Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 842: Lực cắn của ta rất mạnh

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Ngươi mới nghe gì không? Bên ngoài có người rống to đòi dời chỗ này đi. Đồ chó chết Viên Chân lại muốn làm gì?
- Ai biết, ngu không thể tả, kêu chúng ta lên tiếng, nếu nói được thì còn cần chờ tới bây giờ?
- Đáng hận, lão phu bị Viên Chân bắt đến, trở thành lô đỉnh ba mươi bảy năm, chịu đủ hành hạ, căn cơ đều bị hủy, thà một chưởng đập chết lão phu cho rồi.
- Ngươi mới ba mươi bảy năm mà than gì, lão phu bị bắt năm mươi năm đây. Viên Chân được tu vi như hiện giờ có một nửa công lao của lão phu.
Sâu trong núi to có một thứ nguyên độc lập, nơi này tràn ngập uy thế kinh người, có một đám người không ra người cũng chẳng ra quỷ bị bắt nhốt tại chỗ này.
Nhìn kỹ bọn họ khí huyết uể oải, tinh khí thần đồi phế đến mức tận cùng.
- Lão già Tam Thi, sao ngươi đi tin lời Viên Chân làm gì, giao bí pháp huyết thi cho hắn. Mấy chục năm nay hở chút là rút máu của chúng ta, ngươi nhìn xem hắn có thả ngươi đi không? Đồ già mà ngu, hèn gì bị đồ đệ bán đứng.
- Đầu óc như ngươi làm ta rất muốn hỏi ngươi có thể thu được đồ đệ tốt không?
Tiếng mắng không dứt.
Lão già Tam Thi cúi đầu im lặng, tóc trắng rũ xuống che khuất mặt. Lão cũng rất bất đắc dĩ, rất hối hận, nhưng vô dụng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười ngón tay Lâm Phàm đâm vào chân núi, bùng nổ lực lượng, tiếng gầm rú trầm đục.
Rào rào!
Xích sắt quấn quanh núi to rung mạnh, sấm sét đan xen trên trời, giáng xuống bao quanh Lâm Phàm.
- Hình như sấm sét không có sức phá hoại gì.
Lâm Phàm nhìn cánh tay và thân thể bị sấm sét quấn quanh, thịt cánh tay hơi đen, hơi chín ra còn lại không có cảm giác gì.
- Ảnh hưởng không lớn lắm.
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh, không đau không ngứa, mặc kệ sấm sét công kích.
Hắn hơi thất vọng, khác với sấm sét trong tưởng tượng của hắn, còn tưởng tia chớp giáng xuống đánh hắn chết tươi.
Lâm Phàm gầm lên, gân xanh nổi lên như rồng bám trên cánh tay, sương trắng bốc lên, không gian bị vặn vẹo.
Đá vụn từ trên núi lăn xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm ngước đầu lên, một tảng đá to rung rinh lăn xuống, mảng lớn tro bụi bay lên.
Giờ Lâm Phàm chỉ muốn dời ngọn núi to, không để ý mấy chuyện khác, mặc cho đá lớn lăn trên đỉnh đầu, rớt cái rầm vỡ thành mấy mảnh đá vụn nhỏ.
- Hưm?
Lâm Phàm bộc phát ra hết lực lượng, núi to đã nhúc nhích, nhưng rồi diễn ra cảnh kinh người, hình như núi lớn được lực lượng nào đó gia cố chống cự sức mạnh của hắn, làm hắn rất là bất đắc dĩ.
- Thế này thì không được.
Lâm Phàm ngừng lại, cau mày ngẩng đầu nhìn xích sắt quấn quanh núi lớn, tỏa ánh sáng âm u như hòa vào thiên địa.
- Đây là kéo lực lượng thiên địa gia cố, bản phong chủ không phải dời núi mà nguyên thiên địa.
Nếu đúng vậy thì thú vị.
Lâm Phàm bay lên cao, lơ lửng ở giữa sườn núi, hai tay cầm xích sắt.
Xèo xèo!
Xích sắt tỏa ánh sáng âm u, có lực lượng mang tính hủy diệt chạy dọc đánh bật bàn tay Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhe răng cười:
- Thú vị.
Hắn đã xem hiểu, nơi này là chỗ hoàn toàn quan trọng của Chính Đạo Sơn, không thì đã chẳng cậy thế như vậy.
Bộp!
Lâm Phàm lại vươn đôi tay chộp xích sắt, mặc cho những lực lượng chạy dọc, hắn quát lớn, gồng hai tay muốn bứt đứt xích.
- Bản phong chủ không tin không bứt đứt xích sắt!
Lực lượng tăng lên, không gian bốn phía rung rinh.
- Trời ạ, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Trận pháp nơi này rất không ổn định, có người đang ở bên ngoài phá hoại.
- Chỗ này là nơi quan trọng nhất của Viên Chân, ngươi nói xem sao hắn để người khác phá hoại được. Đừng nói là tiện nhân kia đã bị người đánh chết rồi.
- Rất có thể.
Bọn họ bị nhốt ở đây, không thể truyền âm giao lưu với người bên ngoài, nếu được thì họ rất vui vẻ trò chuyện với phe ta ở bên ngoài.
Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu của mình, mặc kệ lai lịch của kẻ đó là gì, miễn giết Viên Chân thì là ân nhân của họ.
Mắt Lâm Phàm tóe lửa:
- Bà nội nó, bản phong chủ không tin!
Độ cứng của xích sắt vượt sức tưởng tượng, hắn há mồm cắn.
Răng rắc!
Giòn.
Xích sắt đứt.
Với lực cắn hiện tại của Lâm Phàm mà gồng hết sức cắn thì lực lượng siêu khủng bố.
Mắt xích đứt một khâu, uy thế yếu đi, có biến đổi rõ rệt.
Người bị nhốt trong núi lớn thấy màn sáng vốn tròn trịa trên đỉnh đầu bỗng nứt rạn li ti thì mừng rỡ.
- Ha ha ha! Trận pháp bên ngoài bị phá hủy, chúng ta lấy lại cuộc sống mới rồi!
- Hay, làm quá đẹp! Rốt cuộc là ai làm, lão phu phải cảm tạ mới được!
Răng rắc!
Lâm Phàm không ngừng phá hoại xích sắt, cắn mỗi mắt xích đứt thành hai khúc.
Trận văn trên bầu trời xoay chậm lại, hiển nhiên bị phá hoại.
- Đã phá giải hơn phân nửa thì không cần tồn tại nữa.
Lâm Phàm siết nắm tay, lực lượng ngưng tụ ở đầu ngón tay, sau đó đấm ra, ánh sáng rực rỡ bắn ra, đánh mạnh vào trận văn.
Lực lượng siêu khủng bố ngưng tụ trong trận văn sinh ra biến đổi kinh người.
Trận văn phồng lên, dường như có thứ gì va đụng bên trong, cố gắng phá hoại.
Bùm!
Trận văn nổ tung, ánh sáng rực rỡ bắn ra, rung động thiên địa, hình thành sóng khí thổi quét thiên địa.
Quá kinh người.
- Đáng giận, tiểu tử này rốt cuộc chạy đi đâu?
Đám người Viên Chân đang tìm kiếm đối phương, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thu hoạch được gì. Mặt Viên Chân đen như mực, ước gì xới tung thiên địa lên.
Tuy Huyền Mộc Nhất cũng tức giận nhưng bình tĩnh hơn Viên Chân nhiều:
- Tông chủ nói xem có khi nào tên kia đã đi rồi không?
Bọn họ tìm kiếm đến bây giờ không thấy chút dấu vết gì, rất có thể đối phương đã đi.
Nơi này là Chính Đạo Sơn, không phải chốn nhỏ nhoi gì, Huyền Mộc Nhất cho rằng đối phương có chút trí tuệ thì nên biết chỗ nào có thể chọc vào, chỗ nào thì không được.
Đối phương dời mấy chỗ vùng đất mạo hiểm của Chính Đạo Sơn xong chắc cũng biết chừng mực, sẽ không ở lại đây nữa.
Trừ phi bị hỏng não.
Đột nhiên sinh ra dị tượng.
Chân trời xa, tầng mây dâng lên, mây đen cuồn cuộn hình thành uy thế khủng bố.
Đám người mặt biến sắc.
Hình như chỗ đó là . . .
Huyền Mộc Nhất căng thẳng tột độ:
- Tông chủ, nơi đó là Uyên sơn!
Uyên sơn là nơi nguy hiểm nhất Chính Đạo Sơn, bắt nhốt vô số ma đầu các đời.
Những ma đầu này đa số bị tông chủ tự mình bắt, nhưng tông chủ tốt bụng, nghĩ rằng trên trời có đức hảo sinh, không muốn lấy mạng của họ, cho cơ hội hối hận.
Nếu Uyên sơn bị phá hoại, thả hết ma đầu ở bên trong ra thì thật sự khủng bố.
- Đi!
