Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 845: Việc này hơi bị phức tạp

Binh Chủ nhỏ giọng nói:
- Thần Chủ, tông sư có chút nóng tính.
Lời nói của tông sư rõ là hút thù hận.
Mặt Thần Chủ không biểu tình, việc này hơi phức tạp, nếu để tông sư và Viên Chân đánh nhau mà bọn họ đứng một bên xem thì không tốt.
- Việc này . . .
Thần Chủ không biết nên nói sao, đánh nhau trong Chính Đạo Sơn không phải hành động sáng suốt, Viên Chân là chủ chính đạo, hơn nữa khí chính đạo hơi khó giải quyết.
Trong Uyên sơn.
Một đám lão già trò chuyện với nhau.
- Hình như tình hình bên ngoài biến đổi lớn, hai bên đang giằng co. Các vị nói xem có nên liều không?
- Bà nội nó, liều! Ta đã lấy lại chút sức, đủ để trốn thoát. Ở lại đây lo âu hoảng hốt chẳng bằng liều một phen, trốn được bao xa hay bấy nhiêu.
- Được, đi!
Cả đám liều mạng hóa thành luồng sáng bay lên cao, muốn chạy khỏi nơi này.
Lâm Phàm giằng co với Viên Chân, chuẩn bị đánh nhau thì chợt phát hiện có người muốn trốn khỏi Uyên sơn.
- Cái gì? Muốn đi? Ngọn núi này là của bản phong chủ, các ngươi không được bản phong chủ cho phép sao có thể đi!
Lâm Phàm phớt lờ Viên Chân, nhanh chóng bay lên bên trên Uyên sơn, lấy nồi ra vỗ vào một chuỗi nhóm người trốn ra.
- Cái thứ gì?
Mấy người mới trốn ra phát hiện đỉnh đầu đen tuyền, chưa phản ứng lại đã bị đập rớt xuống.
Cheng!
Tiếng giòn vang, những luồng sáng khựng lại, bị đập về chỗ cũ.
Đám người chuẩn bị chạy trốn hét lên:
- Chết tiệt, chuyện gì vậy?
Bọn họ đầu u cục to, đau ứa nước mắt, không biết xảy ra chuyện gì đã bị người đập rớt xuống.
Bịch!
Lâm Phàm đáp xuống mép rìa bên trên Uyên sơn, nhìn vào trong thấy có rất nhiều người.
Hắn nói:
- Đừng chạy, các ngươi đều là người của bản phong chủ, không có sự cho phép của bản phong chủ thì không ai được đi!
Đám người xoa đầu ngước nhìn lên trên, bóng dáng trẻ tuổi làm họ bất ngờ, mới rồi là thanh niên này đập bọn họ?
Có người lớn tiếng hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi là ai?
- Ngọn núi này hiện giờ là của bản phong chủ, ngươi nói xem bản phong chủ là ai? Viên Chân đang ở bên ngoài, chờ bản phong chủ hạ gục y rồi sẽ mang ngọn núi đi, các ngươi ngoan ngoãn cho bản phong chủ, không muốn thành thịt băm thì đừng nhúc nhích!
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, phát hiện người ở đây đều khá mạnh, tuy hơi thở yếu ớt nhưng căn cơ không yếu.
Đạo cảnh, toàn là Đạo cảnh.
Phát tài rồi.
Nên dù thế nào đều phải mang ngọn núi đi, bao gồm người ở bên trong.
Nếu có thể mang về tông môn, thêm vào đại quân lao động cải tạo thì thực lực của tông môn sẽ tăng lên nhanh như bay, có thể nói là trang bị đến tận răng.
- Trời ạ, tiểu tử này láo lếu thật.
- Nhưng các ngươi có phát hiện không? Tiểu tử này đánh đến tận đây mà Viên Chân không thể hạ được, có lẽ chúng ta có đường sống.
Đám người nhỏ giọng thảo luận, sau đó gật gù, cảm thấy nói rất đúng.
Một lão nhân chậm rãi bay tới gần Lâm Phàm, hỏi:
- Người trẻ tuổi, có phải Viên Chân ở bên ngoài không?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Đúng.
Nơi này hơi lạ.
- Vậy thì tốt, ta muốn vạch trần bộ mặt thật của Viên Chân! Đồ ngụy quân tử, đồ khốn nạn, hãm hại chúng ta mấy chục năm, ta ước gì có thể liều mạng với hắn!
Lão nhân tức giận hốc mắt đỏ hoe, ngẫm lại mấy chục năm nay sống không bằng chết. Bị người nhốt trong chỗ đó, khi cần sẽ bị rút ít máu, khó khăn phục hồi chút thực lực lại bị hút đi, Viên Chân đối xử với họ như heo.
Lâm Phàm phát hiện chuyện trở nên thú vị, hắn ngoắc ngón tay:
- Lên đây.
So với nói nhảm thì hắn càng thích đánh nát người hơn, nhưng nhìn biểu tình của lão nhân này khá hay ho, hắn chờ xem có thể vạch trần ra vấn đề gì.
Viên Chân đứng đó, cũng nghe được đoạn đối thoại, mười ngón tay siết chặt, mắt lóe sát ý.
Binh Chủ hỏi:
- Viên tông chủ, sao vậy? Người run dữ thế?
Binh Chủ phát hiện tình huống của Viên Chân là lạ, không lẽ liên quan đến đoạn đối thoại vừa rồi?
Lão nhân chậm rãi nổi lên, yếu ớt nói:
- Già rồi, thân thể không còn khỏe khoắn nữa.
Khi lão nhân leo ra Uyên sơn, trông thấy Viên Chân thì từ dáng vẻ bình thường bộc phát ra giận dữ ngút trời, khàn giọng rít gào:
- Viên Chân, ngươi không ngờ ta quang minh chính đại đi ra đúng không!?
Khoảnh khắc nhìn thấy Viên Chân thì lão không còn kiềm nén lửa giận, không cam lòng được nữa, chỉ muốn gầm rú cho hả giận.
Mắt Viên Chân lóe tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
- Hừ, chỉ là tà ma, nên tru!
Viên Chân nhích người biến mất tại chỗ, lao về phía lão nhân.
Lâm Phàm không ngờ Viên Chân ra tay, hắn giơ nắm đấm đánh trả.
Bốp!
Lực lượng khủng bố bộc phát đánh lui Viên Chân.
Binh Chủ ngăn ở giữa, mở miệng nói:
- Viên tông chủ, đừng gấp gáp, có việc thì nên làm rõ ràng.
Các lão tổ phụ thuộc Chính Đạo Sơn quay sang ngó nhau, rất là khó hiểu, cảm giác chuyện này có điều không đúng.
Lão nhân vén tóc che trước mặt lộ ra khuôn mặt:
- Tà ma? Ha ha ha, Viên Chân, ngươi nhìn xem lão phu là ai, hay ngươi thật sự không biết lão phu?
Người vực ngoại giới khác có lẽ không biết lão nhân nhưng người của Chính Đạo Sơn chắc chắn quen.
Một lão tổ của Chính Đạo Sơn giật nảy mình trợn to mắt như thấy quỷ:
- Song Tuyệt Lão Đầu, sao là ngươi? Chẳng phải ngươi chết rồi sao?
Sắc mặt Song Tuyệt Lão Đầu âm trầm nói:
- Là ngươi à lão Sơn, mấy chục năm không gặp, thì ra ngươi vẫn cho rằng ta đã chết, thật ra ta luôn ở đây.
Lão tổ phụ thuộc Chính Đạo Sơn, Sơn Tiên biểu tình giật mình hỏi:
- Sao ngươi ra nông nỗi này?
Lão hoàn toàn không ngờ, lão và Song Tuyệt Lão Đầu chơi thân, mấy chục năm trước hai người hay đi với nhau.
Rồi ngày nọ Song Tuyệt Lão Đầu biến mất tăm như bốc hơi khỏi cõi đời, sau cùng Viên Chân nói Song Tuyệt Lão Đầu đã chết, bị người hại chết.
Tuy không thấy xác Song Tuyệt Lão Đầu nhưng vì Sơn Tiên tin tưởng Viên Chân nên chưa bao giờ nghi ngờ.
Song Tuyệt Lão Đầu giận dữ mắng:
- Hừ! Sao ra nông nỗi này? Còn không phải nhờ phúc của Viên Chân Viên tông chủ nhốt ta ở bên trong, ngày ngày đêm đêm hành hạ, lợi dụng chúng ta để tu luyện tà công của hắn! Viên Chân, ngươi tu luyện sao rồi? Có phải đã thành công? Nếu không thành công thì ngươi đúng là phế vật.
Nếu không phải chưa phục hồi lại thực lực thì Song Tuyệt Lão Đầu đã liều mạng với Viên Chân.
- Cái gì!?
Sơn Tiên vụt quay đầu nhìn Viên Chân, không tin nổi.
Viên Chân hừ lạnh, khó chịu nói:
- Nói bậy bạ, là người của Chính Đạo Sơn, các ngươi tin ai?
Nhưng tay chắp sau lưng thì ngón tay run run, trán y thấm mồ hôi.
Các lão tổ Chính Đạo Sơn khác không nói nên lời:
- Chúng ta . . .
Chuyện này nằm ngoài mong muốn của họ.
Sơn Tiên nhìn Song Tuyệt Lão Đầu, hai người là bằng hữu thân thiết khăng khít, có tình cảm sâu đậm.
Khi Chính Đạo Sơn khống chế một vực, Song Tuyệt Lão Đầu là lão tổ của Song Tuyệt tông môn, cuối cùng không nhập vào Chính Đạo Sơn mà giải tán tông môn, tiêu dao thế gian. Sơn Tiên thì đầu vào Chính Đạo Sơn, trở thành lão tổ tông môn phụ thuộc.
Sơn Tiên ngẩng đầu nhìn phía xa:
- Viên Chân, vì sao ngươi làm chuyện như vậy với Song Tuyệt?
Viên Chân nhíu mày hỏi:
- Ngươi không tin ta?
Sơn Tiên tức giận trừng Viên Chân:
- Khi so sánh với Song Tuyệt thì ta càng muốn tin tưởng hắn hơn!
Giữa hai người tất nhiên lão càng tin tưởng Song Tuyệt Lão Đầu.
- Ôi chao, ghê gớm, thì ra Viên tông chủ còn làm chuyện như vậy.
- Chủ chính đạo, hưm, hay ho thật, không ngờ lần này đến đây chẳng những thấy tông sư còn xem tiếng xấu lớn nhất của Chính Đạo Sơn. Nếu đồn ra ngoài sẽ hù chết người.
- Lần trước tông sư có viết trên Tri Tri Điểu nói là Viên Chân tu luyện tà công, người ta không tin nhưng ta tin tưởng tông sư.
Viên Chân tức điên quát lớn:
- Câm miệng hết cho ta!
Lại có người bò ra miệng Uyên sơn.
- Viên Chân, đồ chó chết, ta muốn làm thịt ngươi!
- Nhốt ta mấy chục năm, hành hạ ta ra nông nỗi này còn dám chối hả!?
Từng bóng người đứng trên Uyên sơn.
Các lão tổ Chính Đạo Sơn nhìn nhóm người kia thì xoe tròn mắt, bật thốt lên.
- Lý Đạo Vân!
- Mạc Trường Không!
- Sao . . . sao các ngươi đều ở trong Uyên sơn?
Các lão tổ Chính Đạo Sơn mắt tròn mắt dẹt, vì sao bên trong toàn nhốt người quen?
Bọn họ thoáng chốc đã hiểu rằng mình bị lừa.
Viên Chân đang lừa gạt bọn họ.
Trong Uyên sơn không phải nhốt ma đầu mà là người họ quen thuộc, đều có quan hệ tốt với họ.
Lâm Phàm suy tư:
- Xem tình hình thì hết cách đánh nhau rồi?
Hắn không ngờ sẽ biến thành như vậy, hắn đã định sẽ đánh một trận tưng bừng với Viên Chân. Ai nói cho hắn biết tình huống hiện giờ là sao?
Mặt Viên Chân âm trầm đáng sợ, lắc người biến mất tại chỗ, y đứng ở phương xa, quát lớn một tiếng.
Trời long đất lở, bầu trời rung rinh.
- Nếu vậy thì tất cả chết cho lão phu!
Viên Chân biết đã không thể lừa gạt nữa, y không ngờ sẽ thành ra như vậy, đành diệt khẩu tất cả.
Toàn bộ khí chính đạo của Chính Đạo Sơn ngưng tụ lại.
Sơn Tiên hết hồn kêu lên:
- Cẩn thận, hắn đang lôi kéo tất cả khí chính đạo của Chính Đạo Sơn!
Thiên địa kinh biến như rơi vào tận thế, hư không sau lưng Viên Chân vỡ ra, ngưng tụ lực lượng hủy thiên diệt địa.
Lâm Phàm khoanh tay, dửng dưng nói:
- Này, các ngươi nên chạy đi, tốt nhất là trốn mau, việc này không liên quan các ngươi.
Thả chiêu lớn chứ gì, ai sợ ai.
Cùng lắm chết một lần.
Ngươi ngon lành thả chiêu lớn lần thứ hai được sao?
Thần Chủ ôm quyền:
- Tông sư, ta cáo từ trước, ngươi cũng chạy nhanh lên, lực lượng này khó ngăn cản.
Thần Chủ không nói nhiều, rút lui ngay.
Binh Chủ ngẫm nghĩ, cũng lùi ra xa:
- Lực lượng này, uy thế này . . .
Không thể ngăn cản, Viên Chân nổi điên rồi.
Đao Chủ liên tục thụt lùi, muốn nói gì nhưng không biết nên nói sao:
- Cái đó . . . cái kia . . .
Tóm lại lo chạy trước.
Viên Chân hoàn toàn bùng nổ lửa giận, không thèm giả vờ giả vịt nữa, hung hăng hét to:
- Các ngươi đã phát hiện thì hãy chết hết cho ta! Tiểu tử này phá hỏng việc lớn của ta, không thể tha thứ! Chết cho ta!
Bùm!
Uy khủng bố ngập trời.
Cảm giác này khiến mọi người rùng rợn, lạnh gáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận