Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 839: Nơi này thật giàu

Chính Đạo Sơn là thế lực lớn, lấy chủ chính đạo Viên Chân dẫn đầu hình thành phạm vi thực lực to lớn. Thế lực đối địch với họ là Ma Thần Xích Cửu Sát.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Nếu Viên Chân biết bản phong chủ đến chắc sẽ rất hưng phấn.
Lâu lắm rồi hắn không di dời tài phú ở nơi nào đó, Viên Chân thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Tên già đáng yêu kia thật là tràn đầy thân thiện.
- A!
Lâm Phàm nhìn bên dưới có đệ tử tụ tập, hình như đang tôi luyện. Đối với thế lực lớn mạnh như Chính Đạo Sơn tất nhiên sẽ có vùng đất mạo hiểm ở gần để các đệ tử tu luyện.
Bịch!
Lâm Phàm đáp xuống cửa vùng đất mạo hiểm, đứng thẳng người, mở công pháp ra, thân hình vươn cao mười thước.
Các đệ tử đang nói chuyện với nhau, chuẩn bị vào vùng đất mạo hiểm thì bỗng nghe tiếng gầm rú làm bọn họ giật mình trợn mắt há hốc mồm. Đập vào mắt là thân hình khổng lồ khủng bố.
Quá cao, quá vạm vỡ, phát ra khí thế khiến họ giật mình và khủng hoảng.
Lâm Phàm bẻ cổ, cười tươi hỏi:
- Các ngươi đều là các đệ tử của Chính Đạo Sơn?
Hắn rất thân thiện với những tiểu bảo bối này.
Đệ tử chuẩn bị vào vùng đất mạo hiểm cảnh giác nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi là ai?
Bọn họ hết hồn, không rõ người này là ai, bề ngoài quá kinh khủng, cảm giác rất mạnh.
Lâm Phàm vỗ vào vách tường lối vào vùng đất mạo hiểm:
- Bản phong chủ hỏi các ngươi có phải là đệ tử của Chính Đạo Sơn không! Trả lời có hoặc không, sao không nghe hiểu hả?
Lực lượng khủng bố bùng nổ, nguyên vùng đất mạo hiểm rung rinh nứt rạn.
Cảnh này làm đệ tử xung quanh sợ hết hồn, mặt xanh mét như thấy quỷ.
- Đúng!
Bọn họ đều là đệ tử của Chính Đạo Sơn, đối phương một cái bộc phát ra lực lượng rất mạnh, họ cảm nhận được.
Lâm Phàm vung tay đuổi đám người kia mau biến khuất mắt:
- Rất tốt, các ngươi có thể đi, nơi này đã là của bản phong chủ. Trở về nói cho tông chủ Viên chó các ngươi là bản phong chủ đến, chờ xem y thảo phạt bản phong chủ thế nào!
Còn về gây sự thì thôi đi, dù sao có thù với tông chủ của họ chứ không phải họ, hơn nữa đám người kia toàn tu luyện công pháp hạo nhiên chính khí, khác với Viên Chân.
Một nam nhân trung niên bước ra:
- Càn rỡ, sao ngươi có thể vũ nhục tông chủ của chúng ta? Nơi này là vùng đất mạo hiểm của Chính Đạo Sơn!
Nam nhân trung niên là người dẫn đội, nghe lời đối phương nói thì lộ vẻ mặt hờn giận, giận vì Lâm Phàm nhục nhã tông chủ của họ.
Lâm Phàm ngước đầu lên, híp mắt nhấc chân giẫm mặt đất. Đất răng rắc nứt rạn li ti lan ra bốn phương tám hướng.
Đất lún xuống, mọi người cảm giác đất dưới chân run bần bật.
Lâm Phàm khẽ hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Các đệ tử Chính Đạo Sơn sợ, ngón tay run run, sống lưng lạnh toát. Nếu lúc trước bọn họ chỉ cảm nhận một chút thì lúc này thật sự hiểu được thực lực của đối phương khủng bố đến mức nào.
- Không, không, chúng ta về ngay!
Có đệ tử kéo nam nhân trung niên lại, không để gã xung động. Đối phương quá mạnh, bọn họ không đánh lại nổi, hơn nữa đối phương không định giết họ đã là may mắn lớn.
- Đi!
Đám đệ tử nhanh chóng rút đi, không dám ở lại.
Bọn họ không dám tưởng tượng người này là ai mà dám quậy phá trong phạm vi Chính Đạo Sơn.
- Vùng đất mạo hiểm này tạm được.
Lâm Phàm đứng ở cửa vào vùng đất mạo hiểm, mười ngón đâm mạnh xuống đất, lực lượng dọc theo đầu ngón tay lan tràn bao bọc vùng đất mạo hiểm.
Yêu thú trong vùng đất mạo hiểm rất nhạy bén, chúng nó cảm nhận sâu trong lòng đất ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Phập!
Mặt đất trong vùng đất mạo hiểm rung rinh, lực lượng phá mở mặt đất bắn ra, đâm xuyên thân thể yêu thú.
Lâm Phàm vừa lòng gật gù:
- Ừm, không tệ, tăng điểm tạm được.
Không phải vùng đất mạo hiểm lợi hại gì, cấp bậc bình thường, nhưng dù vậy cũng cung cấp nhiều điểm cho hắn.
- Lên cho ta!
Đã giết yêu thú trong vùng đất mạo hiểm rồi thì bắt đầu di chuyển vùng đất mạo hiểm.
Lực lượng truyền vào đôi tay, gân xanh nổi cục cục.
Răng rắc!
Mặt đất tan vỡ, nguyên vùng đất mạo hiểm rung rinh, bị bứng tận gốc.
Tu vi đột phá đến Diệu Thế cảnh thì lực lượng siêu khủng bố, di chuyển vùng đất mạo hiểm nhỏ cỡ này dễ như chơi.
- Xong xuôi, kiếm được một vùng đất mạo hiểm, có thể đi chỗ tiếp theo.
Lâm Phàm bỏ vùng đất mạo hiểm vào trữ vật giới chỉ, tiếp tục chạy đi chỗ khác.
Mục đích của hắn rất đơn giản, dọn sạch vùng đất mạo hiểm của Chính Đạo Sơn, có thể di chuyển được bao nhiêu thì hên xui.
Chính Đạo Sơn.
Các đệ tử bận rộn, khá nhiều người đã xem bài trên Tri Tri Điểu.
Bọn họ tỏ vẻ khinh thường, cảm giác đây là ô miệt.
Tông chủ của họ là tồn tại như thế nào? Đó là người chính nghĩa đến mức tận cùng, sao có thể làm chuyện đó được, hoàn toàn bậy bạ, không thể tin tưởng.
Chính Đạo Sơn chợt vang tiếng la kinh hoàng.
- Oa, chuyện gì vậy? Sao bọn họ không mảnh vải che thân chạy về?
- Cái gì?
Sơn môn Chính Đạo Sơn có nhiều đệ tử thấy một đám sư huynh trần truồng vội vã từ bên ngoài trở về, phần thân dưới che bằng lá, trông rất buồn cười.
Chu Ngọc Minh hét to:
- Tông chủ, nguy rồi, xảy ra chuyện lớn!
Chu Ngọc Minh bất chấp ánh mắt của người khác, nhanh chóng báo cáo tình huống.
Có đệ tử quen biết với Chu Ngọc Minh chạy lại hỏi:
- Sư huynh, bị sao vậy?
Miễn đầu óc còn bình thường sẽ không trần truồng trong tông môn, gây ảnh hưởng lớn.
Nếu bị các sư muội thấy thì về sau đừng mơ có đôi có cặp.
Chu Ngọc Minh vội nói:
- Sư đệ, sự việc quan trọng, không thể chần chừ, ta cần nhanh chóng gặp tông chủ!
Lớn chuyện, người không rõ lai lịch đã vào Chính Đạo Sơn, hơn nữa thực lực của đối phương rất mạnh.
- Nhưng mà sư huynh, có gì từ từ nói, bộ dạng sư huynh như vậy nếu bị nàng thấy thì . . .
Chu Ngọc Minh phản ứng lại, sư đệ nói có lý, nếu bị sư muội thấy sẽ không có chút cơ hội, dù sao trần truồng là mất hết mặt mũi.
Chu Ngọc Minh thay đồ xong, chuẩn bị tiếp tục tìm tông chủ thì thấy tông chủ từ xa đi đến.
- Có chuyện gì?
Viên Chân luôn mỉm cười, có mặt các đệ tử, y là tông chủ của Chính Đạo Sơn, phải để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng các đệ tử.
Chu Ngọc Minh nâng cao tinh thần nói:
- Tông chủ, có chuyện lớn!
Mắt Chu Ngọc Minh ẩn chứa xấu hổ, làm đệ tử Chính Đạo Sơn mà bị người lột sạch đồ, mất luôn trữ vật giới chỉ, ngẫm lại thật mất mặt.
Viên Chân nhướng mày, thắc mắc hỏi:
- A? Chuyện lớn gì?
Quanh Chính Đạo Sơn chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn gì, Viên Chân không để bụng lời đệ tử này nói.
Chu Ngọc Minh kể lại tình huống:
- Đệ tử mang theo các sư đệ phát hiện tà ma Vương Hạo, ngay lúc đó xuất hiện một người bí ẩn, hắn nói là đến tìm tông chủ, bảo là tông chủ thảo phạt hắn trên Tri Tri Điểu, giờ hắn đã đến.
Đối phương đúng là kiêu ngạo, nhưng thực lực rất mạnh. Người như vậy đến Chính Đạo Sơn, nếu không nhanh chóng bắt lấy, lỡ hắn làm ra chuyện gì thì quá đáng sợ.
Lúc này có mấy bóng người từ xa lao tới:
- Tông chủ, nguy rồi!
Khi Viên Chân nghe Chu Ngọc Minh nói mấy lời đó thì lửa giận đốt cháy trong lòng y, đã biết ai đến, không ngờ tên kia thật sự dám tìm đến.
Những người bị Lâm Phàm đuổi ra vùng đất mạo hiểm vội vàng trở về.
- Tông chủ, có . . . có người đến Thủy Vân Động đuổi chúng ta đi, hắn còn di chuyển Thủy Vân Động!
Các đệ tử xì xầm nhỏ to:
- Cái gì?
- Không thể nào, là ai vậy? Di chuyển luôn Thủy Vân Động, đó là vùng đất mạo hiểm cho chúng ta tôi luyện, kẻ nào to gan dám làm ra chuyện như thế?
- Trời ạ, chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Bọn họ giật mình đến không nói nên lời.
Nếu đệ tử Chính Đạo Sơn đi gây sự thế lực lớn khác thì họ còn tin, nhưng giờ người ta tới Chính Đạo Sơn của họ kiếm chuyện thì quá khó tin.
Mặt Viên Chân không biểu tình, trong lòng hừng hực lửa giận:
- Cái tên chết tiệt!
Viên Chân giơ tay lên:
- Thông báo xuống, kêu đệ tử nhanh chóng trở về, tìm được bóng dáng đối phương lập tức báo về!
- Rõ thưa tông chủ!
Các đệ tử đáp, nhanh chóng hành động.
Viên Chân rời khỏi hiện trường, thông báo cho các lão tổ, với sức một mình y rất khó bắt được đối phương.
Nhưng nơi này là Chính Đạo Sơn, khí chính đạo ngưng tụ, chờ đến lúc đó lôi kéo bộc phát ra lực lượng sẽ khủng bố đến tột độ, đủ để nghiền áp đối phương.
- Nhãi ranh, đã đến Chính Đạo Sơn thì đừng hòng rời đi!
Trong lòng Viên Chân như chứa núi lửa tùy thời phun trào.
Viên Chân hận Lâm Phàm hơn tất cả mọi người, ngang ngửa với Xích Cửu Sát, thuộc loại không thể tha thứ.
Lần trước Huyền Mộc Nhất bị lão tổ Đan giới cho bài học nhớ đời, đến nay chưa khỏe lại, nhưng khi nghe tiểu tử kia đến quậy Chính Đạo Sơn thì nén đau đòi tham gia.
Viên Chân vỗ vai Huyền Mộc Nhất, đồng ý cho lão tham dự.
Không phải y bị tinh thần của Huyền Mộc Nhất cảm động mà trong tình huống này có thêm một người tăng thêm một phần nắm chắc.
Giọng Viên Chân hờn giận, nhưng y vẫn giữ sự bình tĩnh:
- Đi, tìm tặc nhân, cho hắn nằm lại Chính Đạo Sơn, để hắn biết Chính Đạo Sơn không phải nơi càn quấy.
Y là chủ chính đạo, không thể nào nhe răng trợn mắt, biểu hiện rất là tà ác.
Mấy vị cường giả đỉnh của Chính Đạo Sơn lao đi phía xa, tìm tung tích của Lâm Phàm.
Lâm Phàm lang thang khắp chốn:
- Ài, không ngờ Chính Đạo Sơn giàu vậy.
Hắn đã càn quét ba chỗ vùng đất mạo hiểm, thu hoạch phong phú.
Lâm Phàm bật cười:
- Chắc Viên Chân đã nổi khùng rồi.
Hắn lấy tờ giấy vàng rực ra, ghi lại sự kiện rồi truyền cho người xét duyệt Tri Tri Điểu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu đã nghẹn lời với tông sư, nhưng khi nhận được tin truyền về thì ngây ra, vội vàng xem.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu sửng sốt:
- Cái gì? Tông sư đi Chính Đạo Sơn?
Tông sư đi Chính Đạo Sơn làm gì?
Còn dọn sạch vùng đất mạo hiểm của người ta, cái này hơi gay go.
Bạn cần đăng nhập để bình luận