Viên Chân hết bình tĩnh nổi, hóa thành luồng sáng bắn đi. Y thầm hoảng, không biết xảy ra chuyện gì, ngón tay y đang run, sợ sẽ xảy ra chuyện khủng bố.
Cường giả đến Chính Đạo Sơn đều đang tìm tông sư nhưng không thu hoạch được gì, bọn họ càu nhàu không biết tông sư đi đâu, có lẽ đã rời đi.
Trong khi họ thắc mắc thì động tĩnh phía xa hấp dẫn chú ý.
Họ không biết xảy ra chuyện gì, xem tình hình uy thế phi phàm, chắc là thiên địa chấn động, không đơn giản.
- Loại tình huống này sẽ không bỗng nhiên xảy ra trong phạm vi Chính Đạo Sơn, chắc có đại chiến kinh người.
Mọi người có cùng động tác là lao đi xa.
Lúc này quanh Uyên sơn đã bị Lâm Phàm phá hoại gần hết, các loại đại trận đều bị hủy, toàn là đại trận mà Viên Chân cực khổ vất vả bài bố vừa đề phòng người bên trong trốn ra, vừa đề phòng người ngoài đi vào.
Có thể nói vì bày những đại trận này không biết mất bao nhiêu tâm huyết của Viên Chân, nhưng giờ tất cả bị Lâm Phàm phá hủy.
- Ha ha ha, đại trận bị phá hủy, chúng ta có thể đi ra ngoài!
- Viên Chân, không giết hắn thề không làm người!
Người bị nhốt trong Uyên sơn hận Viên Chân thấu xương, hận không thể lột da, uống máu của y.
- Chờ chút, bây giờ ra ngoài không phải hành vi sáng suốt. Tình huống bên ngoài ra sao? Chúng ta cứ đi ra như vậy có khi nào rơi vào miệng cọp không? Với tình huống của chúng ta e rằng không đánh lại người ở bên ngoài.
Người bị nhốt tại đây đều là cường giả Đạo cảnh, khi còn ở thời kỳ đỉnh cao họ dư sức tiếu ngạo một thời đại. Nhưng trải qua nhiều năm, khí huyết của họ đã cạn kiệt, chỉ đang kéo dài hơi tàn. Có lẽ Diệu Thế cảnh đến đủ sức đánh gục họ, và họ không thể chống cự.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Núi to rung rinh.
Bọn họ biết người bên ngoài đang dời núi.
Nên ra ngoài hay không đây?
Vấn đề này làm khó bọn họ.
Nếu không ra ngoài thì quỷ biết bị dời đi đâu, nhưng nếu đi ra bị người ta bắt được thì chẳng phải là càng thảm.
Trong thiên địa chợt vang tiếng quát như sấm nổ:
- Dừng tay!
- Bà nội nó, suốt đời ta không thể quên giọng này, là giọng của Viên Chân!
- Tên này hãm hại chúng ta nhiều năm như vậy, biến chúng ta thành lô đỉnh, lão phu muốn ra ngoài liều mạng với hắn!
Một lão nhân người gầy guộc xắn tay áo định xông ra ngoài liều mạng, nhưng bị người bên cạnh đè lại.
- Lão Chung, đừng xúc động! Bộ dạng ngươi bây giờ không đánh lại hắn, rất có thể sẽ bị Viên Chân một bàn tay đập chết.
- Đúng đúng, chúng ta chờ đi, xem tình huống bên ngoài thế nào, tuyệt đối đừng nóng nảy.
- Được rồi, lão phu nghe theo các ngươi. Viên Chân chó chết, nếu không phải các ngươi kéo lại thì lão phu quyết ra ngoài cho hắn biết mặt!
Bên ngoài.
Lâm Phàm đang định dời núi thì nghe tiếng quát từ xa vọng lại, hắn tò mò nhìn sang.
Lâm Phàm mỉm cười:
- Đến thật nhanh.
Hắn thấy rõ người từ xa bắn tới là Viên Chân.
Bùm!
Bùm!
Với Viên Chân dẫn đầu, mấy bóng người tốc độ nhanh hơn vận tốc âm thanh xuất hiện giữa hư không, không khí đều bị chấn động nổ bùm bùm.
- Ngươi . . .!
Khi Viên Chân thấy tình huống hiện trường thì suýt hộc máu.
Y tự tay bày đại trận rơi rụng một bên, đều bị hủy.
Người bên trong có thể tùy thời đi ra.
Đầu sỏ gây chuyện thì thản nhiên đứng đó, rõ rành rành không để Chính Đạo Sơn vào mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận