Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 840: Thề quyết bắt được hắn

- Xem ra tạm thời không cần dụng độ Viên Chân.
Lâm Phàm đã có ý tưởng, hắn vốn định đánh một trận với Viên Chân, nhưng xem tình huống hiện giờ thì không cần làm như vậy.
Đánh một trận không kiếm được nhiều ích lợi, chẳng bằng dọn hết những vùng đất mạo hiểm có thể bứng đi.
Lâm Phàm cảm thán:
- Ài, làm siêu cấp đại sư huynh của Viêm Hoa tông, càng là phong chủ của Vô Địch phong, cuộc sống áp lực thật lớn.
Nhưng hắn tràn đầy nhiệt tình, đây là kiếm phúc lợi cho tông môn, hơn nữa giúp ích rất lớn cho phát triển tương lai của tông môn.
Cánh mũi Lâm Phàm hít hà:
- Ta ngửi được phía xa có mùi của yêu thú.
Phía xa có mùi yêu thú bay tới, chỗ đó chắc là vùng đất mạo hiểm, dù không phải thì cũng là chỗ tốt.
Bây giờ điểm là thứ tốt, hắn rất cần, cũng cần công pháp mạnh mẽ, nhưng muốn có công pháp mạnh rất là khó khăn.
Cấm Thể và Thủy Ma Kinh là công pháp hiếm có, muốn tìm được công pháp ngang ngửa trong vực ngoại giới chỉ có thể nhờ vào vận may.
Bùm!
Hai chân Lâm Phàm gấp khúc vọt lên cao, lao về phía xa. Hắn ở Chính Đạo Sơn như cá gặp nước, trà trộn không chút áp lực tâm lý.
Viên Chân là tông chủ của Chính Đạo Sơn, càng là chủ chính đạo, tuy rằng tu luyện tà công nhưng không ai biết, y ở trong mắt mọi người vẫn là chính nghĩa.
Với Lâm Phàm thì thích làm liền làm, không ham tìm chứng cứ vạch mặt y, suy nghĩ nhiều làm gì, hắn lười tốn nước miếng.
Lâm Phàm lơ lửng trên cao nhìn xuống dưới:
- Không tệ, lại một chỗ vùng đất mạo hiểm.
Đó là một di tích chôn sâu dưới lòng đất, một số kiến trúc cổ xưa nhô lên từ đất bùn.
Tay Lâm Phàm dán mặt đất, cảm ứng động tĩnh trong di tích.
- Ưm, có nhiều yêu thú ẩn giấu bên trong, còn có lực lượng rất thần kỳ, chắc là cơ duyên. Không tệ, chừa lại cho đệ tử tông môn, xem như được một hy vọng.
Lâm Phàm không cần những cơ duyên này, không có ích gì với hắn, nhưng sẽ đem đến tác dụng lớn cho đệ tử bình thường.
Bộp!
Lâm Phàm co năm ngón tay siết mạnh, mặt đất rung rinh.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Đi ra cho bản phong chủ, đừng trốn!
Lực lượng kéo di tích, yêu thú ở bên trong bị hắn giết.
Tu vi Diệu Thế cảnh đã rất mạnh, sức chiến đấu thật sự của Lâm Phàm càng khủng bố kinh người, không phải người bình thường có thể đối kháng. Dù là Đạo cảnh nếu không phải đỉnh cao thì khó qua nổi mấy chiêu trong tay hắn.
Tâm tình Lâm Phàm sung sướng bỏ di tích vào trữ vật giới chỉ.
Có thể làm chuyện như vậy cũng chỉ có Lâm Phàm, những người khác khó mà làm được.
Trời dần tối.
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, sung sướng nhảy vào trong, nhàn nhã ngâm mình, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tuy hắn đến kiếm chuyện với người ta nhưng không thể bỏ qua phẩm chất cuộc sống được, không biết hưởng thụ thì cố gắng đấu tranh làm gì, kết quả chỉ là công dã tràng.
- Tông chủ, trời đã tối, tên kia rốt cuộc chạy đi đâu?
Huyền Mộc Nhất rất tức giận, bọn họ tìm một vòng lớn, nhìn vùng đất mạo hiểm bị dời đi hết, lòng hận muốn chết.
Tất cả đều là vùng đất mạo hiểm, tài phú của Chính Đạo Sơn, là then chốt các đệ tử có thể cường đại hay không. Giờ bị tặc nhân kia bứng tận gốc, chỉ để lại cái hố sâu to, chọc bọn họ tức điên.
Sắc mặt Viên Chân bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã rực cháy lửa giận, ước gì có thể bầm thây Lâm Phàm ra vạn mảnh.
Lần đầu tiên có người dám đến Chính Đạo Sơn gây sự, còn làm ầm ĩ như vậy, liên tục nhiều chỗ vùng đất mạo hiểm bị chuyển đi, mất mát không thể đo lường.
- Tìm, dù có phải đào ba thước đất cũng quyết tìm ra tên này!
Chính Đạo Sơn quá lớn, muốn tìm một người vô cùng khó khăn.
Nhưng Viên Chân không tin, tiểu tử này dám hành động thì chắc chắn sẽ có động tĩnh.
Viên Chân đã động sát ý, hơn nữa nơi này là Chính Đạo Sơn, y có khí chính đạo thêm vào, đối phương tuyệt đối không đánh lại được.
Sáng sớm.
Lâm Phàm còn ngái ngủ, không có chút chuẩn bị đến địa bàn của người ta, sẵn sàng tùy thời liều mạng, ngược lại rất là nhàn nhã như đi nghỉ phép.
Tri Tri Điểu bay đi khắp vực ngoại giới, nội dung hôm nay làm nhiều người giật mình.
- Trời ạ, người này quá dữ dội, liên tục lấy ba vùng đất mạo hiểm, định dọn sạch Chính Đạo Sơn sao.
- Các ngươi còn ngẩn ra làm gì, mau đi Chính Đạo Sơn!
- Có chuyện gì?
- Còn hỏi, không có mắt à? Tên này là tông sư viết Đan Giới Chi Chủ, hắn xuất hiện ở Chính Đạo Sơn, chúng ta đi tìm hắn, bắt hắn lại ngày ngày viết bài!
- Ta là Thần Giới Chi Chủ, lập tức đi Chính Đạo Sơn tìm tông sư!
- Trời ạ, Thần Chủ cũng đi nữa, sắp nghịch thiên rồi.
- Đao giới cũng hành động.
Khi bài này được đọc, vực ngoại giới xao động, vô số cường giả rời khỏi nhà xuất phát đi Chính Đạo Sơn.
Rất nhiều cường giả, rất kinh người.
Một góc nào đó.
Người thành thật Dạ Ma nhìn nội dung trên Tri Tri Điểu, cực kỳ không phục:
- Tên này đã lăn lộn ra tiếng tăm rồi, nhưng vẫn như trước kia, tiện không giới hạn, thích làm mấy việc như vậy.
- Dạ Ma, ngươi biết hắn?
Mấy bóng người bên cạnh Dạ Ma rất mơ hồ, hỗn tạp, lúc ẩn lúc hiện như tùy thời sẽ biến mất.
Bọn họ là ân sư dạy học của Dạ Ma, một đám người kỳ lạ, như người mà không phải người, nói không là người nhưng có đặc tính của con người.
Dạ Ma đáp:
- Quen, Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông, một người rất lợi hại.
Dạ Ma đã quen thuộc mấy người quái dị này, tính tình tạm được, miễn không chọc vào họ sẽ không có chuyện gì.
Một bà lão bay lại:
- Dạ Ma, thấy mặt ta đẹp không?
Nửa bên mặt bôi vẽ sặc sỡ, nửa bên mặt còn lại thì xương trắng âm trầm, cực kỳ khủng bố.
Dạ Ma trả lời:
- Đừng hù ta, suýt bị ngươi hù chết.
Lão phục rồi:
- Ta nói cho các ngươi biết, giờ ta và các ngươi chăm chỉ tu luyện, chờ khi ta tu luyện thành công thì các ngươi chuẩn bị tâm lý ăn đòn là vừa.
Bà lão âm trầm nói:
- Ngươi muốn chết phải không?
Nhiệt độ không khí giảm xuống, có nơi kết sương.
- Này, ngươi làm gì, muốn giết ta à? Nói cho ngươi biết, Dạ Ma này sợ chết, sẽ xin tha. Nhưng ta càng giận ngươi hơn, chờ ta tu luyện có thành tựu là lúc ngươi quỳ khóc xin tha, đừng có mà ngạo!
Dạ Ma không thích nói dối, một ngày không nói thật là lão khó chịu trong lòng.
Lão nhân lúc trước dẫn Dạ Ma đến bay tới bay lui bảo:
- Thi Ẩu, đừng hù hắn. Hối hận quá, chúng ta tìm người như vậy kế thừa y bát, vốn tưởng là giả ngu nhưng giờ xem ra ngốc thật, sau này ra ngoài, cách giao lưu của hắn khó mà sống sót.
Dạ Ma nheo mắt nhìn bọn họ, đừng nhìn lão trông già nhưng còn non khi so với mấy tên già kia, đều có thể làm tổ tông của tổ tông lão.
Dạ Ma nói:
- Các ngươi nói vậy khiến người khó chịu, theo ta thấy các ngươi rót hết lực lượng cho ta, để ta biến mạnh hơn nữa thì sẽ không chết.
Dạ Ma luôn muốn biến mạnh hơn, đại vị tông chủ còn chờ lão, nhưng không biết tông chủ sao rồi.
Tông chủ đi tôi luyện tìm hy vọng biến mạnh, rất có thể đã chết ở bên ngoài. Tông chủ hứa với lão là nếu mình chết sẽ cho lão kế thừa đại vị tông chủ.
- Cút đi!
Các bóng dáng nhìn Dạ Ma, bị chọc tức không nói nên lời.
Dạ Ma không nói nữa, tiếp tục xem Tri Tri Điểu. Lão muốn ra ngoài tìm La Sát tông, nhưng thực lực còn yếu, trở lại cũng không được ích gì, ở lại đây có thể biến mạnh hơn, cớ sao không làm.
- Thoải mái!
Lâm Phàm mở mắt ra, duỗi tay, xem như ngẫu nhiên thả lỏng một lần.
Bình thường hắn vất vả tu luyện, không bỏ qua cơ hội nào, hôm nay thư giãn.
- Tốt lắm, có thể tiếp tục hành động.
Lâm Phàm cất Thiên Hà Vương Đỉnh, quan sát bốn phía, tạm thời không có động tĩnh gì.
Bùm!
Hắn biến mất trong thiên địa, tiếp tục tìm vùng đất mạo hiểm của Chính Đạo Sơn.
Nhóm Viên Chân đang lùng sục, Chính Đạo Sơn quá lớn, là một giới vực nên rất khó tìm ra một người.
Huyền Mộc Nhất đọc nội dung Tri Tri Điểu, nghiêm túc nói:
- Tông chủ, cường giả thế lực lớn khác đều đến Chính Đạo Sơn.
Viên Chân sửng sốt, không phản ứng lại:
- Bọn họ đến làm gì?
Huyền Mộc Nhất im lặng giây lát:
- Tiểu tử này viết Đan Giới Chi Chủ, các cường giả đến muốn mang hắn đi.
Viên Chân đã hiểu. Đan Giới Chi Chủ nóng sốt vượt sức tưởng tượng của mọi người, cường giả mạnh nhất của các thế lực lớn đều muốn có soạn giả này.
Nói là ép đối phương viết tiếp thì lý do hơi giả, mục đích thật sự là muốn đối phương viết một bài về họ.
Viên Chân đã động sát ý:
- Tìm ra tên kia trước khi họ đến, không cho phép ai giẫm lên vinh dự của Chính Đạo Sơn!
Phía xa xăm đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, khi truyền đến đây thì âm thanh nhỏ lại nhưng nhóm Viên Chân vẫn như nghe sấm nổ.
- Đi, hắn ở đó!
Đám người Viên Chân tăng tốc bắn nhanh như tia sáng, chớp mắt biến mất trong tầm mắt.
Huyền Mộc Nhất mặt biến sắc, có linh cảm không may:
- Hướng kia, hình như là . . .
Hướng kia có một vùng đất mạo hiểm rất quan trọng, là Long Mạch Sơn của Chính Đạo Sơn.
- Tốc độ của tông chủ nhanh như vậy, chắc không đáng lo.
Viên Chân tăng tốc nhanh hơn, bỏ mọi người lại sau lưng.
Cảnh giới tu vi đều là Đạo cảnh đỉnh, nhưng về năng lực thì tông chủ rất mạnh.
Thật lâu sau.
Bọn họ thấy tông chủ lơ lửng tại chỗ không nhúc nhích, vội lại gần:
- Tông . . .
Họ vốn định hỏi gì, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt thì ngây người.
Phía trước vốn là đèo dài nhấp nhô kéo dài, nhưng giờ chỉ còn số sâu.
Huyền Mộc Nhất đen mặt trầm giọng nói:
- Long Mạch Sơn, không còn.
Viên Chân đứng ngây tại chỗ, ngón tay run run, tức giận đến mặt đỏ thẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận