Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 851: A! Tiểu Thương của ta!

Lâm Phàm ngạc nhiên:
- A?
Hắn không ngờ xảy ra tình huống không theo lẽ thường như vậy.
- Ngươi có chắc không?
Lâm Phàm dám bảo đảm lão già này đã tỉnh lại từ lâu, nhưng luôn giả chết.
Giết càng nhiều người thì thời gian lao động cải tạo càng lâu, nên Song Tuyệt Lão Đầu tìm cách nói xạo mình chưa từng giết người, hoàn mỹ tránh thoát một kiếp.
Song Tuyệt Lão Đầu thản nhiên nói:
- Chắc chắn, từ khi lão phu tự học luyện có thành tựu đến nay chưa hề ra tay, cũng không tổn thương người, càng không xung đột với ai, nên chưa từng giết người.
Lâm Phàm và Thiên Tu nhìn nhau, mắt hai người lấp lóe tia sáng.
Đây là khối xương cứng.
Lâm Phàm và Thiên Tu không nói chuyện, tâm có linh tê, ngầm hiểu nhau, một ánh mắt, một động tác là hiểu ẩn ý bên trong.
- Lão sư, xem ra người này giả bộ xỉu.
- Đồ nhi, không thể bỏ qua người này, lòng không chân thành, giở trò với chúng ta, không thể để hắn đắc ý!
Lúc này không tiếng động hơn có tiếng, hai đôi mắt đối diện nhau, truyền lời bằng mắt giao lưu tâm đắc.
Song Tuyệt ung dung bình tĩnh, không thể hốt hoảng. Lão đã thấy rõ hết thảy, giả bộ bất tỉnh biết đường đi nước bước của đối phương, lão tuyệt đối sẽ không nói mình từng giết bao nhiêu người.
Không giết một người, để xem đối phương làm gì lão được.
Làm người làm việc, phải nói lý, hơn nữa Song Tuyệt nhìn ra được tông môn này sinh khí tràn đầy, không phải loại tông môn bình thường, mặc dù thực lực tổng thể hơi yếu nhưng tiềm lực sung túc.
Một con ruồi xanh bay vo ve trước mặt Song Tuyệt, kêu ù ù rất phiền.
Song Tuyệt giơ ngón tay lên, kình khí chấn động nhẹ bắn chết con ruồi xanh.
Đột nhiên một tiếng hét vang vọng làm mọi người sợ hết hồn.
- Oa! Tiểu Thương!
Lão tổ Thánh Tiên giáo nhào lên, suy sụp ngã quỵ, run rẩy hai tay nâng con ruồi xanh chỉ to cỡ ngón út, nước mắt rơi tí tách.
Lão tổ Thánh Tiên giáo ngửa đầu, bi gào rú:
- Tiểu Thương ơi!
Lão thậm chí ngứa cổ họng phun ra búng máu, mặt trắng bệch.
Song Tuyệt Lão Đầu mất bình tĩnh, biểu tình kinh dị:
- Chuyện gì đây?
Lão không xem hiểu hành vi của đối phương, tính làm gì?
Lão tổ Thánh Tiên giáo vụt ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập lửa giận và thù hận, hận không thể bầm thây Song Tuyệt Lão Đầu ra vạn mảnh:
- Ngươi dám giết Tiểu Thương của ta!
Mọi người đều cảm nhận được sát ý sôi trào.
Lâm Phàm giật mình, lòng dậy sóng thần, trời ạ, lão già này gây ra nhiều niềm vui bất ngờ quá.
Lâm Phàm bình tĩnh tỏ vẻ thắc mắc không hiểu có chuyện gì:
- Ngươi làm sao vậy?
Lão tổ Thánh Tiên giáo ngước đầu lên, đau lòng tuyệt vọng, hốc mắt đỏ rực:
- Lâm phong chủ, nó là Tiểu Thương của ta, ta cực khổ vất vả bồi dưỡng nó lớn lên, làm bạn với ta đã bốn mươi tám năm, nó cũng bốn mươi tám tuổi rồi, tình cảm rất sâu đậm với ta, nhưng không ngờ bị ma quỷ tàn nhẫn này giết hại. Lâm phong chủ phải làm chủ cho ta!
Lâm Phàm nghiêm túc lên, rất xem trọng việc này:
- Ừm!
Song Tuyệt Lão Đầu mất bình tĩnh:
- Chờ chút, không thể nào! Nó chỉ là con ruồi xanh, sao làm ầm ĩ như ai chết vậy!
Lão tổ Thánh Tiên giáo Minh Hoàng lão tổ căm hờn:
- Ngươi im miệng cho ta! Nó không phải ruồi bọ, nó là Tiểu Thương của ta! Ta dốc lòng chăm sóc, có thứ tốt ta đều không nỡ dùng, đều dành cho nó. Ngươi thì giỏi lắm, nó không tổn thương ngươi, chỉ bay trước mặt ngươi thôi mà ngươi tàn nhẫn xuống tay. Nhìn xem, khí kình vào người, kinh mạch đứt từng khúc, chảy máu không ngừng, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy!
Lão tổ Thánh Tiên giáo gầm lên:
- Ta liều mạng với ngươi!
Thiên Tu tiến lên ngăn lão tổ Thánh Tiên giáo lại, an ủi:
- Đừng đánh, có gì từ từ nói, yên tâm, đồ nhi của lão phu nhất định sẽ cho ngươi một giải thích vừa lòng.
Lâm Phàm lại gần xem xét, gật đầu nói:
- Ừ, đúng là vậy, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, một lũ kình khí vào người, kinh mạch đứt từng khúc, máu chảy ngược, dù là thần đan thần dược cũng không cứu được.
Lâm Phàm nhìn Song Tuyệt Lão Đầu:
- Ngươi có thừa nhận là mình giết nó?
- Hả?
Song Tuyệt Lão Đầu đần mặt ra, trợn mắt há hốc mồm, trong một chốc không nói nên lời:
- Cái . . . cái đó . . . Lâm phong chủ, không thể vu hãm người như vậy, nó chỉ là con ruồi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nghe vậy thì muốn bật dậy liều mạng với đối phương nhưng bị Thiên Tu kéo lại.
Lâm Phàm nói:
- Không thể nói như vậy, vạn vật trên đời đều là sự sống, ở trong mắt ngươi thì nó là con ruồi, nhưng trong mắt lão tổ là Tiểu Thương thân còn hơn ruột thịt.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài:
- Ài, Tiểu Thương chết không thể sống lại, nén bi thương.
Lão tổ Thánh Tiên giáo không kiềm được dòng lệ, gào rống:
- Tiểu Thương ơi!
Tiếng hét cực kỳ bi thương, người nghe đau lòng rơi lệ.
Song Tuyệt Lão Đầu nhìn bàn tay của mình, rất muốn chặt xuống. Tiêu, bị hố rồi, tình huống bây giờ là không gán tội lên đầu lão sẽ không bỏ qua.
- Lâm phong chủ . . .
Song Tuyệt Lão Đầu định bàn lại với đối phương, ví dụ lão bắt con ruồi xanh khác đền cho, nhưng chưa kịp nói đã bị Lâm Phàm ngắt lời.
- Ngươi đừng nói, bản phong chủ đã nói rồi, mặc kệ là ai, hễ khi dễ người của bản phong chủ thì dù ở chân trời góc biển cũng quyết chém chết, ngươi hiểu không?
Ánh mắt Lâm Phàm sắc bén nhìn Song Tuyệt Lão Đầu, sát ý ẩn chứa bên trong làm Song Tuyệt Lão Đầu hết hồn, tay chân run rẩy.
- Bản phong chủ hỏi ngươi, chuyện này ngươi có nhận không?
Một câu hù sợ Song Tuyệt Lão Đầu.
Song Tuyệt Lão Đầu muốn chết cho rồi, quá tiện, thật sự rất tiện.
Việc này vốn không liên quan đến lão, con ruồi từ đâu bay tới kêu vù vù, hại lão té hố.
Song Tuyệt Lão Đầu cảm nhận sát ý phát ra từ đối phương, thật sự chết người.
Song Tuyệt Lão Đầu không chịu nổi loại hăm dọa này, cúi đầu nhận:
- Ta nhận.
Sát ý thoáng chốc tan biến.
Lâm Phàm lấy cuốn sổ ra ghi chép.
[Song Tuyệt Lão Đầu giết Tiểu Thương, bằng hữu thân của lão tổ Thánh Tiên giáo ngay trước công chúng, hành vi phạm tội ác liệt, phạm pháp giữa chốn đông người, chứng cứ vô cùng xác thực.]
Lâm Phàm đưa cuốn sổ đến trước mặt Song Tuyệt Lão Đầu:
- Nhìn xem có đúng không?
Con ngươi Song Tuyệt Lão Đầu co rút, rất muốn mắng: Sao các ngươi tiện quá vậy? Một con ruồi xanh bình thường thôi mà, có cần chơi ác vậy không?
Nhưng lão không có cách nào, rõ ràng là hố người nhưng không thể không nhận, sau cùng lão gật đầu.
- Đúng.
Nói xong chữ này Song Tuyệt Lão Đầu ỉu xìu.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừm, rất tốt, nghĩ tình ngươi vi phạm lần đầu nên xử nhẹ, lao động cải tạo bốn trăm năm.
Song Tuyệt Lão Đầu há hốc mồm, hoàn toàn ngây người.
Bốn trăm năm?
Ác thế!
Chết một con ruồi thôi mà!?
Lâm Phàm nói:
- Giờ thì các ngươi mau thề, thề đúng theo tình huống vừa rồi, đừng mơ lừa dối gian lận, bị phát hiện là chết thật.
Đám người nhìn Lâm Phàm, hết cách, mới thoát ổ tặc lại vào hang giặc, hố sâu quá.
Thiên địa chấn động, đám người thề, lời thề dẫn đến dị tượng thiên địa, biến đổi kinh người.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư, tông môn của chúng ta rất nhanh sẽ vươn lên.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Đồ nhi, vi sư rất vui mừng, nhiều cường giả Đạo cảnh nhập vào Viêm Hoa tông, đó sẽ là lực lượng rất khủng bố. Nhưng sắp xếp bọn họ thế nào đây?
- Đồ nhi đã suy nghĩ hết rồi lão sư, lát nữa sẽ sắp xếp.
Lâm Phàm đã có ý tưởng, sớm tính đến chỗ dành cho đám người này.
Cho dọn nhà vệ sinh thì hơi lãng phí, dù sao đều là cường giả Đạo cảnh, không thể không lợi dụng.
Đám cường giả Đạo cảnh đều đã thề, thể xác và tinh thần mỏi mệt. Tiêu rồi, người sớm nhất lấy lại tự do cũng phải chờ bốn trăm năm, lâu nhất là một ngàn năm, còn lại ở khoảng năm, sáu trăm năm.
Phải chờ mòn mỏi tới khi nào đây?
Lâm Phàm bước đến trước mặt lão tổ Thánh Tiên giáo, vỗ vai lão:
- Ừm, khá lắm, ngươi khiến bản phong chủ rất vừa lòng, chuẩn bị cho ngươi thăng chức.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nghe vậy mừng rỡ, máu sôi sục. Thăng chức, lão đi lên đỉnh cao cuộc đời rồi.
Nhưng giây sau lão nhăn mặt chỉ vào con ruồi trong tay, buồn bã nói:
- Lâm phong chủ, Tiểu Thương của ta . . .
- Được rồi, đừng Tiểu Thương này kia nữa, việc đã xong, họ thề hết rồi, khỏi cần diễn nữa.
Lâm Phàm rất vui mừng, đây mới thật sự là người làm việc lớn, mỗi tội tu vi hơi yếu.
Nhập diễn sâu hẳm, không kêu ngừng là vẫn còn diễn, rất khá.
- À, xong rồi hả, đuối quá.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tùy tay ném Tiểu Thương mà mới nãy lão còn yêu sâu đậm, sau đó nóng bỏng nhìn nhóm lão già, đều là nhân tài, nếu có thể kéo vào đại đội nhà vệ sinh sẽ rất đồ sộ.
- A!
Song Tuyệt Lão Đầu thấy cảnh đó thì tức run người, nhưng lời thề đã bao phủ trong tim, lão có gì bất mãn là sẽ dẫn động lời thề.
Song Tuyệt Lão Đầu muốn rít gào rằng dù diễn kịch thì cũng chú ý mặt mũi chút, có thể đợi lão đi rồi mới hạ màn không? Mới thề xong đã trở mặt vậy sao!
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đồ nhi định thành lập đường mới.
- Đồ nhi tự quyết định là được.
Thiên Tu rất tin tưởng đồ nhi, nên đồ nhi nói muốn thành lập đường mới thì lão không quan tâm nhiều, đồ nhi vui vẻ là được.
Lâm Phàm cười gật đầu, hắn nhìn nhóm lão già:
- Từ hôm nay trở đi bản phong chủ sẽ thành lập đường mới tên là Đả Thủ đường, các ngươi sẽ là thành viên mới.
Lâm Phàm chỉ vào lão tổ Thánh Tiên giáo:
- Ngươi làm đường chủ đời đầu của Đả Thủ đường, còn bên nhà vệ sinh thì ngươi chọn một người khá tốt thay thế vị trí của mình.
- Rõ thưa Lâm phong chủ!
Lão tổ Thánh Tiên giáo siêu hưng phấn, thăng chức, còn có niềm vui bất ngờ lớn như vậy.
Lão tổ Thánh Tiên giáo đã nhìn ra đám người kia đều là cường giả tuyệt thế, giờ đều do lão quản lý, địa vị lên cao rất nhiều.
Lão tổ Thánh Tiên giáo hỏi:
- Lâm phong chủ, Đả Thủ đường chủ yếu làm chuyện gì?
Lâm Phàm kể đại khái việc cần làm ra:
- Rất đơn giản, ví dụ đệ tử tông môn ra ngoài tôi luyện bị người ta ăn hiếp thì các ngươi đứng ra giúp, nếu có đệ tử muốn lấy cái gì mà không rảnh thì các ngươi lấy giùm là được.
Lão tổ Thánh Tiên giáo gật đầu nói:
- À, hiểu rồi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cảm thấy việc này có tiền đồ hơn dọn nhà vệ sinh.
Song Tuyệt Lão Đầu lẩm bẩm:
- Cái này là chạy chân mà.
Nói thì dễ nghe nhưng Đả Thủ đường ở trong mắt lão là chạy chân, chạy vặt cho đệ tử toàn tông môn.
Nói sao thì bọn họ đều là cường giả Đạo cảnh, ít ra cho chút tôn nghiêm chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận