Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 850: Lão thất phu này hố ta

- Vị lão ca này, nói vậy là không đúng. Chúng ta bị nhốt trong Uyên sơn, không thể truyền âm, nếu không thì chắc chắn chúng ta đã đáp lại.
Bọn họ không còn lời nào để nói, quá hố người, không chơi kiểu đó.
Thiên Tu nhíu mày hỏi:
- Ngươi có chứng cứ không?
- Cái gì?
Nhóm lão già ngạc nhiên ngây người, hỏi vậy là sao? Chuyện này còn cần chứng cứ?
Thiên Tu thấy nhức đầu:
- Các vị, nói chuyện cần chứng cứ, các ngươi không có chứng cứ làm lão phu rất khó xử, lão phu rất tin tưởng đồ nhi của mình. Mà nói nhiều cũng vô ích, đã đến rồi thì cố gắng thích ứng đi.
Việc này rất bình thường, đồ nhi mang người về đều hay kêu oan.
Nhưng Thiên Tu chỉ có một suy nghĩ, đó là cùng đồ nhi giữ hai phong cách trái ngược, gặp tình huống gì đều có thể giải quyết hoàn mỹ.
Lâm Phàm chỉ vào đối phương, mở miệng hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Lão nhân chỉ vào mình, khó hiểu nhìn hắn:
- Ta?
- Đúng rồi, là ngươi, mời đứng vào chính giữa.
Xem ra những người kia chưa rõ tình huống hiện tại.
Viên Chân thì thôi bỏ, mất ít điểm nhưng còn trong vòng chấp nhận được. Khi đánh nhau với Viên Chân, toàn bộ chiêu thức của hắn tập trung đánh vào đầu đối phương, cuối cùng xuất hiện bạo kích, hình thành buff đần ngố, Viên Chân thành công thành đồ ngốc.
Hắn cần nghiên cứu kỹ thêm chiêu thức kia, tranh thủ mò ra bí quyết một đấm đánh người thành đồ ngốc.
Thiên Tu nhắc nhở:
- Đồ nhi của lão phu đang hỏi ngươi tên là gì.
Đám người này được đồ nhi mang về, tu vi rất cao, nhưng căn cơ bị tổn thương nặng, nuôi một thời gian vẫn sẽ mang đến ích lợi.
Lão bội phục đồ nhi, đi ra ngoài một chuyến luôn có thể mang nhiều thứ về, hồi lão còn trẻ sao không đụng phải chuyện tốt vậy nhỉ.
Lý Đạo Vân tự báo tên:
- Lý Đạo Vân.
Lão rất cẩn thận, cảnh giác. Người của tông môn này cho lão cảm giác rất không ổn, hơi bị tà ác, phải thật thận trọng mới được.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép:
- Ngươi đã giết bao nhiêu người?
Lý Đạo Vân ngây ra, đối phương có ý gì? Vì sao phải hỏi lão từng giết bao nhiêu người?
Lý Đạo Vân không trả lời, tạm thời không dám nói nhiều. Đến nơi xa lạ, chưa rõ ràng tình huống, tùy tiện mở miệng sẽ chịu thiệt.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tỏ vẻ khinh thường Lý Đạo Vân, lắc đầu:
- Ha ha, Lâm phong chủ, xem bộ dạng của hắn thì giết được bao nhiêu người? Nhớ ngày xưa lão tổ ta đây giơ tay là đầu rơi xuống đất, máu chảy thành sông.
Lý Đạo Vân nổi giận, nhìn thấu lão tổ Thánh Tiên giáo ngay, tu vi cỡ đó mà dám nhục nhã lão.
Lý Đạo Vân rít gào:
- Càn rỡ, lão phu tung hoành thế gian, giết người vô số, con kiến như ngươi sao có thể so sánh!
Tuy chưa phục hồi tu vi nhưng một con kiến không thể nhục nhã lão.
Lâm Phàm và lão sư liếc nhau, ăn ý gật đầu, hắn ghi vào cuốn sổ:
- Ưm, giết người vô số, tốt lắm. Ngươi có thể quay về đội, vị kế tiếp.
Lý Đạo Vân không hiểu ra sao, đối phương có ý gì?
Chỉ hỏi mấy thứ này, không còn gì nữa?
Đối phương cho lão trở lại đội, lão gãi đầu, óc đầy dấu chấm hỏi quay về hàng.
Lão nhân khác dò hỏi:
- Có chuyện gì?
Lý Đạo Vân lắc đầu nói:
- Không biết nữa, bí hiểm, hãy cẩn thận. Nhưng ta thấy nơi này tạm được, không giống như Viên Chân xuống tay với chúng ta.
Lâm Phàm thúc giục:
- Vị kế tiếp, nhanh lên, đừng lề mề, theo thứ tự!
Giải quyết xong việc ở đây hắn còn bận chuyện khác nữa.
Lại một lão nhân tiến lên, hơi căng thẳng, nhìn cảnh tượng bốn phía.
Lâm Phàm nói:
- Đừng căng thẳng, nơi này là Viêm Hoa tông, tông môn tràn ngập yêu và chính nghĩa, sẽ không đánh giết, càng không giống như Viên Chân biến các ngươi thành lô đỉnh, nên hãy yên tâm, trả lời câu hỏi đàng hoàng là được. Tên là gì?
Lão nhân nói ra tên của mình:
- Ngô Địch.
Lâm Phàm liếc qua:
- Ừm, tên hay, rất bá đạo, đã giết bao nhiêu người?
Ngô Địch mở to mắt, hoàn toàn không biết đối phương muốn làm gì.
Ngô Địch không dám trả lời, không đoán ra được gì, chỉ đành giữ im lặng.
Lão tổ Thánh Tiên giáo ở một bên châm chọc:
- Lâm phong chủ, lão phu thấy người này cũng không được tốt lắm, tự xưng Ngô Địch nhưng ta đoán hắn không giết được vài người, gan bé.
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi:
- Có thể nhìn ra được?
Lão tổ Thánh Tiên giáo lắc đầu nói:
- Đương nhiên, ánh mắt nhìn người của lão phu không sai được. Lâm phong chủ xem khuôn mặt của người này đi, còn sáng sủa lắm, không được.
Ánh mắt lão tổ Thánh Tiên giáo nhìn Ngô Địch làm Ngô Địch tức ngứa răng.
Ngô Địch không nhịn được nữa, tức giận nói:
- Vớ vẩn, lúc lão phu nổi tiếng thì ngươi không biết đang ở đâu, giết người? Từ khi lão phu ra đường đời tới nay tổng cộng giết sáu ngàn tám trăm chín mươi chín người, ngươi muốn trở thành người thứ sáu ngàn chín trăm không?
Lão tổ Thánh Tiên giáo chịu thua, không móc mỉa nữa:
- Lợi hại.
Lâm Phàm ghi vào sổ, vui mừng gật đầu với lão tổ Thánh Tiên giáo. Lão già này giỏi, một nhân tài, đáng giá bồi dưỡng.
- Được rồi, người tiếp theo.
Ngô Địch trở về đội ngũ, cứ cảm giác kỳ kỳ, nhưng trong một chốc không rõ chỗ nào không đúng.
Nhóm lão già đã bị thẩm vấn nho nhỏ xì xầm.
- Hắn muốn làm gì? Các ngươi xem hiểu không?
- Không, không đoán ra được, bắt chúng ta về làm gì nhỉ?
- Ài, bi ai, quá bi ai, chúng ta từng phong quang vô hạn, khi đó có ngờ rằng sẽ gặp cảnh tượng như hôm nay không?
- Đúng rồi.
Bọn họ đều là cường giả Đạo cảnh đỉnh, trước khi vực ngoại giới chưa dung hợp thì bọn họ cao cao tại thượng, dù dung hợp rồi tu vi của họ vẫn là đỉnh cấp.
Nhưng nhìn hiện giờ xem, cực kỳ thê thảm.
Thiên Tu ngồi một bên uống trà, không xen lời, đồ nhi bảo bối có chủ kiến, biết mình đang làm gì.
Nếu thật sự có thể lôi kéo những cường giả này vào tông môn sẽ là chuyện tốt vô cùng cho tông môn.
Lâm Phàm nhìn cuốn sổ, vui mừng gật đầu:
- Rất tốt.
Chứng cứ đều ở trong tay, thuận lợi thành công.
Mạc Trường Không dò hỏi:
- Lâm phong chủ, ngươi muốn xử lý chúng ta thế nào?
Thật là hành hạ người, từng hành động của đối phương đều khiến người khó hiểu.
Nếu muốn giết bọn họ sẽ không cần rắc rối như vậy.
Rốt cuộc muốn gì?
Nếu có thể thì Mạc Trường Không rất muốn cạy mở đầu của đối phương, nhìn kỹ bên trong.
Lâm Phàm giơ cuốn sổ trong tay:
- Những lời các ngươi vừa nói đều ghi trong này, đối với các ngươi thì là quá khứ và trải nghiệm, nhưng trong Viêm Hoa tông là tội chứng của các ngươi. Các ngươi phạm phải việc lớn, tội giết người là việc to lớn bằng trời.
Nhóm lão già nghe lời này thì ngơ ngác nhìn Lâm Phàm, nói cái quái gì?
Giết người mà là phạm vào tội lớn?
Chuyện này bình thường thôi mà?
Mạc Trường Không phản bức, không đồng tình mấy lời này:
- Có phải Lâm phong chủ nghĩ sai rồi không? Giết người sao là việc lớn được?
Lâm Phàm nheo mắt, mỉm cười nói:
- Hưm? Giết người không phải việc lớn? Tư tưởng của ngươi rất nguy hiểm. Nói cho ngươi biết, nơi này là Viêm Hoa tông, một nơi tràn ngập yêu và chính nghĩa, các ngươi giết người mà tưởng mình có lý sao? Nói cho các ngươi biết, tuy các ngươi không chọc vào Viêm Hoa tông nhưng Viêm Hoa tông ta sẽ không bỏ qua bất cứ người xấu nào.
- Nhưng trên trời có đứng hảo sinh, sẽ mở rộng một mặt cho các ngươi, ở đây nhận lao động cải tạo, rửa sạch tội ác của mình, qua mấy trăm năm là có thể làm lại con người mới.
- Lý Đạo Vân, giết người vô số, tội ác tày trời, vốn nên bị giết. Nhưng Viêm Hoa tông không giết người, cho ngươi một cơ hội thay đổi làm lại. Thề trung thành với Viêm Hoa tông một ngàn năm là được, sau một ngàn năm hết hình phạt thả ra, cho ngươi lấy lại tự do.
Khi Lâm Phàm nói ra mấy lời này thì Lý Đạo Vân ngây người, mở to hai mắt nhìn đối phương.
Lý Đạo Vân cảm giác mình nghe lầm, hỏi lại:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Lâm Phàm nói:
- Bản phong chủ nói là lao động cải tạo một ngàn năm là được, đương nhiên nếu ngươi biểu hiện tốt đẹp thì về sau có thể giảm hình phạt.
Lý Đạo Vân không chút suy nghĩ từ chối ngay:
- Không thể nào! Dù Lý Đạo Vân này có chết cũng sẽ không ở lại một ngàn năm!
Khuôn mặt Lâm Phàm nghiêm túc, hắn nhìn lão tổ Thánh Tiên giáo, lại ngó sang Thiên Tu, phẩy tay:
- Thôi, nếu vậy thì chém đi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo xen lời:
- Lâm phong chủ, với loại người giết người vô số như thế thì chém chết mới là lựa chọn chính xác.
Lý Đạo Vân ngây người trước cảnh này.
Nhóm lão già thi nhau nói:
- Bỏ đi Lý huynh, một ngàn năm thôi mà, chớp mắt là trôi qua, đừng chống lại mạng sống của mình.
- Đúng rồi, núi xanh còn đó lo gì không củi đốt.
Bọn họ đều khuyên Lý Đạo Vân đừng cương cường, biết điều mới là trang tuấn kiệt.
Lâm Phàm đứng lên, cầm búa đến gần Lý Đạo Vân.
Búa lóe tia sắc bén lạnh lẽo, dần dần đến gần.
Trán Lý Đạo Vân chảy mồ hôi, lão dám bảo đảm đối phương chơi thật, nếu lão không mở miệng là sẽ chết thật.
Khoảnh khắc đối phương sắp đến gần, Lý Đạo Vân nhanh nhảu sửa miệng:
- Ta nhận.
Lâm Phàm cất búa ngay, trở về chỗ ngồi, cùng lão sư ăn ý gật đầu. Rất tốt, thành công hợp nhất một người.
- Ngô Địch, giết sáu ngàn tám trăm chín mươi chín người, tội ác tày trời, bảy trăm năm vậy.
Vừa dứt lời, Ngô Địch liền kêu oan:
- Lâm phong chủ, oan uổng, ta không giết nhiều người như vậy!
Lâm Phàm nói:
- Cái gì mà không giết nhiều người, mới rồi chính mồm ngươi nói.
Ngô Địch sắp khóc:
- Lâm phong chủ, ta chỉ đùa thôi, ta thật sự không giết nhiều người.
Lâm Phàm phẩy tay:
- Việc này khó mà chứng minh, trong này thì ghi lại khẩu cung lần đầu của các ngươi, lấy nó làm chuẩn, đừng nói nhiều.
- Sao có thể như vậy?
Ngô Địch muốn chết, liếc sang lão tổ Thánh Tiên giáo, đều là tên khốn này hố lão, nếu lão không bị trào phúng thì đã không khoác lác.
Bây giờ là bốc phét càng nhiều chết càng nhanh.
Bảy trăm năm?
Đời người có bao nhiêu lần bảy trăm năm?
Nhưng trong tình huống này dù chống cự cũng vô dụng.
Lâm Phàm nói:
- Ưm, còn Song Tuyệt Lão Đầu nữa, đánh thức dậy đi, bản phong chủ thẩm vấn một phen.
Song Tuyệt Lão Đầu nằm bất tỉnh dưới đất, không nhúc nhích, nhưng tim thì đập rất nhanh, quá nguy hiểm.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tiến lên đánh thức Song Tuyệt Lão Đầu.
Song Tuyệt Lão Đầu mơ hồ nhìn bốn phía, không biết xảy ra chuyện gì:
- Ủa? Chỗ này là đâu?
Lâm Phàm hỏi thẳng:
- Ngươi tên là gì? Đã giết bao nhiêu người?
Song Tuyệt Lão Đầu thầm hiểu việc đã xảy ra vừa nãy.
- Đời này Song Tuyệt chưa từng giết một người nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận