, kỳ lạ.
- Đừng nhúc nhích, bản phong chủ không giết các ngươi, xem bộ dạng của các ngươi không tệ, nhưng chủ chính đạo Viên Chân của các ngươi thì quá âm hiểm. Bản phong chủ đến tìm, nhìn xem y làm được gì.
Lâm Phàm rất quen thuộc thứ tự sưu tầm thắng lợi phẩm.
Chu Ngọc Minh ngây ra, ngẩng đầu nhìn đối phương, gã không ngờ đối phương tìm tông chủ Viên Chân của họ.
- Nhìn gì? Có gì lạ, tông chủ các ngươi tu luyện tà công mà còn cắn ngược lại bản phong chủ, tiện chưa từng thấy, còn ở trên Tri Tri Điểu kêu gọi người đến thảo phạt bản phong chủ. Nhưng bản phong chủ không phải loại người thích làm phiền người khác, các ngươi mau trở về nói cho Viên Chân biết rằng bản phong chủ đến.
Lâm Phàm lột sạch bọn họ, không chừa quần đùi.
Chu Ngọc Minh che thân dưới, ngây ngốc nhìn Lâm Phàm.
- Ít ra hãy chừa cho chúng ta một bộ đồ chứ!
Lâm Phàm liếc bọn họ một cái, đi thẳng.
Trên đường đến Chính Đạo Sơn không vội đi liều mạng, gần đây tông môn không có nhiều vùng đất mạo hiểm, phải kiếm một ít về mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận