Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 847: Ta đến cho ngươi sự tự do

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Lão tông chủ biết tình huống hiện giờ là sao không?
Nhóm Thần Chủ đứng đây, chấn động dưới chân không ngớt, rất kinh người. Mặt đất nứt nẻ, dung nham tuôn ra nhuộm đỏ mặt đất, đây là đánh tới tận lòng đất.
- Cái đó . . .
Lão tông chủ đâu biết chuyện gì xảy ra. Tuy lão đã khỏe hơn nhưng lấy thân thể hiện tại xuống dưới ngăn cản hai người là tìm chết, không chừng bị một đấm đánh nát.
Phải công nhận Viên Chân khi sư diệt tổ, nhưng thực lực thật sự rất kinh người, xem như kỳ tài ngàn năm khó gặp một lần của Chính Đạo Sơn, tiếc rằng đi lầm đường.
Binh Chủ bình tĩnh nói:
- Thôi, tông sư không kêu chúng ta hỗ trợ thì đành đứng xem vậy.
Mới rồi Binh Chủ định bỏ chạy, nhưng khí chính đạo đã tan biến thì lão hết sợ, dù trực diện Viên Chân thì lão cũng không chút e ngại, nói đánh liền đánh.
Vực sâu lòng đất.
- Phụt!
Đầu Viên Chân bị đá trúng, sọ não hơi móp vào, ọc ra từng ngụm máu, đầu y sắp vỡ ra rồi.
Nhưng Hữu Sắc Nhãn Tình càng làm Viên Chân điên cuồng, dốc hết sức đánh trúng người Lâm Phàm, làm hắn bị chấn động không khá hơn y là bao.
- Viên Chân, ngươi khá lắm, nhưng hôm nay bản phong chủ muốn đá bể đầu của ngươi!
Lâm Phàm ngang nhiên tấn công, cái gì né tránh, thân pháp thần giai gì đó hắn đều lười học, cứng rắn xông lên đánh.
Bùm!
Viên Chân vỗ chưởng mang theo ánh sáng rực rỡ đánh trúng người Lâm Phàm.
Nhưng Lâm Phàm xuống tay cũng siêu hung tàn, đấm vào giữa đầu Viên Chân, lực lượng khủng bố khuếch tán ra ngoài.
Nếu thực lực của Viên Chân không phải đã bước vào Đạo cảnh thì cú đấm này đủ đập bể đầu y ra.
Đại chiến giằng co thật lâu, đánh đến thiên địa biến sắc, cơn lũ hư không như thác đổ ầm ầm tưới trần gian.
Đám người Sơn Tiên đứng cạnh lão tông chủ tu sửa khe nứt hư không, nếu khoanh tay ngồi nhìn thì một góc Chính Đạo Sơn sẽ thành vùng đất chết ngập trong lũ.
Tuy không ảnh hưởng gì đến họ nhưng với đệ tử bình thường thì chốn này sẽ trở thành vực sâu tuyệt vọng.
Sơn Tiên tức giận nói:
- Lão tông chủ, không ngờ chúng ta bị Viên Chân lừa đến tận lúc này. Nếu biết sớm thì chúng ta đã liều mạng cứu lão tông chủ rồi!
Sơn Tiên căm thù Viên Chân, chẳng ngờ vẻ ngoài y chính nhân quân tử nhưng sau lưng là hạng người tà ác như vậy, đồ ngụy quân tử.
- Sơn Tiên không cần tự trách, lão phu quá tin tưởng hắn nên mắc mưu của hắn, nếu không nhờ thủ đoạn tổ tiên để lại e rằng lão phu đã chết thật.
Lão tông chủ nghĩ mà sợ, năm xưa lão quá tin vào Viên Chân, ai dè bị y hại, nếu không nhờ lão tổ Chính Đạo Sơn để lại cách tu luyện thể chính đạo trong ngọc bài không chút bắt mắt thì lão tông chủ đã thành tro bụi rồi.
Lâu rồi lão tông chủ không đi ra là vì bận rộn tu luyện, khi tu thành công sẽ có thể nhờ vào khí chính đạo lấy lại cuộc sống mới.
Song Tuyệt Lão Đầu thắc mắc nhìn đối phương:
- Sao chúng ta chưa bao giờ thấy ngươi trong Uyên sơn?
Kỳ lạ, ở chung mấy chục năm mà lão chưa gặp tên này bao giờ.
Lão tông chủ cảm thán nói:
- Ài, khi đó ta luôn ở gần các ngươi, chẳng qua các ngươi không phát hiện ra.
Khi ấy lão không có thân thể, vô hình lượn lờ bên cạnh mọi người, người ta không cách nào tra xét được lão.
Song Tuyệt Lão Đầu kinh ngạc hỏi, vẫn không tin:
- Lợi hại dữ vậy?
Song Tuyệt Lão Đầu rất quen thuộc người trong Uyên sơn, sao có chuyện có người xuất hiện xung quanh mà không bị phát hiện? Lão cho rằng lão tông chủ nói xạo lừa người.
- Hừ, ngươi dạy ra đồ nhi tốt, hại thảm chúng ta, chờ xem ngươi bồi thường thế nào.
Song Tuyệt Lão Đầu không khách khí với lão tông chủ, nếu không phải tại lão nhân này dạy ra nghiệt đồ Viên Chân thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Đột nhiên chấn động phía dưới biến mất, tất cả trở về bình tĩnh.
- Kết thúc?
Mọi người đang chờ đợi.
Không biết ra sao rồi, thực lực của Viên Chân rất khủng, tuy tông sư khá lợi hại nhưng muốn trấn áp Viên Chân sẽ vô cùng khó khăn.
Bộp!
Có tiếng bước chân từ vực sâu lòng đất truyền đến.
Khi bóng người xuất hiện trước mặt mọi người thì tập thể ngây ra.
- Tông sư lợi hại, Viên Chân cũng bị hàng phục, quá kinh người!
- Không thể nào! Tông sư mạnh vậy sao? Toàn thân không một vết trầy, Viên Chân sẽ không yếu như thế chứ?
Bọn họ giật mình. Vì tông sư trấn áp Viên Chân tuy làm họ ngạc nhiên nhưng sẽ không hết hồn, chủ yếu là hắn không bị trầy trụa chút nào, ngươi dám tin không?
Thần Chủ bần thần:
- Tông sư, ta nhớ hình như lúc nãy ngươi mặc đồ không phải bộ này.
Chuyện gì đây? Kinh người hết sức.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- À, mới rồi chiến đấu đổ mồ hôi nên thay đồ rồi mới lên.
Lúc hắn đánh với Viên Chân ở vực sâu lòng đất đã chết mấy lần, cuối cùng đánh gục y, làm y xỉu, nhìn đầu của y xem, sưng một cục to đùng.
Vì bị hắn đá một trăm ba mươi sáu cước, hơn bốn trăm cú đấm.
Có thể kiên trì đến mức này, phải công nhận Viên Chân rất giỏi, cho hắn cảm nhận sự sung sướng trong chiến đấu.
Thần Chủ ngơ ngác:
- ???
Đánh đấm đổ mồ hôi, thay đồ, sao không nói là đánh mệt nên ăn một bữa cơm ở dưới rồi mới lên?
Lâm Phàm xách Viên Chân ném xuống đất:
- Xong xuôi, giải tán.
Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều, phải mang Uyên sơn đi, là hắn thấy nó và định mang về, tuyệt đối không để lại đây.
Lão tông chủ tiến lên ôm quyền, vô cùng cảm kích đối phương thanh lý môn hộ giúp mình.
- Đa tạ tông sư, Viên Chân đã đền tội nhưng còn thoi thóp, hay là giao hắn cho lão phu.
Nhóm lão nhân bị bắt nhốt trong Uyên sơn nức nở khóc ướt mặt, lòng phấn khởi:
- Ha ha, chúng ta tự do!
- Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc có thể hít thở không khí mởi mẻ, và linh khí thiên địa nữa, ngọt lành biết bao!
Hy vọng đột ngột hiện ra, về sau bọn họ là người tự do.
Bộp!
Lâm Phàm đặt bàn tay lên vai lão tông chủ, mỉm cười, giọng mềm nhẹ nói:
- Nói gì vậy, không cần cảm tạ.
Lão tông chủ cười, xem ra người già rồi còn chút mặt mũi.
Nhưng câu tiếp theo làm lão hoảng.
- Ngọn núi này là của bản phong chủ, thứ bên trong dù là một gốc cây một cọng cỏ đều là của bản phong chủ, ngươi là người của bản phong chủ, cần gì cảm tạ.
Lâm Phàm cảm giác phát tài, lần đầu thấy Uyên sơn là hắn biết ngay ngọn núi này không đơn giản.
Nhìn bây giờ xem, hắn đã đúng, thật sự không đơn giản, một ngọn núi bình thường vậy mà bên trong ẩn giấu bao nhiêu là cường giả, mang về một vốn bốn lời, bổ sung đầy tông môn.
Trực tiếp thăng cấp thành tông mạnh, có ai không phục?
Lão tông chủ ngạc nhiên ngây người:
- A?
Lão lùi nhanh về, nhưng bàn tay đặt trên vai như kiềm sắt, không giãy ra được.
Lão tông chủ cười gượng:
- Tông sư đang đùa phải không?
Lâm Phàm nói:
- Đùa gì, bản phong chủ không giỡn bao giờ.
Hắn chỉ vào đám lão nhân gầy guộc xung quanh:
- Các ngươi nghe kỹ cho bản phong chủ, tuy bộ dạng của các ngươi như sắp chết nhưng không cho chạy, dù chết cũng phải là bản phong chủ đào hố chôn các ngươi.
- Cái gì?
- Trời ạ, tên này nói gì vậy? Chúng ta là người của hắn bao giờ?
- Mạc Trường Không này tung hoành thế gian mấy chục năm, dù bị bắt nhốt ở đây mấy chục năm cũng sẽ không trở thành người của ai!
- Quá đáng! Người trẻ tuổi, ngươi đã cứu chúng ta, vốn là việc tốt, cần gì làm vậy?
Lâm Phàm cau mày, đám người này kỳ cục, chưa rõ ràng tình huống hiện tại sao.
Lâm Phàm nói:
- Làm gì? Muốn tạo phản? Bản phong chủ nói rõ ra rồi, ngọn núi này là của bản phong chủ, các ngươi sống trong núi cũng là người của bản phong chủ, ai còn dám lải nhải là sẽ bị gõ xỉu nâng về!
Song Tuyệt Lão Đầu đứng ra khuyên:
- Ài, tông sư làm . . .
Song Tuyệt Lão Đầu mới mở miệng đã thấy trước mắt tối sầm, bị Lâm Phàm đánh xỉu.
Lâm Phàm xách Song Tuyệt Lão Đầu:
- Rắc rối quá, đến lúc này rồi còn không xem hiểu tình huống.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, như gặp quỷ. Tên này từ đâu đến mà bá đạo quá.
Binh Chủ nhỏ giọng nói:
- Thần Chủ, ngươi nói xem tông sư làm như vậy có phải là cưỡng ép bắt người không? Những tên kia thực lực không yếu, cho một thời gian sẽ phục hồi đến đỉnh, ngươi nói . . .
Lão đã xem thấu.
Thần Chủ nhỏ giọng đáp lại:
- Nhìn thấu đừng nói ra, thông minh lên.
Thực lực của tông sư rất lợi hại, Thần Chủ sửa sang lại thái độ của mình.
Nếu lão đại chiến với Viên Chân cũng chỉ ngang sức ngang tài, không ai lấn lướt ai được.
Nhưng Viên Chân thua trong tay tông sư, chứng minh tông sư mạnh mẽ hơn nhiều, dù lão cũng chưa chắc đánh lại.
Sơn Tiên mở miệng nói:
- Tông sư, vị này là lão tông chủ của Chính Đạo Sơn, sao có thể đi theo ngươi được? Hay là đều lùi một bước, để Song Tuyệt Lão Đầu và lão tông chủ lại, những người khác thì ngươi mang đi đều được.
Mạc Trường Không la lối:
- Tổ cha nó! Sơn Tiên, trước kia chúng ta còn cùng nhau uống rượu, lẽ nào ngươi không nhận biết ta?
Mạc Trường Không không ngờ lão già Sơn Tiên vứt bỏ mình mà chọn Song Tuyệt Lão Đầu.
Sơn Tiên phớt lờ Mạc Trường Không kêu la, trong chuyện này nếu phải chọn đương nhiên chọn lão tông chủ và Song Tuyệt Lão Đầu, ai kêu lão thân với hai người này hơn.
Sơn Tiên hỏi:
- Được chứ tông sư?
Lâm Phàm quay đầu nhìn lão tông chủ:
- Lão ta nói vậy, còn lão thấy sao? Muốn chuộc người cũng được, dù sao bản phong chủ không phải kẻ ác, luôn rất chính nghĩa lương thiện.
Mọi người bất đắc dĩ, thế này mà lương thiện gì, gặp quỷ.
Lão tông chủ gật đầu nói:
- Được.
Có ai ngờ sự việc biến thành như vậy, lão là lão tông chủ của Chính Đạo Sơn nhưng đối phương không nể mặt chút nào.
Lâm Phàm nói:
- Bản phong chủ rất hứng thú với cách ngưng tụ khí chính đạo của Chính Đạo Sơn các ngươi, giao cho bản phong chủ rồi bản phong chủ cho ngươi sự tự do.
Lão tông chủ vụt ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Ngươi mới nói gì?
Lâm Phàm lặp lại:
- Bản phong chủ nói là các ngươi giao pháp môn ngưng tụ khí chính đạo cho bản phong chủ, bản phong chủ sẽ cho ngươi sự tự do.
Lão tông chủ nghe vậy mừng rỡ đáp:
- Được được, không thành vấn đề, đưa cho ngươi ngay bây giờ!
Trong lúc Lâm Phàm ngây người thì lão tông chủ lấy ngọc bài ra đưa cho hắn:
- Pháp môn ngưng tụ khí chính đạo nằm ở bên trong, sau khi trở về ngươi từ từ tham khảo, tuyệt đối không gạt người.
Lão tông chủ mừng vô cùng, không ngờ có người chủ động yêu cầu pháp môn ngưng tụ khí chính đạo, thật tốt.
Tuy đây là pháp môn thần kỳ nhưng không phải bí mật không được truyền, quan trọng là hơi khó ngưng tụ ra khí chính đạo. Lấy tông môn làm chuẩn tắc tụ tập khí chính đạo của các đệ tử, nếu có tà ma thì không cách nào làm được.
Viên Chân biết rõ điều này nên ít khi lôi kéo khí chính đạo, nếu không sẽ là tự sát.
Lâm Phàm cau mày lẩm bẩm:
- Sao ta cảm giác chịu thiệt?
Hắn nhận ngọc bài, hơi khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận