Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 841: Ta muốn dời ngọn núi này

Long Mạch Sơn là một chỗ vùng đất mạo hiểm của Chính Đạo Sơn, về sau phát hiện Long Mạch Sơn có tác dụng ngưng tụ khí vận, sự huy hoàng của Chính Đạo Sơn có một phần nhờ vào nó.
Vì khí vận nên Long Mạch Sơn là nơi đệ tử Chính Đạo Sơn thích tôi luyện nhất.
Nó ngẫu nhiên hình thành bảo bối đặc biệt, bảo bối này là khí vận.
Giọng Huyền Mộc Nhất lạnh lùng nói:
- Tông chủ, tên kia đã dời Long Mạch Sơn đi, tội ác tày trời, phải lấy cái chết tạ tội.
Đám lão tổ phụ thuộc cùng chung suy nghĩ.
Không thể để đối phương sống.
Viên Chân không nói chuyện, con mắt dưới mí mắt bắn ra sát ý sắp tụ thành thực chất, nhưng khoảnh khắc sát ý ẩn giấu.
- Tiếp tục tìm.
Viên Chân nhìn phía xa, nơi đó hùng vĩ, bình tĩnh vô cùng, không nhìn ra có gì khác lạ, nhưng tiểu tử đáng giận kia ẩn núp ở đâu đó.
Y không ngờ tiểu tử này thật sự dám đến Chính Đạo Sơn, trong lòng y nghĩ cho hắn mười lá gan cũng không dám đến.
- Tông chủ, tản ra tìm thì tốt hơn. Chính Đạo Sơn lớn như vậy, cứ tìm thế này thì không biết tới bao giờ.
Huyền Mộc Nhất biết Chính Đạo Sơn mênh mông, cứ tụ tập tìm kiếm, nếu xui thì không chạm mặt được, nếu chia nhau tìm cơ hội sẽ lớn hơn.
- Không được, đừng tách ra. Hiện giờ cường giả các thế lực lớn đều vào Chính Đạo Sơn, đi lẻ rất nguy hiểm.
Viên Chân sẽ không nói rằng chúng ta xé lẻ lỡ gặp tiểu tử đó sẽ không đánh lại, y không thể nói như vậy, vì mọi người sẽ ngạc nhiên.
Bọn họ sẽ hỏi đối phương chỉ là Diệu Thế cảnh, sao tông chủ biết hay vậy?
Đám người Huyền Mộc Nhất nhìn nhau, hơi bất đắc dĩ. Tông chủ quá cảnh giác với tiểu tử đó, Diệu Thế cảnh tầm thường thôi mà, không lẽ gây ra sóng to gì được?
Nhưng tông chủ đã nói vậy thì bọn họ không nói gì thêm, tông chủ nói sao thì nghe vậy.
Lâm Phàm cười thì thào
- Vùng đất mạo hiểm mới nãy thật thú vị, ngưng tụ ra một con rồng khí vận.
Con rồng nằm yên trong trữ vật giới chỉ.
Rồng khí vận chống cự, bị hắn cưỡi trên người đánh bầm dập, đánh phục nó.
Lâm Phàm đã xem rồi, mang vùng đất mạo hiểm này về sẽ đem đến ích lợi to lớn cho các đệ tử.
Lâm Phàm cười nói:
- Đã có bốn vùng đất mạo hiểm, nhưng vẫn chưa đủ.
Hắn nhìn phía xa, mũi chân đạp nhẹ, lực lượng trùng kích chấn động, sau đó hóa thành luồng sáng biến mất tại chỗ, bay về phía xa.
Lâm Phàm đến Chính Đạo Sơn vốn muốn tính sổ với Viên Chân, nhưng xem tình hình bây giờ dọn sạch vùng đất mạo hiểm có lời hơn.
Bài viết Tri Tri Điểu đã hấp dẫn nhiều người đến.
Một luồng sáng từ xa bắn nhanh tới, chớp mắt đến tận cùng, ánh sáng bảy sắc rực rỡ bao bọc, loáng thoáng thấy bóng người ở bên trong.
Nam nhân đầu đội kim quan, uy vũ bất phàm, toàn thân toát ra khí thế hùng hậu, cực kỳ không tầm thường.
Phía xa lại có luồng sáng bắn tới, luồng sáng sắc bén cắt đứt cả hư không, như lạch trời chia thiên địa làm đôi.
- Ô, không ngờ Thần Giới Chi Chủ đến thật.
Thần Chủ nhíu mày hỏi:
- Đao Chủ, sao ngươi đến đây?
Đó là lão tổ Đao giới, một lão già thực lực mạnh mẽ.
- Lần trước nghe nói thiên kiêu của Đao giới các ngươi bị nhân vật lùm cỏ nào đó giết, nhiều lần truy bắt người ta nhưng đều bị giết. Các ngươi làm vậy chẳng khác nào tặng quà cho người ta không ngừng nghỉ.
Thần Chủ mỉm cười, ngữ điệu khinh thường nói:
- Từ khi nào Đao Chủ cũng bắt đầu có hành vi như vậy?
Chuyện thiên kiêu Đao giới bị người giết không phải bí mật, hơn nữa hung thủ là kỳ tài dùng đao.
Biểu tình của Đao Chủ hơi mất tự nhiên, vẫn cố mỉm cười nói:
- Chuyện này là các tiểu bối tự tiện hành động, nhưng không phải chuyện gì lớn, đã tìm kiếm được tung tích của đối phương. Thần Chủ đến Chính Đạo Sơn chắc vì tông sư, không biết có phải Thần Chủ cũng muốn giống như Cửu Sắc lão tổ, mời tông sư soạn truyện ký? Nhưng theo ta được biết thì Thần Chủ không có câu chuyện mới mẻ gì.
Thần Chủ cười, mắt bắn ra tia sáng, không đáp lại Đao Chủ:
- Ha ha.
Thần Chủ ôm quyền chào:
- Cáo từ.
Thần Chủ hóa thành luồng sáng biến mất tại chỗ, bận rộn đi tìm tông sư, không rảnh nói nhảm với Đao Chủ.
Mắt Đao Chủ bắn ra tia sáng tựa như đao quang sắc bén tột độ, có thể cắt tất cả.
- Trò vặt nhìn thoáng qua liền biết, còn giả vờ chối. Thần Chủ ơi là Thần Chủ, ngươi chỉ có bấy nhiêu năng lực. Khá nhiều người đến, Binh Giới Chi Chủ cũng tới, thú vị, hôm nay khó tránh khỏi trận chiến.
Đao Chủ vọt lên cao, bắn về phía xa.
Binh giới được gọi là khống chế vạn binh, nhưng không tính Đao giới vào, nhưng mang ý lớn mạnh hơn Đao giới, đè một đầu, bởi vậy Đao Chủ làm Đao Giới Chi Chủ không thể chấp nhận chuyện này.
Lâm Phàm lơ lửng trên cao, một ngọn núi hấp dẫn chú ý của hắn:
- Ngọn núi này có chút khác lạ.
Bầu trời trên ngọn núi có trận văn lớn vàng rực xoay tròn, trong trận văn bắn ra tia sáng bao trùm ngọn núi.
Xoẹt xoẹt đùng đùng!
Từng đợt tia chớp như rồng lượn lờ trên bầu trời đánh xuống núi to.
Mỗi lần sét đánh là xích sắt trên núi to tỏa sáng rực rỡ hút sấm sét, ánh sáng càng chói mắt hơn.
- Cái thứ gì?
Lâm Phàm không xem hiểu, hắn phá không đáp xuống chân núi.
- Đứng lại!
Lâm Phàm mới đáp xuống thì có mấy bóng người xuất hiện, xem ra đều là đệ tử của Chính Đạo Sơn.
Đệ tử dẫn đầu cảnh giác nhìn Lâm Phàm:
- Nơi này là cấm địa của Chính Đạo Sơn, người không liên quan hãy mau rời đi!
Gã không ngờ có người xuất hiện ở đây.
Trong ngọn núi này toàn bắt nhốt hung ma tuyệt thế, Chính Đạo Sơn bắt nhiều tà ma nhốt ở đây bao nhiêu năm, có thể nói là nơi cực kỳ quan trọng của Chính Đạo Sơn.
Đương nhiên, nơi này ẩn chứa đại trận, muốn bước vào là điều không thể, trừ phi tông chủ đích thân đến, nếu không thì dù là ai cũng không có quyền đi vào.
Bọn họ trông chừng chỗ này không phải vì bảo vệ mà là cảnh cáo người đến gần phải đi ngay.
Lâm Phàm suy tư, sâu trong lòng hắn có một giọng nói gào thét:
- Đây là thứ tốt, phải di chuyển, dời nó là không uổng chuyến này!
Giọng nói kia luôn vang vọng trong đầu hắn.
- Bản phong chủ phải làm theo lòng mình.
Lâm Phàm quyết định tuân theo bản tâm, không thể chống lại bản tâm, nếu không thì lòng không thông đạt. Từ trước kia đến bây giờ, hắn làm mỗi một việc đều vâng theo bản tâm nên mới được như hôm nay.
Rầm!
Lâm Phàm nhấc chân đạp mạnh xuống đất, lực lượng khủng bố bộc phát ra, mặt đất rung bần bật.
Lâm Phàm híp mắt bắn ra tia sáng lạnh:
- Các ngươi mới nói gì?
Chấn động rất lớn, làm đệ tử Chính Đạo Sơn giật mình tái mặt, hơi sợ.
Bọn họ không ngốc, biết vì sao đối phương bộc phát ra lực lượng.
Bọn họ nhìn mặt đất, chỗ đó có dấu chân to đùng, xung quanh nứt rạn lan tràn đến núi to.
Mới rồi họ cảm nhận uy thế khủng bố ập đến khó thể ngăn cản.
Đệ tử cầm đầu rụt rè nói, không dám quá ngông:
- Nơi này là cấm địa của Chính Đạo Sơn, xin hỏi các hạ có chuyện gì không? Nếu như có chuyện thì chúng ta sẵn lòng làm giúp.
Giọng Lâm Phàm hơi khàn, nghe vào trong tai kinh dị rùng rợn:
- Bản phong chủ rất đói.
- Cái gì?
Các đệ tử giữ núi to nghe câu này thì ngây ra, hoàn toàn thay đổi sắc mặt, như thấy quỷ:
- Xin hỏi, người nói cái gì?
Bọn họ cảm giác mình nghe nhầm, vì sao không hiểu đối phương nói gì?
Lâm Phàm thè lưỡi liếm môi, giọng âm u nói:
- Bản phong chủ rất đói, trong các ngươi có ai cho bản phong chủ cắn một miếng chết tươi, tốt nhất là thịt tươi non. Ba giây sau nếu các ngươi còn ở đây tức là đồng ý làm món ngon cho bản phong chủ.
Các đệ tử Chính Đạo Sơn cảm giác tay chân lạnh lẽo, trán chảy mồ hôi.
Một đệ tử sắc mặt lạnh lùng nói:
- Giả thần giả quỷ, càn rỡ!
Nơi này là cấm địa của Chính Đạo Sơn, sao cho phép người khác càn quấy.
Đệ tử lao về phía Lâm Phàm.
- Nơi này là cấm địa của Chính Đạo Sơn, không cho phép ngươi giả thần giả quỷ!
Tốc độ của người này rất nhanh, ánh sáng quấn quanh người, uy thế phi phàm.
Bốp!
Lâm Phàm giơ tay, giống đô vật vỗ một chưởng.
Vèo!
Mọi người thấy bóng đen vụt qua trước mắt mình, tốc độ siêu nhanh, không kịp chớp mắt một cái.
Rầm!
Phía sau vang tiếng nổ lớn, các đệ tử Chính Đạo Sơn cứng ngắc ngẹo cổ, nhìn bằng đuôi mắt, sư huynh của họ bị người ta tát lún vào vách đá, lún sâu không gỡ xuống được.
- Yếu quá, chất thịt chắc ngon, bản phong chủ rất thích.
Thân hình cao mười thước của Lâm Phàm kinh người, khi nhe răng, hàm răng lóe tia sáng lạnh khiến người khủng hoảng đến mức tận cùng.
- A, cứu mạng!
- Quái vật ăn thịt người, chạy mau!
Sư huynh bị người ta một bàn tay đánh bay, bọn họ làm gì có năng lực kêu gào với đối phương, tất cả co cẳng chạy mất.
Có đệ tử kéo sư huynh xuống vách đá:
- Sư huynh yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi!
Lâm Phàm hờ hững nhìn. Chớp mắt đám người cụp đuôi chạy mất dép, không hề muốn ở lại liều với hắn một phen.
Khủng bố, siêu khủng bố, hù chết bọn họ.
- He he, những tên kia chạy thật nhanh, dục vọng muốn sống rất mạnh.
Lâm Phàm không truy sát họ, chán chết, đám nhóc kia không phải người xấu, chẳng qua bị tà ác che mắt.
Hắn là người tràn ngập chính nghĩa, lương thiện, có trách nhiệm cứu đám nhóc khỏi nước lửa, cho họ tương lai mới.
- Dời ngọn núi này trước.
Lâm Phàm nhấc chân bước vào phạm vi núi to.
Trên bầu trời kéo gió mây, sấm sét ầm ầm.
Lâm Phàm ngước đầu lên:
- Không được hoan nghênh đến thế sao.
Hắn không thèm quan tâm trên bầu trời thế nào, đã cảm nhận lực lượng vô hình từ ngọn núi to.
- Đám người trong núi nghe đây, bây giờ bản phong chủ sẽ dời ngọn núi đi, ai không muốn chết thì mau kêu một tiếng, nếu không thì xảy ra chuyện đừng kêu oan với ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận