Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 846: Có lời gì thì quang minh chính đại nói ra

Đám người Thần Chủ cách thật xa.
Viên Chân chơi thật, ngưng tụ khí chính đạo của Chính Đạo Sơn lại, tụ tập hết tất cả rồi đè nặng xuống, dù là bọn họ cũng không chịu nổi.
Dù không chết cũng lột da.
Thần Chủ giơ tay lên:
- Viên Chân này sao mà hung hăng quá, bị phanh phui thì muốn diệt khẩu. Nhìn bộ dạng của hắn là biết không phải loại người làm được việc lớn rồi.
Ánh sáng rực rỡ bao phủ Thần Chủ, Thần quốc chấn động.
Sợ không đủ bảo đảm, lão lại vỗ ra mấy đại trận động trời, lôi kéo đại thế thiên địa, bảo vệ an toàn cho mình.
Lúc này đừng nói với lão về tông sư gì đó, lo bảo vệ mạng nhỏ đã.
Lâm Phàm bình thản lơ lửng trên trời, mặc cho uy thế trên cao kinh người cỡ nào thì hắn vẫn dửng dưng như không.
Vẫn câu cũ, có thể đánh chết hắn chẳng phải chuyện ghê gớm gì.
Nếu đánh chết được hắn và làm hắn không xuất hiện nữa mới gọi là giỏi.
- Phụt!
Viên Chân bỗng phun máu, răng bị nhuộm đỏ, nhưng tia sáng đỏ trong mắt càng sáng chói, lật tay lại, lực lượng trong tay y quá khổng lồ, đè thiên địa rung rinh, tùy thời tan rã.
Sơn Tiên tức giận quát:
- Quả nhiên là vậy, khí chính đạo là trái tim chính nghĩa trong lòng mỗi đệ tử Chính Đạo Sơn ngưng tụ ra, nhà ngươi làm chuyện như vậy sớm đã bị khí chính đạo ngăn chặn, nay ngươi cưỡng ép rút ra lực lượng thì bị chúng nó chống lại. Viên Chân, ngươi tiêu rồi.
Lão là một lão tổ dưới Chính Đạo Sơn nên hiểu rõ về Chính Đạo Sơn.
- Câm mồm, Viên Chân này sao có thể thua tại đây được, các ngươi chết hết đi!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Người Viên Chân bắn ra luồng sáng đỏ, y đang liều mạng, dùng mạng sống lôi kéo khí chính đạo.
Binh Chủ lúng túng:
- Cái này . . .
Lão hơi hối hận đã đến đây, đối phương chơi thật, uy thế siêu khủng bố, xem tình huống hiện giờ thì sơ sẩy một cái là bỏ mạng tại đây.
Răng rắc!
Lâm Phàm ngạo nghễ đứng đó, hư không xung quanh hiện hoa văn rậm rạp, hư không đã nứt ra, cuồng bạo đảo ngược, điên cuồng dâng lên, thế giới chìm trong hắc ám tối tăm.
Vết rạn không ngừng lan tràn, bao trùm bốn phía.
Đao Chủ nhíu mày nói:
- Tình huống hiện giờ khó mà đi ra.
Người Đao Chủ phát ra hơi thở sắc bén, sấm sét đan xen trên trời, dị tượng kinh người làm người đời kinh, đây là lực lượng siêu khủng bố mà lão từng thấy.
Lâm Phàm cảm giác lực lượng kinh người đè lên mình, khí chính đạo khổng lồ đông không gian lại, ai cũng đừng mơ rời khỏi.
Lâm Phàm cảm thán:
- Thú vị thật.
Tình huống không có đáng lo, nhưng Viên Chân bị sụp đổ thật đáng tiếc.
- Ài.
Từ sâu trong Uyên sơn truyền ra tiếng thở dài trầm thấp.
Tiếng thở dài không chất chứa lực lượng phi phàm gì nhưng khiến khí chính đạo lan tràn trên trời khựng lại, dường như bị chặn.
Viên Chân giật mình kêu lên, liều mạng thi triển lực lượng:
- Sao có thể như vậy?
Nhưng khí chính đạo đông trên trời, không tiến thêm được.
Lâm Phàm ngước đầu lên:
- A?
Hắn thấy Viên Chân như đang tấu hài, liều mạng nghiền áp mà khí chính đạo không di chuyển.
Lâm Phàm buồn cười:
- Viên Chân, ngươi làm chậm chút, đừng vặn gãy eo già của mình.
Hắn nhìn về phía Uyên sơn:
- Đừng trốn tránh nữa, ngọn núi này đã thuộc về bản phong chủ, mọi thứ ở bên trong đều là của bản phong chủ, dù là ngươi cũng vậy, mau chạy ra đây, nếu không sẽ đánh ngươi bây giờ.
Sâu trong Uyên sơn có những đốm sáng bay bổng, khí chính đạo bị kéo vào trong núi.
- Chân nhi, ngươi làm lão phu quá thất vọng.
Mọi người có mặt ngây ra. Viên Chân là chủ chính đạo mà bị kêu là ‘Chân nhi’, người trong Uyên sơn hơi bị lợi hại, bối phận rất cao.
Viên Chân vùng vẫy, nhưng khi nghe giọng nói đó thì mặt biến sắc như gặp quỷ, khàn giọng hét to:
- Không thể nào! Sao có thể, sao ngươi còn sống được!?
Mọi người cùng nhìn Uyên sơn, là ai mà chỉ dựa vào giọng nói đã hù Viên Chân tái mặt, là người tài nào?
Người trong Uyên sơn vẫn không đi ra, chỉ thở dài:
- Ài.
- Lai lịch gì mà thở ngắn than dài trước mặt bản phong chủ? Lên mặt hơi quá đáng, thôi, để bản phong chủ nhìn xem ngươi là ai.
Lâm Phàm cất bước đi vào Uyên sơn, khi trở ra thì tay xách lão nhân mặt ngu ra.
Lão nhân thộn mặt, lão đang yên lành ở bên trong, định truyền âm răn dạy Viên Chân, chờ phút cuối then chốt sẽ bước ra Uyên sơn, mạnh mẽ trở về, nào ngờ một thằng nhóc đi vào lôi lão ra.
Gặp quỷ.
- Nói chuyện thì đi ra quang minh chính đại, núp ở bên dưới làm gì?
Lưng lão nhân hơi còng, thấp hơn Lâm Phàm một cái đầu, bị lôi ra như xách gà con.
Hắn vỗ nhẹ đầu lão nhân:
- Được rồi, ngươi có thể nói chuyện.
Lão nhân đờ đẫn xoay cổ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm.
Sơn Tiên nhìn lão nhân thật lâu, sau đó mặt biến sắc, rất ngạc nhiên và vui sướng rít gào:
- Lão tông chủ . . . lão tông chủ chưa chết!
Lâm Phàm nhìn lại:
- Lão tông chủ?
Không ngờ lão nhân này là lão tông chủ của Chính Đạo Sơn, trông không giống. Nhưng hay có câu là không thể trông mặt mà bắt hình dong, có lẽ nên áp dụng vào lão nhân này.
Bề ngoài bình thường, quần áo đã đen như than, không biết bao lâu rồi chưa giặt.
Lão nhân cảm nhận ánh mắt của Lâm Phàm, ưỡn thẳng người, xương kêu rôm rốp, thân hình vươn cao, đứng thẳng tắp.
Giọng lão tông chủ lạnh lẽo, tiếc rèn sắt không thành thép:
- Viên Chân, ngươi khiến lão phu quá thất vọng, nhưng ngươi không ngờ lão phu còn sống đúng không.
- Ngươi . . .
Viên Chân không còn lời nào để nói, không biết nên nói cái gì, tình huống vượt dự đoán của y.
Viên Chân dám bảo đảm lão già này chết thật rồi, bị y vỗ nát đỉnh đầu, thân thể cũng bị ném cho chó ăn thì sao sống được?
Không lẽ . . .
Viên Chân nghĩ ra một khả năng.
Thân thể chính đạo.
Đó không phải thể chất được ưu đãi gì, càng không là thân thể nghịch thiên do trời tạo ra mà là hợp nhất với khí chính đạo. Từ đó là người nhưng không giống người, cả đời hỗn hợp với Chính Đạo Sơn.
Viên Chân rít gào, mắt đỏ ngầu hung tợn:
- Lão già kia, ngươi lừa ta! Chẳng phải ngươi nói là thể chính đạo đã thất truyền rồi sao? Sao ngươi có thể . . .
Y bị lừa.
Lão tông chủ quát tháo:
- Nghiệt đồ, nếu không chừa một tay thì đã bị ngươi hại chết thật rồi!
Lão tông chủ giơ tay lên, khí chính đạo ngưng tụ trên cao ập đến, hòa vào người lão.
- Khí chính đạo Chính Đạo Sơn là trân bảo của các đệ tử, không phải của riêng ngươi. Lão phu đã cảm giác được, nó chống cự ngươi, dù không có việc hôm nay thì mấy ngày sau lão phu sẽ xuất quan, thanh lý môn hộ.
Khí chính đạo hòa vào người lão tông chủ, vết bẩn ngoài mặt tự động tan biến, làn da khô khan dần phát sáng tựa như thân thể tiên nhân.
Lão tông chủ nói với không khí:
- Đa tạ, trở về đi.
Khí chính đạo mênh mông cuồn cuộn bay đi xa.
Thần Chủ chứng kiến tất cả, lòng thầm giật mình:
- Lợi hại, không ngờ Chính Đạo Sơn còn có loại hơi thở quý giá như vậy, xem ra đã có linh.
Lấy trái tim chính nghĩa của đệ tử toàn tông môn ngưng tụ ra khí chính đạo như vậy, trải qua vô số năm rèn luyện cuối cùng thành hình.
Có lẽ thứ quý giá nhất Chính Đạo Sơn không phải bảo bối quý hiếm cất chứa trong bảo khố mà là khí chính đạo bao phủ Chính Đạo Sơn.
Tinh thần Viên Chân rung động:
- Sao có thể như vậy?
Y biết mình tiêu đời, mọi thứ đều bị thua, không có cơ hội trở mình.
Bùm!
Viên Chân không ở lại đây lâu hơn, hóa thành luồng sáng chạy đi xa.
- Trở về cho bản phong chủ! Bản phong chủ chưa cho ngươi đi thì đi được sao?
Lâm Phàm sẽ không để Viên Chân trốn đi, hắn mở Hữu Sắc Nhãn Tình.
Vang tiếng rống xé trời.
- Chết cho ta!
Viên Chân nổi khùng, đỏ mặt tía tai, hung hăng vô cùng, cuồng bạo như không phải con người.
Lực lượng cuồng bạo tràn ngập thiên địa.
Viên Chân liều mạng, y hóa thành luồng sáng đỏ lao về phía Lâm Phàm.
Thần Chủ thắc mắc:
- Chuyện gì vậy? Đầu óc của Viên Chân sẽ không bị điên, tình huống đã tồi tệ vậy rồi còn dám trở lại, chán sống sao?
Thần Chủ nhìn tông sư, có vấn đề.
Lâm Phàm cười tươi:
- Chờ ngươi lâu rồi.
Uyên sơn thật tuyệt, nhưng nếu có thể giết Viên Chân cũng xem như diệt trừ một tai họa, đỡ cho Viêm Hoa tông gặp địch.
Lâm Phàm đạp một cái, lực lượng khủng bố lan tràn từ dưới chân hóa thành xung lực khủng khiếp chấn động.
Bùm!
Hắn biến mất tại chỗ.
Lâm Phàm hét to, dốc hết sức ra:
- Viên Chân, hôm nay nằm tại đây đi!
Viên Chân rất mạnh, thực lực hiện giờ của hắn so với đối phương cỡ bốn với sáu.
Đương nhiên Viên Chân phần bốn, còn hắn là phần sáu, muốn giết y sẽ phải bị thương đôi chút.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai luồng sáng chói mắt va chạm, sóng xung kích kinh người khuếch tán ra, dòng khí mạnh mẽ xâm lược bốn phương.
Thần Chủ nghiêm túc:
- Lực lượng mạnh quá, thực lực của tông sư không yếu hơn mình.
Đã xem thường tông sư rồi.
Thần Chủ càng giật mình hơn, tu vi của tông sư ước chừng là Diệu Thế cảnh, dù rất mạnh cũng không thể nào đánh ngang tay với cường giả đỉnh cao như Viên Chân.
Khoảnh khắc rất ngắn ngủi nhưng hai người giao đấu đã xé rách khung trời, vô số pháp tắc dốc hết sức, ý chí đại đạo hóa thành dòng sông chảy ra từ tay Viên Chân.
Hai người đánh từ trên trời xuống đất, mặt đất sụp xuống, nứt ra khe rãnh mênh mông vô bờ, nứt ra vực sâu, đáy sâu thăm thẳm dâng lên dòng khí bao phủ khu vực này.
Người thực lực yếu đi vào khu vực này sẽ bị nghiền thành mảnh nhỏ ngay.
Hai người xuất hiện dưới đáy vực.
Viên Chân đã nổi khùng, không phòng ngự chút nào, liều mạng đánh với Lâm Phàm.
Bùm!
Người Lâm Phàm đẫm máu vung tay, hư không bị xé rách, lực lượng kinh khủng quét qua đánh vào đầu Viên Chân.
Thủ đoạn của Viên Chân cũng cực kỳ phi phàm, suýt đánh thủng người Lâm Phàm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đầu Viên Chân chấn động, não như sắp bay ra ngoài, mắt nổ đom đóm, miệng mũi chảy máu.
Lâm Phàm cười nói:
- Đến đây, thế này mới là chiến đấu. Viên Chân, ngươi khá lắm!
Hắn sôi trào chiến ý xông lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Cái này . . .
Người trên Uyên sơn bị uy thế chiến đấu khủng bố làm giật mình.
Quá mạnh, quá khủng khiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận