Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 852: Tâm thái siêu nhiên không phải mỗi người đều có

Đả Thủ đường thành lập làm Lâm Phàm rất hưng phấn.
Tuy tình huống của đám người kia không quá tốt đẹp nhưng chờ họ phục hồi lại thì sẽ là mấy chục cường giả Đạo cảnh.
Giết bọn họ sẽ tăng lên nhiều điểm, nhưng hắn không nỡ, giết hết sẽ lỗ to, hoàn toàn không đáng giá.
Lâm Phàm xem trọng lão tổ Thánh Tiên giáo:
- Mang họ xuống làm quen Viêm Hoa tông, cũng thông báo về Đả Thủ đường cho đệ tử tông môn. Làm cho tốt vào, bản phong chủ nhìn thấy tia sáng trên người của ngươi khác với mọi người.
Lão tổ Thánh Tiên giáo đứng thẳng:
- Lâm phong chủ yên tâm, ta chắc chắn làm tốt!
Lão tổ Thánh Tiên giáo từ ban đầu bất mãn đến bây giờ hăng say, hoàn toàn hòa nhập vào Viêm Hoa tông.
Trong khoảng thời gian này lão tổ Thánh Tiên giáo không cảm giác có gì không tốt, ngược lại rất là vui vẻ, dù trước kia làm tổ một giáo cũng không có cảm giác như vậy. Cho nên lão có thể nói với bất cứ ai rằng đến Viêm Hoa tông, cải tạo khắc sâu là việc rất tốt, lão không có chút gì là bằng mặt không bằng lòng.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, căn cơ của những cường giả Đạo cảnh này đều bị tổn hại, sẽ cần nhiều đan dược từ từ phục hồi.
- Vâng, đan dược thì không cần lo, giải quyết dễ dàng.
Lâm Phàm lấy khối ngọc bài ra:
- Lão sư, đây là thứ tốt đồ nhi lấy từ Chính Đạo Sơn, có thể cô đọng khí chính đạo.
Thiên Tu chưa nghe qua, tò mò hỏi:
- Đồ nhi, thứ này rất lợi hại?
- Vâng, rất lợi hại.
Lâm Phàm đã kiến thức khí chính đạo, đúng là rất mạnh, đây là điều không cần nghi ngờ. Khi khí chính đạo bộc phát ra Đạo cảnh đỉnh cũng bị đánh thành thịt nát.
Răng rắc!
Bóp nát ngọc bài, một lũ hơi thở bắn lên cao bao phủ bên trên tông môn.
Chưa xong, hơi thở rơi xuống tản ra các góc tông môn, nhập vào người từng đệ tử, ngay sau đó có các đốm sáng bay ra khỏi người họ.
- Oa, đây là cái gì vậy?
- Sao trong người của ta có mấy thứ này bay ra? Ta có thể cảm ứng được lực lượng của mình ngưng tụ trên trời.
Các đệ tử tông môn ngạc nhiên, không biết xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên bọn họ không sợ.
Nơi này là tông môn, nơi an toàn nhất, là bến cảng tâm linh của họ.
Một giọng nói vang bên tai họ:
- Các vị sư đệ, sư muội, đừng hoảng hốt! Đây là pháp môn ngưng tụ yêu và chính nghĩa của các vị sư đệ, sư muội trong tông môn, lực lượng của các ngươi sẽ ngưng tụ bên trên tông môn, cùng tồn tại với tông môn suốt kiếp.
- Giọng này là của Lâm sư huynh!
- Oa, có công pháp thần kỳ vậy sao? Yêu và chính nghĩa, ta là người tràn ngập yêu và chính nghĩa!
Các đệ tử hò reo, cảm giác này khiến họ rất thoải mái.
- Thì ra chúng ta cũng có thể cống hiến chút gì cho tông môn.
Có đệ tử cho tới nay luôn thấy tiếc vì không thể mang đến cống hiến cho tông môn, vẫn luôn là sư huynh và tông môn nuôi bọn họ. Bây giờ thì hy vọng xuất hiện, làm bọn họ dào dạt nhiệt tình.
Thiên Tu ngước đầu lên, cười tươi:
- Đồ nhi, thứ này thật thần kỳ.
Lão đã cảm nhận được, hơi thở bao phủ bên trên tông môn rất thuần chính, bên trong ngưng tụ lực lượng của các đệ tử.
- Đương nhiên, môn công pháp này là của Chính Đạo Sơn, khí chính đạo của họ rất mạnh. Nhưng đồ nhi tin tưởng không lâu sau tông môn của chúng ta sẽ càng mạnh hơn nữa.
Lâm Phàm rất tin tưởng vào các đệ tử tông môn, dưới sự dạy dỗ của hắn, các sư đệ, sư muội đều là người tràn ngập yêu và chính nghĩa.
Đám người Hỏa Dung trở về:
- Tiểu Phàm, đã tìm được vị trí.
Bọn họ tìm được năm chỗ gần tông môn, là nơi rất tốt.
Hỏa Dung tò mò ngẩng đầu nhìn:
- A, tông môn biến đổi hơi lớn.
Hơi thở này rất thuần chính, rất lợi hại.
Lâm Phàm trợn trắng mắt:
- Tất nhiên thay đổi lớn, nếu không có chút gì thay đổi thì chẳng phải là uổng công?
Nói nhảm nhí, hắn lang thang bung lụa bên ngoài lâu như vậy, mỗi lần trở về nếu không mang chút thay đổi cho tông môn thì uổng công đi ra.
Nhưng nhìn tông môn thay đổi từng chút một làm lòng hắn thỏa mãn, biến đổi rất lớn, tông môn từ nhỏ yếu, nghèo nàn phát triển đến tình trạng này thật là không dễ dàng.
Viêm Hoa tông hiện giờ tài phú kinh người, một số thế lực lớn không thể sánh bằng.
Công pháp gì đó cũng không thiếu.
Kỹ thuật luyện đan thì có Thanh Oa, thuật luyện đan lên độ cao mới.
Về nghiên cứu khoa học thì Địa Linh Địch Địch khéo tay hơn trời ban, siêu bá đạo.
Nhưng cường giả xứ mình thì hơi khiến thất vọng.
Cường giả tông môn toàn lấy từ bên ngoài về, chỉ có điểm này là hơi tiếc.
Lâm Phàm lơ lửng trên trời, lấy vùng đất mạo hiểm ra khỏi trữ vật giới chỉ.
Vùng đất mạo hiểm che kín trời, bao phủ bên trên Viêm Hoa tông.
Các đệ tử ngước đầu nhìn, kinh thán:
- Lợi hại, sư huynh lại lấy vùng đất mạo hiểm về, sau này chúng ta có thêm chỗ tôi luyện rồi.
Giờ đây họ không cần đi xa tông môn, thường đi vùng đất mạo hiểm quanh tông môn tôi luyện, tất cả đều là sư huynh từ bên ngoài di dời về.
Cơ bản mỗi sáng sớm xuống giường, đi tôi luyện đến giữa trưa, về tông ăn bữa cơm, buổi chiều tiếp tục, tối đi về ngủ.
Sinh hoạt mỗi ngày theo quy luật.
Lâm Phàm vận chuyển từng vùng đất mạo hiểm, tất cả đều là vùng đất mạo hiểm của Chính Đạo Sơn, về tổng thể khá tốt.
Đặt vùng đất mạo hiểm vào các vị trí, Lâm Phàm vừa lòng vỗ tay phủi bụi.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư thấy sao? Tình huống tổng thể của tông môn chúng ta lại lặng lẽ leo lên trên mấy bước.
Hắn giơ tay lên như biểu thị lên tầng mây, ám chỉ tình huống hiện tại của tông môn.
Thiên Tu bị đồ nhi chọc cười:
- Ha ha ha! Đồ nhi giỏi lắm, chờ sau này tình huống tổng thể của tông môn sẽ bay cao như vậy.
Thiên Tu huơ tay so sánh, hai sư đồ tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Lâm Phàm từ biệt:
- Lão sư, đồ nhi đi về trước.
Sau đó hắn bay về phía Vô Địch phong.
Thiên Tu cười tươi:
- Đời này việc đáng giá ta kiêu ngạo nhất có lẽ là việc này.
Lão nhìn đám sư đệ làm người tức giận, mắng xối xả:
- Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Không về à? Ngẫm lại hành vi lúc trước của các ngươi đi, nếu không phải đồ nhi của ta lòng dạ rộng lượng thì các ngươi đã giống đám người kia dọn nhà vệ sinh cho tông môn rồi!
Hỏa Dung rút cổ.
Cát Luyện ngó láo liên, tóm lại không nhìn thẳng vào sư huynh.
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh, chuyện đã qua rồi còn để trong lòng làm gì. Khi đó chúng ta còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Thiên Tu nghe câu đó tức bể phổi, chỉ vào Hỏa Dung:
- Sư đệ, ngươi làm ta cực kỳ thất vọng, ngươi thật sự thay đổi. Tất cả biến hết, nhìn các ngươi là thấy phiền lòng!
Nhóm Hỏa Dung cụp đuôi bỏ chạy, không nói tiếng nào.
Chuyện cũ lôi ra nói làm gì, chán chết.
Đại điện tông môn.
Hỏa Dung mới bước vào đã càu nhàu:
- Tông chủ sư huynh bữa nào tâm sự với Thiên Tu sư huynh đi, thái độ của Thiên Tu sư huynh với chúng ta rất tệ, thường hay dùng ngôn ngữ công kích thể xác và tinh thần của chúng ta.
Tông chủ đang nằm trên ghế, nhắm mắt, cầm trái cây chậm rãi bỏ vào miệng, ngâm nga bài hát, rất là nhàn nhã.
Tông chủ khựng lại một lát rồi khẽ ừ:
- À.
Hỏa Dung chớp chớp mắt, không còn lời nào để nói.
Cát Luyện thúc giục:
- Sư huynh nói gì đi chứ!
- Tâm như nước lặng, tĩnh tâm cảm nhận thiên địa mênh mông, gió thổi qua, thân thể mát mẻ, lòng yên ả. Thoải mái.
Tông chủ nhắm mắt lẩm bẩm lời mọi người không hiểu.
Tông chủ sư huynh trước kia không phải như vậy, sao đột nhiên thay đổi thành ra thế này?
Cát Luyện bước lại gần:
- Sư huynh là tông chủ, ít ra nói một tiếng đi chứ! Hiện giờ Thiên Tu sư huynh đối xử với chúng ta rất tệ, sư huynh hỗ trợ nói một tiếng đi?
Tông chủ sư huynh lại mở miệng nói:
- Yên tĩnh, bình hòa, quên việc, lòng yên.
Lại là lời không ai hiểu.
Bọn họ cảm thấy tông chủ sư huynh trước kia không phải như vậy, vì sao trở nên kỳ lạ như thế, toàn nói lời khiến người khó hiểu.
Cát Luyện thở dài, vẫy tay giải tán:
- Đi thôi.
Khô Mộc lắc đầu, trở về ngọn úi.
Đám người Hỏa Dung lần lượt rời đi.
Cát Luyện đứng lại tại chỗ, chờ mọi người đều đi liền bước tới trước mặt tông chủ sư huynh:
- Sư huynh đừng giả vờ nữa, nói trước cho ta biết đi, có thể nói chuyện với Thiên Tu sư huynh giúp ta không? Thiên Tu sư huynh mắng Hỏa Dung thì ta vỗ hai tay đồng ý, nhưng có thể bảo Thiên Tu sư huynh đừng mắng ta không?
Tông chủ sư huynh mở mắt ra.
Cát Luyện lên tinh thần:
- Đây, sư huynh, ta ở, sư huynh nói đi!
Thiên Tu không nể mặt bọn họ nhưng chắc chắn sẽ nể tông chủ sư huynh, nếu không thì thời trẻ Thiên Tu đã chẳng ở lại tông môn vì tông chủ sư huynh, giúp y trở thành tông chủ, tình cảm giữa hai người sâu sắc hơn với họ nhiều.
Tông chủ sư huynh chỉ lên trời, thẫn thờ thật lâu:
- Ngươi nhìn đi.
Cát Luyện nghiêng đầu, thắc mắc hỏi:
- Ừ, có thấy bầu trời, rồi sao?
Giọng tông chủ nhẹ hẫng, lời nói rất huyền diệu:
- Bầu trời bao la vô ngần, cần dùng tâm cảm ngộ. Ngươi hãy nghe âm thanh này, đó là âm thanh của bầu trời, nó nói với ta rằng tâm thái siêu nhiên sẽ làm bản thân vui vẻ hơn, ngươi cảm nhận được không?
Cát Luyện chép miệng đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh cứ cảm ngộ từ từ, sư đệ đi về trước.
Cát Luyện phục rồi, Thiên Tu sư huynh luôn nói bọn họ thay đổi nhưng thật ra tông chủ sư huynh biến đổi lớn nhất.
Một người đang yên lành sao bỗng thấy hứng thú với bầu trời?
Sau khi người đi hết, tông chủ lắc đầu thở dài:
- Không phải mỗi người đều có tâm thái siêu nhiên.
Vô Địch phong.
Các đệ tử xung quanh thấy sư huynh thì rất kích động, hưng phấn.
Lâm Phàm gật đầu với các đệ tử, phát hiện sư đệ, sư muội tinh thần hơi uể oải, tổng như thiếu ngủ.
- Sư đệ, sao mắt ngươi quần thâm vậy?
Một đệ tử hưng phấn nhìn sư huynh, nghe sư huynh hỏi thì cười nói:
- Thưa sư huynh, gần đây không nghỉ ngơi tốt.
Lâm Phàm vỗ vai sư đệ, khích lệ:
- Vậy nghỉ ngơi đi, không cần gấp gáp tu luyện.
Đệ tử hưng phấn gật đầu nói:
- Vâng thưa sư huynh!
Lữ Khải Minh từ xa thấy sư huynh, vội vã chạy tới:
- Sư huynh về rồi!
Lâm Phàm hỏi:
- Ừ, Lữ sư đệ, đệ tử của sơn phong chúng ta làm sao vậy? Trông đều không có tinh thần.
Lữ Khải Minh nhức đầu nói:
- Ta cũng không rõ nữa sư huynh, nhưng bọn họ đều nói buổi tối ngủ nằm mơ, mộng rất chân thật, bị hù sợ.
Lâm Phàm tò mò hỏi:
- Có chuyện này? Kể ta nghe xem?
Nằm mơ thấy cái gì mà hù sợ nhiều người vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận