Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 844: Dùng hai chữ ăn cắp không tốt lắm

Bọn họ ru rú trong này vì chờ cơ hội thừa dịp trốn ra ngoài, nhưng xem tình huống cực kỳ không ổn.
Viên Chân xuống tay ác, lôi kéo khí chính đạo đối địch, ai mà đánh lại nổi.
Trong Chính Đạo Sơn, không thổi phồng khi nói Viên Chân là vô địch.
Thế lực lớn thật sự đều có đòn sát thủ riêng, có thể đứng ở thế bất bại.
- Tiêu đời, sợ là chúng ta không chạy được.
- Viên Chân chó chết, để hắn đày đặn cánh chim rồi. Nếu sớm biết như vậy thì lúc xưa chúng ta nên chạy ngay, dù hy vọng không lớn còn hơn bây giờ không có chút hy vọng nào.
Bọn họ đau đầu, hối hận, muốn chết cho rồi.
Viên Chân thả lỏng tinh thần, y không cho rằng sẽ có người sống sót dưới khí chính đạo. Mới rồi y lôi kéo khí chính đạo siêu khổng lồ, đã thương gân động cốt, cần thời gian rất dài mới khôi phục khí chính đạo lại được.
Két!
Có tiếng động.
Viên Chân vốn thả lỏng bỗng chốc mặt biến sắc, không tin nổi.
Nhóm lão tổ bên cạnh y cũng linh cảm không may, như gặp phải quỷ.
- Không thể nào!
Bọn họ không tin sẽ như thế, sao đối phương sống được? Một kích vừa rồi đủ để kinh thiên động địa, dù mạnh đến đâu cũng không ngăn nổi uy thế kia.
- Lợi hại, thật khiến người không có chút sức đánh trả, nhưng còn thiếu chút. Viên Chân, nghe bản phong chủ khuyên, lôi hết khí chính đạo của Chính Đạo Sơn các ngươi ra đánh vào bản phong chủ nào, không chừng làm vậy có thể đánh chết bản phong chủ.
Mười giây sau Lâm Phàm sống lại, hắn nói câu này hơi khoác lác, gì mà thiếu chút, sự thật là đã bị người ta đánh chết.
Mặc dù phét lác là thói quen không tốt, nhưng rất cần nó chèn ép khí diễm kiêu ngạo của đối phương.
Lâm Phàm rất tò mò về cách khí chính đạo ngưng tụ, không biết nó làm bằng cách nào, nếu lấy được cách đó mang về thi triển trong Viêm Hoa tông thì phát tài.
Lâm Phàm đã nghĩ hết rồi, Viêm Hoa tông là nơi tụ tập sức mạnh tình yêu, khi có kẻ địch tấn công thì giương mũi tên Cupid bắn cho đối phương lên trời mới sướng.
Bộp!
Lâm Phàm đẩy đá to đè người ra, lơ lửng trên cao, bình tĩnh mà hờ hững, người không có vết thương nào, dường như thế công vừa rồi không có chút tác dụng với hắn, thậm chí không trầy miếng da nào.
Viên Chân không bình tĩnh nổi:
- Không thể nào!
Y không dám tin đối phương thật sự bình yên khỏe mạnh, không thể nào.
Là y lôi kéo khí chính đạo, y hiểu rõ hơn ai hết rằng lực lượng này khủng khiếp cỡ nào.
Các lão tổ đi theo bên Viên Chân cũng sợ, trán nhỏ mồ hôi, bọn họ đã hiểu tại sao tông chủ mãi không cho họ ra tay.
Vì đã biết thực lực của đối phương mạnh cỡ nào.
Tông chủ cũng không hạ được đối phương vậy làm sao biết trước đối phương mạnh cỡ nào?
Mọi người cùng nhớ tới đoạn thời gian trước những gì tiểu tử kia nói trước mặt họ, tông chủ đã gặp hắn rồi, còn đánh nhau một trận.
Không thể nào, tông chủ sẽ không là loại người đó.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Viên Chân, hay ngươi thử lần nữa xem, có lẽ lần sau sẽ giết được bản phong chủ.
Lúc này chợt vang tiếng reo vui:
- Tông sư!
Giọng nói rất hưng phấn, như phát hiện đại lục mới.
Viên Chân nghe những tiếng kêu đó thì biểu tình cực kỳ khó xem, y không ngờ những tên kia đến nhanh như vậy.
Mấy bóng người chớp mắt đã đến, uy thế của họ rất mạnh, hơi thở hùng hậu, tạo áp lực rất lớn.
Cường giả mạnh nhất của mấy thế lực lớn đã đến, dù là Viên Chân cũng không thể không chú trọng.
- Trình Giảo Kim ở đâu ra?
Lâm Phàm đang chơi đùa với Viên Chân, mấy người này từ đâu chui ra?
Một lão nhân tiến lên, khuôn mặt hơi già nhưng râu tóc đen nhánh, tinh khí thần sung sức, thậm chí có khí thế sắc bén toát ra từ người lão, như ẩn như hiện rất khó nhận biết nếu không chú ý kỹ.
Đao Chủ khách khí nói:
- Tông sư, tại hạ là Đao Giới Chi Chủ, nghe tiếng tông sư đã lâu, hôm nay gặp mặt là may mắn ba đời.
Đây là tông sư của Tri Tri Điểu, lão phải đối xử thân thiện, lão chơi đùa với đao nhưng thích nhất là người có văn hóa.
Nhìn xem, có người văn hóa đã xuất hiện ở trước mặt, lão phải tỏ ra thân thiện.
Nhìn bốn phía xem, tông sư người ta chắc đã làm chuyện gì đó, có thể sống sót trong tay Viên Chân nói lên thực lực của tông sư không yếu.
Khi Đao Chủ từ xa đến đã cảm nhận lực lượng cực kỳ khủng bố, lực lượng đó quá khổng lồ, chắc là khí chính đạo.
Tông sư vẫn lành lặn đứng đây.
Điều này nói lên cái gì?
Vận động não sẽ hiểu ra ngay vấn đề.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi nhìn thấy bản phong chủ đã là may mắn ba đời, đây mới là đời thứ nhất, còn hai đời nữa chưa sống chết mà đã may mắn gặp bản phong chủ, xem ra bản phong chủ có ơn với ngươi.
- A?
Đao Chủ đần mặt ra, tông sư nói vậy là sao?
Đây chỉ là câu thành ngữ thôi mà, sao dính líu xa thế?
Binh Chủ cười lớn lao đến:
- Lâm phong chủ, chúng ta lại gặp mặt, thật có duyên!
Khi Binh Chủ thấy Đao Chủ thì nhướng mày nói nhỏ:
- Lâm phong chủ, tên này là kẻ thô lỗ, không hiểu gì hết, suốt ngày chỉ biết chém người, hãy tránh xa hắn một chút.
Đao Chủ nóng tính, mặt đỏ rực vì giận:
- Binh Chủ, nhà ngươi nói gì vậy hả? Có phải muốn đánh nhau không?
Sau khi vực ngoại giới dung hợp, Đao Chủ cảm giác trong vô hình xuất hiện kẻ thù truyền kiếp, sau cùng tìm ra Binh Chủ, trời sinh khắc nhau, hoặc ngươi chết hoặc ta chết.
Viên Chân cau mày, y không ngờ Đao Chủ và Binh Chủ đều đến, vậy thì muốn xuống tay sẽ khó khăn.
Nên giải quyết thế nào đây?
Y là Viên Chân, luôn xuôi gió xuôi nước, không biết bắt đầu từ bao giờ mà cuộc sống trở nên đắng lòng.
Phải rồi, là từ lần trước gặp tiểu tử này bắt đầu xui xẻo.
Phía xa lại có khí thế mạnh mẽ lao đến.
Luồng sáng bảy màu như người thần giáng lâm.
Binh Chủ khinh thường nói:
- Thần Chủ, đến thì cứ đến, làm màu mè ích gì. Tông sư ở đây, ngươi muốn tông sư viết ngươi thành kẻ màu mè à?
Binh Chủ ghét nhất mấy kẻ kiếm chú ý, có hoa không quả.
Lâm Phàm không nhúc nhích, hắn chờ xem đám người kia muốn làm gì.
Nếu muốn đánh nhau thì hắn sẽ rất vui.
Thần Chủ xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, bước nhanh đến nắm tay hắn:
- Tông sư, ta tìm được ngươi rồi. Tôn sư viết Đan Giới Chi Chủ quá hay, mỗi ngày không xem sẽ thấy khó chịu cả người, nhưng viết quá chậm. Ta từ vạn dặm xa xôi đến vì muốn mời tông sư đến Thần giới chơi, trò chuyện về nội dung tiếp theo.
Lâm Phàm nhìn đám người này:
- Các ngươi đến đây vì muốn hỏi về truyện Đan Giới Chi Chủ?
Binh Chủ đáp:
- Đúng rồi đấy tông sư.
Đao Chủ gật đầu, lão rất hứng thú với truyện Đan Giới Chi Chủ.
Thần Chủ thì ngóng chương mới đến dài cổ, vốn định đánh tông sư bờm đầu, bắt về dạy dỗ từ từ, bắt hắn từ từ viết.
Nhưng khi xem hiện trường thì Thần Chủ phát hiện tình huống không đúng, nên mới thân thiện chút.
Lâm Phàm suy tư, hắn không ngờ sẽ như vậy, phải bình xét lại Đan Giới Chi Chủ, giá trị của truyện hơi cao, còn chưa được đào móc ra.
Lâm Phàm giơ tay lên ngăn bọn họ nói chuyện:
- Các ngươi có chuyện gì thì đợi lát nữa hẵng nói, bản phong chủ đang bận.
Ném Viên Chân sang một bên không được tốt lắm.
Viên Chân không nhường bước nói:
- Các vị, các người đến Chính Đạo Sơn, tông chủ vốn nên nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng người này trộm cướp mấy vùng đất mạo hiểm của Chính Đạo Sơn, càng phá hoại Uyên sơn, phải cho một lời giải thích!
Viên Chân đã nhận ra mấy người kia đến vì Lâm Phàm, nhưng dù vậy y phải bắt đối phương có lời giải thích.
Binh Chủ giải oan cho Lâm Phàm:
- Này Viên tông chủ, nói vậy là sai rồi, Lâm phong chủ người ta trộm cướp khi nào? Viên tông chủ có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung!
- Đúng rồi, nói chuyện phải có chứng cứ, việc không bằng chứng đó gọi là vu oan.
Lần đầu tiên Đao Chủ gặp Lâm Phàm, nhưng đối phương là người có văn hóa nên lão đứng về phía người ta.
Còn về Viên Chân thì Đao Chủ vốn không thích, nói chuyện nặng nề âm trầm, nói cho lắm vào toàn là nhảm nhí.
Viên Chân kiềm nén cơn giận, giọng lạnh băng:
- Các vị, ta là tông chủ Chính Đạo Sơn, bọn họ đều nhìn thấy, chẳng lẽ giả sao?
Nếu không phải sợ dẫn loạn lớn hoặc không nắm chắc thì Viên Chân rất muốn lại lôi kéo khí chính đạo, giết hết đám người kia.
Đây là suy nghĩ thật trong Viên Chân.
Nhưng Viên Chân không có nắm chắc quá lớn nên không xung động.
Binh Chủ nói:
- Viên tông chủ lại nói sai rồi, bọn họ đều là người của Viên tông chủ chắc chắn sẽ bênh tông chủ. Lâm phong chủ nói xem có phải bọn họ vu hãm không?
Binh Chủ đứng về phe Lâm Phàm.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Ăn cắp thì đúng là không có.
Binh Chủ nghe vậy nở nụ cười, đang định nói tiếp thì bỗng xoe tròn mắt nhìn Lâm Phàm trân trân.
Lâm Phàm nghiêm trang nói:
- Nhưng bản phong chủ có lấy, hai chữ ăn cắp dùng không chính xác. Bản phong chủ đến Chính Đạo Sơn, tổng cộng lấy bốn vùng đất mạo hiểm và ngọn núi này nữa là năm, Viên tông chủ nói xem có vấn đề gì không?
- Trời ạ.
Binh Chủ ngây người, không biết nên nói cái gì, Lâm phong chủ dữ dội vậy sao?
Không thèm nể mặt, hoàn toàn không cho Viên Chân bậc thang leo xuống.
Binh Chủ cho rằng Lâm phong chủ phối hợp với lão thì tuy Viên Chân không phục nhưng ít ra có thang leo xuống, giờ bị hắn gỡ luôn cây thang.
Nếu y mà trực tiếp nhảy xuống sẽ té dập mặt.
Nhưng chuyện này có thể xảy ra không?
Đương nhiên không thể nào.
Viên Chân là tông chủ Chính Đạo Sơn, càng là chủ chính đạo, muốn y té dập mặt trừ phi liều đấu ngươi chết ta sống.
- Được rồi, đừng đùa nữa, lãng phí hơi nhiều thời gian. Các ngươi tránh sang một bên hết, bản phong chủ đến đây là để đánh nhau, nói nhiều làm gì, đánh một trận tốt hơn. Ngươi thắng thì mạng của bản phong chủ thuộc về ngươi, nếu ngươi thua thì bản phong chủ lấy vùng đất mạo hiểm. Nhưng chắc bản phong chủ sẽ không chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận