Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 849: Còn có thiên lý không

- Lão tông chủ.
Sơn Tiên nhìn lão tông chủ đứng đó, cúi đầu thở dài, đây là sỉ nhục lớn nhất từ khi Chính Đạo Sơn thành lập tới nay.
Chủ chính đạo Viên Chân tu luyện tà công cũng đành thôi, còn hại lão tông chủ nuôi y, tài bồi y, chuyện này không thể tha thứ.
Lão tông chủ giơ tay lên, không muốn nói chuyện:
- Đừng nói nữa.
Lão tông chủ lấy viên đan dược ra nhét vào miệng Viên Chân đã điên khùng.
Đan dược vào người, bề ngoài của Viên Chân biến đổi kinh người, khuôn mặt trở về trung niên, dần có chút máu, tóc bạc cũng biến đen.
Hốc mắt lão tông chủ đỏ hoe nói:
- Chân nhi, ngươi làm ta rất thất vọng, việc ngươi làm không thể tha thứ, nhưng vi sư chấp nhận tha thứ cho ngươi. Sau này hãy làm đứa ngốc, vi sư nuôi ngươi đến già.
Lòng lão tông chủ đau nhói, người lão một tay bồi dưỡng ra, vốn tràn ngập hy vọng vào y, nhưng giờ gây cho lão đau lòng tuyệt vọng.
Viên Chân tóc tai bù xù, điên khùng chộp tay lão tông chủ:
- Ngươi biết ta là ai không? Ngươi nói ta biết đi, ta là ai? Tại sao ta ở đây? Và ngươi là ai?
Giọng lão tông chủ khàn khàn:
- Ta là . . . phụ thân của ngươi.
Lão miễn cưỡng nở nụ cười, vỗ vai Viên Chân:
- Nào, theo vi phụ trở về, chuyện trước kia hãy quên đi.
- Ha ha ha . . .
Viên Chân cười ngơ ngẩn điên khùng, vấp ngã lại bò dậy, đầu gối chảy máu, y không còn là chủ chính đạo có một không hai thiên địa, giờ chỉ là người thường tay không tấc sắt.
Sơn Tiên khẽ thở dài:
- Ài.
Lão hiểu nỗi lòng của lão tông chủ, đó là sự tuyệt vọng.
Các lão tổ khác lặng im, bọn họ không biết nói sao về việc này.
Sơn Tiên dặn:
- Đừng nói ra ngoài.
Các lão tổ ngó nhau, giấu diếm thế nào được? Viên Chân bị phế, khùng điên, đệ tử Chính Đạo Sơn chắc chắn phát hiện ra vấn đề.
Lão tông chủ mở miệng nói:
- Đừng giấu diếm, Chính Đạo Sơn sai là sai, không cần làm vậy.
Sơn Tiên lắc đầu than thở:
- Đáng tiếc, Chính Đạo Sơn bị một mình Viên Chân hủy danh dự.
Việc này đồn ra ngoài sẽ làm vực ngoại giới kinh.
Viêm Hoa tông.
Vẫn là hai đệ tử canh trước cửa tông môn, bọn họ đã nghiện vai trò trông chừng sơn môn.
Nếu ai mà thay họ đi là họ sẽ đâm đầu vào cột cửa chết.
Hai người tám chuyện:
- Ngươi nghe gì không? Tông môn gần đây kỳ lạ, nhiều sư huynh đệ nói buổi tối nằm mơ, giấc mơ đáng sợ lắm.
- Ta cũng nghe nói, Trương sư đệ ở kế bên ta sáng sớm tỉnh dậy bị giấc mơ hù sợ ướt quần.
Gần đây tông môn xảy ra việc lạ, nhiều sư huynh đệ khi màn đêm buông xuống, nằm trên giường ngủ sẽ bị kéo vào một giấc mơ.
Hơn nữa giấc mơ giống nhau.
Một thôn trang rách nát, một cái giếng xưa, ánh trăng chiếu xuống giếng xưa, âm u khủng bố.
Có một nữ nhân không thấy rõ khuôn mặt bay tới bay lui hù sợ nhiều người.
Dù là sư huynh lá gan to đùng, ý chí tinh thần cực mạnh cũng sợ khóc mếu, buổi tối không dám ngủ.
- Trời ạ, ngươi nhìn phía xa kìa, cái gì vậy? Hình như là một cái đỉnh?
Khi họ đang nói chuyện thì phía xa có bóng đen lao nhanh đến.
- Kêu la cái gì, đó là sư huynh, Lâm sư huynh trở lại.
- Vậy mà ngươi cũng nhận ra được?
- Sao không thể nhận ra, ta nhớ kỹ mùi của sư huynh, dù cách xa như vậy ta vẫn cảm nhận được hơi thở vĩ ngạn của Lâm sư huynh. Đừng nghĩ nữa, chắc chắn là Lâm sư huynh!
Bóng người kia càng lúc càng gần, khi thấy rõ khuôn mặt thì hai người hưng phấn hoan hô, giơ tay vẫy.
- Lâm sư huynh!!!
Vẫy tay không phải vì muốn Lâm sư huynh thấy họ mà chỉ muốn trút ra nỗi lòng hưng phấn.
Lâm Phàm cúi đầu thấy hai đệ tử canh giữ cửa sơn môn, mỉm cười đáp lại:
- Ừm, vất vả.
Lâm Phàm thầm lấy làm lạ, sao mỗi lần trở về đều là hai đệ tử này canh giữ sơn môn.
- Oa, sư huynh đáp lại!
- Hic hic, cảm động quá, siêu hưng phấn!
Hai người ôm nhau khóc, khóc vì hưng phấn.
Lâm Phàm bay tới Thiên Tu sơn phong, hắn cảm nhận hai người ở bên dưới làm, khá ngạc nhiên.
- Các sư đệ tông môn làm sao vậy? Cảm giác càng lúc càng khùng điên.
Thôi, không nghĩ ra thì thôi không thèm nghĩ nữa.
Lâm Phàm đáp xuống núi:
- Đồ nhi về rồi đây lão sư.
Lòng hắn thả lỏng, đây là cảm giác về nhà, hít vào không khí đều tươi mát.
Nhóm lão già trong Thiên Hà Vương Đỉnh nhỏ giọng thảo luận.
- Này, tên kia mang chúng ta về tông môn của hắn, các ngươi nói xem hắn có ý gì?
- Nếu biết ý định của hắn thì chúng ta đã không run cầm cập.
Bọn họ sợ, lưng lạnh toát. Muốn làm gì thì ít ra nói một tiếng cho biết chứ, không nói không rằng mang họ về, có biết là làm người ta sợ chết khiếp không hả.
Thiên Tu mở mắt ra, vui mừng nói:
- Đồ nhi về rồi, vi sư rất nhớ đồ nhi. Lần này đồ nhi ra ngoài hơi lâu.
Đồ nhi ra ngoài lâu như vậy, lão làm lão sư tất nhiên rất lo lắng.
Lâm Phàm cười nói:
- Gặp chút chuyện, nhưng không phải việc lớn, giải quyết xong hết rồi nên trở về xem.
Lâm Phàm đặt Thiên Hà Vương Đỉnh xuống đất, ngồi cạnh lão sư, cầm trái cây cắn, rất là nhàn nhã.
Thiên Tu thắc mắc hỏi:
- Đồ nhi, bên trong có thứ gì sao?
Lão cảm nhận nhiều hơi thở hùng mạnh trong Thiên Hà Vương Đỉnh, lão hiểu ngay, không hỏi nhiều nữa, đồ nhi rất có ý tưởng, làm lão vô cùng vui mừng.
Nhóm Hỏa Dung lại đến nữa, mặt cười tươi tỏ ra nhiệt tình quan tâm.
- Tiểu Phàm về rồi? Có bị thương không?
- Ở bên ngoài có gặp khó khăn gì không?
Lâm Phàm bất đắc dĩ xòe hai tay:
- Các vị trưởng lão, lần này ta ra ngoài không mang cái gì về. À không, có mang chút đặc sản bên ngoài về, nhờ các vị trưởng lão tìm chỗ nào tốt, lát nữa ta đặt nó xuống.
Hỏa Dung nghe vậy liền biết là hắn cướp vùng đất mạo hiểm từ bên ngoài mang về.
A không, là lấy về.
Toàn Viêm Hoa tông bây giờ đều thống nhất lời kịch là thứ gì Lâm Phàm mang về đều dán nhãn lấy chứ không có chuyện cướp hay trộm, ai phủ nhận không phải lấy đồ là họ sẽ liều mạng với kẻ đó.
Lâm Phàm nói:
- Nhớ chọn năm chỗ thật tốt.
Hỏa Dung gật đầu, đã hiểu, nhưng vẫn cố hỏi:
- Tiểu Phàm, thật sự không mang đồ gì về?
Thiên Tu không ngồi yên, tức giận mắng:
- Đám già các ngươi suốt ngày nghĩ gì vậy hả? Biến ngay!
Hỏa Dung rụt cổ bỏ đi, tìm nơi tốt:
- Ta hỏi thôi mà, sao sư huynh xấu tính thế.
Thiên Tu tức xì khói:
- Đám người kia đều thay đổi, thay đổi hết rồi.
Năm xưa khi lão mới thu đồ nhi, nếu họ nhiệt tình với đồ nhi như bây giờ thì còn hợp lý.
Nhưng tình huống khi đó ra sao?
Đám sư đệ quên hết rồi?
Nếu không có lão ổn định thì đồ nhi đã bị chèn ép.
Trong Thiên Hà Vương Đỉnh.
Nhóm lão già không ló đầu ra, nhỏ giọng tham thảo.
- Này, các ngươi nói xem tình huống bên ngoài thế nào? Tiểu tử kia kêu lão sư thì chắc là trưởng bối. Ta nghĩ người này là người biết lý lẽ, nếu chúng ta nói chuyện đàng hoàng với đối phương không chừng có thể thuyết phục đối phương thả chúng ta đi.
- Được không vậy? Đừng để dê vào miệng cọp.
- Ngươi mà dê cái quái gì, tưởng chúng ta không biết trước kia ngươi là nhân vật thế nào à? Nói cho ngươi biết, Viên Chân là đại ma đầu thì ngươi là tiểu ma đầu.
- Nói chuyện cái kiểu gì, quen nhau mấy chục năm cũng như không!
Bên ngoài vọng vào giọng nói:
- Ra hết cho bản phong chủ, thẩm vấn, đừng giả chết!
Nhóm lão già ở bên ngoài giật bắn người, liếc nhau, bần thần.
Là sao?
Thẩm vấn cái gì?
- Đi, ra ngoài nhìn xem chuyện là thế nào.
Có người đi đầu, những người khác lục tục leo ra Thiên Hà Vương Đỉnh.
Bọn họ đều có tu vi Đạo cảnh đỉnh, nhưng đó là thời kỳ đỉnh cao, bây giờ tình huống của họ không được tốt, thiếu hụt nhiều, còn không bằng Diệu Thế cảnh, có thể bàn bạc chuyện gì được.
Thiên Tu ngây người, nhìn tận mắt tạo ấn tượng mãnh liệt hơn cảm ứng:
- Đồ nhi, tu vi của những người này . . .?
Lâm Phàm uống hớp trà:
- Lão sư, đều là Đạo cảnh đỉnh, nhưng gần phế, muốn phục hồi lại cần một thời gian.
Nhóm lão già lúng túng, cái gì gọi là gần phế? Cho họ một thời gian chắc chắn khỏe lại.
Thiên Tu ngây ngẩn, đều là Đạo cảnh đỉnh? Lão biết cảnh giới đó, rất cường đại.
Nếu Viêm Hoa tông có những cường giả này thì tính an toàn sẽ nâng cao chót vót.
Lâm Phàm hét hướng phía xa:
- Lão tổ Thánh Tiên giáo, lại đây một chuyến!
Chỗ nhà vệ sinh, lão tổ Thánh Tiên giáo đang chỉ huy mọi người dọn dẹp, vừa lòng gật gù, bọn họ được lão dạy dỗ làm việc rất tốt.
Thánh Tử mới bị bắt về có chút thiên phú, có tài năng lau dọn nhà vệ sinh, nếu bồi dưỡng sẽ là người nối nghiệp khá tốt.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nghe tiếng Lâm phong chủ kêu, lão cười tươi, lần đầu tiên Lâm phong chủ chủ động gọi lão.
Lão tổ Thánh Tiên giáo sửa sang quần áo, rửa sạch tay, dùng dáng vẻ tốt nhất đi gặp mặt Lâm phong chủ.
Khi lão tổ Thánh Tiên giáo đến Thiên Tu sơn phong thì thấy một nhóm lão già, mắt lão tổ rực sáng, đều là hạt mầm tốt, nếu họ tham gia vào quét dọn nhà vệ sinh sẽ rất tuyệt.
Lão tổ Thánh Tiên giáo đứng ở một bên, ôm quyền chào:
- Lâm phong chủ.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừm, ngươi chờ chút.
Hắn nhìn nhóm lão già:
- Lần lượt từng người lại đây giới thiệu.
Nhóm lão già liếc nhau, không biết chuyện gì đây.
Lâm Phàm lại mở miệng nói:
- Hưm? Không nghe hiểu? Bản phong chủ kêu các ngươi lần lượt đứng vào giữa tự giới thiệu. Nếu vẫn không có ai hành động thì chém!
Trời ạ!
Nhóm lão già sợ muốn khóc, sao hung tàn quá vậy.
Có chuyện gì thì ít nhất cho gợi ý đi chứ.
- Vị lão ca này, hắn là đồ nhi của ngươi, làm ơn nói một tiếng đi. Chúng ta không trêu vào hắn, nhưng tại sao bắt chúng ta đến đây?
- Đúng rồi, thả chúng ta đi, xin ghi nhớ trong lòng ơn đức lớn này.
Thiên Tu đã được đồ nhi cho biết vụ việc, nhưng vẫn thắc mắc nhìn hắn:
- Đồ nhi, nếu bọn họ không chọc vào đồ nhi vậy tại sao bắt người ta về?
Lâm Phàm trả lời:
- Thưa lão sư, đồ nhi nhặt một ngọn núi, khi ấy có bảo là có người thì kêu một tiếng, nếu không sẽ lấy núi đi, thứ bên trong cũng thuộc về đồ nhi. Nhưng đồ nhi kêu nửa ngày mà không ai trả lời, bởi vậy không thể trách đồ nhi.
Thiên Tu gật gù đồng ý lời của đồ nhi:
- Ừ, nói rất có lý.
Nhóm lão già vụt ngẩng đầu, bần thần nhìn Thiên Tu, lão ca này cũng là tài năng giả ngây giả dại.
Chuyện như vậy mà bảo là có lý, còn có thiên lý không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận