Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 843: Ta là người gan dạ

Lâm Phàm cười nói:
- Viên Chân, các ngươi đến nhanh thật, nhưng bản phong chủ đã giải trừ tất cả đại trận ở đây rồi.
Hắn vỗ lên núi to:
- Bây giờ nó là núi của bản phong chủ chứ không phải của Chính Đạo Sơn các ngươi, hiểu ý của bản phong chủ không?
Huyền Mộc Nhất lửa giận ngút trời, mắt đỏ ngầu hét to:
- Tiểu tử, ngươi đừng càn quấy! Uyên sơn là núi trong cấm địa của Chính Đạo Sơn, giờ ngươi nói nó là của ngươi, còn muốn mặt không hả?
Huyền Mộc Nhất tức điên mắng chửi tông chủ còn chưa lên tiếng nhưng lão không kiềm nén được lửa giận trong lòng.
Hận không thể giết tiểu tử này cho rồi.
Mặt Viên Chân không biểu tình, nhưng núi lửa trong lòng sắp phun trào nuốt hết mọi thứ xung quanh.
Tuy nhiên, Viên Chân không quên mình là tông chủ của Chính Đạo Sơn, đại biểu cho chính khí, không thể nổi khùng lên, nếu không sẽ ngược với thân phận của y.
Nhưng tình huống hiện giờ buộc y không đánh không được, không thể nói nhảm nhiều với tiểu tử này, quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đại trận của Uyên sơn đã bị phá hoại, đám người bên trong có thể đi ra.
Bây giờ đám già kia chưa xuất hiện có lẽ vì không rõ tình huống bên ngoài, không dám ló đầu ra. Vậy cũng tốt, bớt rắc rối cho y.
Lâm Phàm cười nói, chiến ý hừng hực dâng lên trên người:
- Mặt là phải tự mình giành được, còn ngươi hỏi có biết xấu hổ hay không thì đương nhiên bản phong chủ có, cho nên núi này là của bản phong chủ, không phục thì đến đánh. Tới Chính Đạo Sơn các ngươi lâu như vậy mà chưa đánh ai, vừa lúc lấy các ngươi luyện tập tay.
Lâm Phàm không sợ chút nào, tuy chỉ cỡ Diệu Thế cảnh nhưng đã đủ rồi.
Huyền Mộc Nhất nổi khùng lên:
- Sao nhà ngươi càn rỡ như thế!
Tiểu tử này quá kiêu ngạo, đời lão chưa từng gặp ai huênh hoang đến vậy.
- Nói nhảm quá nhiều, không có giá trị dinh dưỡng, nắm đấm mới có quyền nói chuyện.
Bùm!
Thân hình Lâm Phàm cao mười thước, lực lượng nóng bỏng sôi trào, hắn biến mất tại chỗ, xông tới chỗ mọi người.
Mắt Viên Chân lóe tia sáng đỏ:
- Bắt lấy tặc nhân!
Y giơ tay lên, phong vân dâng lên. Viên Chân không muốn dây dưa với tiểu tử này quá lâu, định dùng lực lượng mạnh nhất trấn áp.
Lực lượng mạnh nhất tất nhiên là khí chính đạo của Chính Đạo Sơn.
Khí chính đạo cực kỳ đậm như sóng triều từ xa ập đến, theo Viên Chân lôi kéo hóa thành lực lượng mạnh nhất nghiền áp Lâm Phàm.
- Tông chủ, không cần nghiêm túc như vậy chứ.
Huyền Mộc Nhất cảm giác tông chủ nghiêm túc hơi quá mức, lôi kéo khí chính đạo Chính Đạo Sơn làm gì, thứ này rất khó ngưng tụ, dùng một lần là ít một chút, muốn phục hồi lại không biết qua bao lâu.
Viên Chân không nói chuyện, y hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng thực lực của tiểu tử này khủng bố cỡ nào. Nếu lật tay có thể trấn áp hắn thì lúc ấy đã chẳng bị hắn giết huyết thi, y càng không bị buộc sử dụng con rối thế thân.
Lâm Phàm ngước đầu lên:
- Hưm?
Hơi thở kia rất mạnh, hạo nhiên chính khí, lôi kéo lực lượng thiên địa.
- Lợi hại.
Lâm Phàm mới nói xong đã bị va chạm đụng mạnh vào núi to.
Rầm!
Núi to không có chút phòng ngự bị đập thủng cái hố to.
Tro bụi mù mịt, sóng xung kích khuếch tán ra ngoài, động đất.
Huyền Mộc Nhất nhìn chăm chú:
- Chắc đã chết rồi.
Một kích vừa rồi không lôi kéo nhiều khí chính đạo nhưng chỉ một chút đã làm Đạo cảnh bình thường không đỡ nổi, càng đừng nói tới Diệu Thế cảnh.
Người bị nhốt trong núi to ngó nhau, uy thế rất mạnh, kinh thiên động địa, bên ngoài đã xảy ra đại chiến.
- Các vị thấy sao? Ra mặt vạch bộ mặt thật của Viên Chân hay ngồi đây chờ phút cuối rõ ràng?
- Hỏi vớ vẩn, lúc này tranh thủ phục hồi thể lực để lát chạy trốn sẽ nhanh hơn!
- Phải rồi, bị nhốt lâu nên đầu óc ù đặc. Bị nhốt nhiều năm như vậy, trừ tên chó chết kia ngẫu nhiên cho chút đan dược hồi sức ra bình thường không thể đụng vào linh khí thiên địa.
Bọn họ đều là cường giả, đại trận bị hủy, không còn bị giam cầm nữa, bọn họ điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa ôn dưỡng thân thể.
Xèo xèo!
Có lão nhân gầy đét sau khi hấp thu linh khí thiên địa thì làn da teo tóp từ từ phồng lên.
Có người tóc bạc phơ dần nhuộm màu đen, sáng bóng.
Nhưng muốn hoàn toàn khỏe lại phải mất một thời gian dài, căn cơ của họ quá hỗn độn, bị hủy khiến người không nỡ nhìn thẳng.
- Ôi chao, Viên Chân, ngươi khá lợi hại, chiêu vừa rồi hay đấy, tiếc rằng chưa đủ sức.
Két!
Lâm Phàm huơ hai cánh tay trái phải bò ra từ hố sâu, một tay vịn cổ nghiêng trái phải, lau máu dính khóe môi.
Hắn ngoắc ngón tay với Viên Chân:
- Lại đến.
Kiểu khiêu khích này làm mấy người nhóm Viên Chân tức đến ngứa răng.
Huyền Mộc Nhất không nhịn được nữa, sợi tóc dựng đứng:
- Tông chủ, ta đi dạy tiểu tử này bài học!
Bùm!
Huyền Mộc Nhất biến mất tại chỗ, lực lượng hùng hồn quấn quanh người xông về phía Lâm Phàm.
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ, nơi này là Chính Đạo Sơn, không phải chỗ cho ngươi giương oai!
Huyền Mộc Nhất là lão tổ phụ thuộc Chính Đạo Sơn, thực lực phi phàm, tuy không bằng Viên Chân nhưng cũng không thể coi thường. Lão tấn công, phong vân dâng lên, ánh sáng rực rỡ ngưng tụ trên bàn tay vô cùng kinh người.
Lâm Phàm ngạo nghễ đứng yên, không thèm để Huyền Mộc Nhất vào mặt.
- Biến sang bên đi, đừng quậy.
Khi Huyền Mộc Nhất sắp đến gần thì Lâm Phàm giơ tay lên, binh một tiếng, đánh bay lão.
- Sao có thể như vậy?
Huyền Mộc Nhất còn giữ ý thức vài giây, nhưng rồi toàn thân kêu rôm rốp, xương đứt gãy. Lão không tin được, mới va chạm đã bị đối phương trấn áp, sao có thể?
Rầm!
Huyền Mộc Nhất rớt xuống hố sâu, ọc ra từng ngụm máu, đôi mắt vốn có tia sáng bỗng chốc vụt tắt.
- Quá yếu, kẻ ở Đan giới bị khói độc bao phủ suýt chết mà có gan đánh với bản phong chủ, vì sự gan dạ của ngươi, bản phong chủ sẽ tha mạng cho, dù sao rất ít người gan dạ.
Lâm Phàm không cảm giác có gì lạ, hắn đến Chính Đạo Sơn như đi du lịch, gặp đồ thì nên lấy đều lấy, thứ không nên lấy cũng tìm cách lấy bằng được.
Ví dụ như ngọn núi này, muốn lấy đi thì hơi khó khăn, nhưng giờ thì tốt rồi, hắn đã giải quyết vấn đề khó khăn, có thể tùy thời di chuyển.
Viên Chân ngăn cản lão tổ khác:
- Các ngươi đừng ra tay.
Bọn họ không đánh lại, đi lên cũng tự chuốc khổ.
Viên Chân không nghĩ ra, tiểu tử này có lai lịch thế nào, chỉ dựa vào thực lực Diệu Thế cảnh mà có thể trấn áp Đạo cảnh, rất vô lý, không thể xảy ra.
- Tông chủ . . .
Cả nhóm nóng nảy, người ta khi dễ đến trước mắt rồi mà còn để mặc đối phương kêu gào thì uy nghiêm của Chính Đạo Sơn đặt ở đâu?
Bọn họ không biết rằng Viên Chân hiểu rõ thực lực của đối phương hơn họ, dù là y tự mình ra tay cũng không nắm chắc sẽ hạ được đối phương.
Viên Chân sắc mặt âm trầm nói:
- Lâm phong chủ, ngươi rời khỏi Chính Đạo Sơn ngay bây giờ thì ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không dù phải dốc hết tất cả cũng quyết cho ngươi nằm tại đây!
Viên Chân phải nói câu khách sáo này làm bộ làm tịch trước mắt đám lão tổ.
Đến bây giờ chỉ có tiểu tử này biết chuyện của y, những người khác không biết.
Viên Chân dám bảo đảm nếu để đám lão tổ biết chuyện y làm thì sẽ không cùng chung mối thù với y như hiện giờ.
Lâm Phàm bật cười nói:
- Viên Chân, đừng giả vờ nữa, bản phong chủ xem nhức mắt. Mau ra tay đi, đánh một trận đàng hoàng, lần trước ngươi thua bản phong chủ, chẳng lẽ không muốn làm gì sao?
Hắn cảm giác Viên Chân sống thật mệt, kiêng dè cái này cái kia, chán chết.
Mặt Viên Chân đen như mực:
- Nói bậy bạ! Thôi được, hôm nay Viên Chân sẽ bảo vệ Chính Đạo Sơn, lôi kéo khí chính đạo lại trấn áp ngươi!
Y giơ tay chộp hư không.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong phút chốc sinh ra dị tượng, thiên địa chấn động, vô số lôi đình đan vào nhau. Phía xa cuồn cuộn tầng mây dày nặng kéo tới bên này.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên:
- Đây là khí chính đạo?
So với vừa nãy thì khác biệt như trời với đất, lúc trước là một giọt nước thì bây giờ là hồ nước.
Đúng là hơi bị áp lực, nhưng cứ tới luôn đi.
Viên Chân đã động sát ý, lôi kéo khí chính đạo khổng lồ ngưng tụ lại đủ để giết cường giả Đạo cảnh, đây là dùng nguyên Chính Đạo Sơn áp chế người khác.
Mặt Lâm Phàm không đổi sắc:
- Đến đây.
Hắn đã biết kết quả, đó là chết.
Nhưng cái chết không hề đáng sợ với hắn, đối phương sẽ phải thất vọng.
Viên Chân quát to, hai tay đè xuống, nguyên thiên địa đều chìm xuống.
Uy thế quá mạnh, mặt đất không chịu nổi liên tục tan vỡ.
Mặt Viên Chân sắc lạnh, tóc dài bay lên, y không muốn giữ đối phương sống mà định giết tại chỗ, chặt đứt tai họa ngầm.
Viên Chân không tin tiểu tử này còn có thể sống tiếp, y đã liều mạng rồi, không lý nào đối phương thoát được.
Bùm!
Lâm Phàm cảm giác trên người chịu đựng áp lực cực lớn, hắn định chống cự một chút xem như cho đối phương sự tôn trọng, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, rách việc, để đối phương tạm thời giữ niềm tin vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng cực độ xuyên qua, nhấn chìm thân hình Lâm Phàm mất hút.
Một kích kia không quá chói mắt, nhưng bộc phát ra lực lượng khủng bố đến mức tận cùng.
- Chết rồi?
Mọi người nhìn chằm chằm, không dám chắc chắn.
Viên Chân tràn đầy tự tin, y chắc chắn đối phương đã chết, lòng thầm thở phào.
Trong Uyên sơn, đám lão già bị nhốt cảm nhận tình huống bên ngoài, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Bọn họ cảm ứng chiến đấu bên ngoài rất kịch liệt, phút cuối bộc phát ra lực lượng siêu kinh người.
Có người rất quen thuộc lực lượng vừa rồi:
- Là nhân vật nào mà khiến Viên Chân lôi kéo khí chính đạo trấn áp?
Khí chính đạo là thứ kinh khủng nhất Chính Đạo Sơn, không phải một người ngưng tụ mà là mỗi đệ tử phát ra hơi thở chính đạo.
Tiếc rằng khí chính đạo thành vật riêng tư của Viên Chân, chỉ một mình y lôi kéo được, những người khác không có năng lực này.
- Khoan đi ra ngoài, sợ là rất nguy hiểm, đối phương không đấu lại Viên Chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận