Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 853: Trong đầu ngươi đều nghĩ cái gì

- Thôn trang rách nát?
- Giếng xưa?
- Trăng tròn?
- Còn có nữ nhân mặc trường bào không thấy mặt?
Lâm Phàm nghe Lữ sư đệ kể nội dung cứ cảm giác quen thuộc, hình như thấy ở đâu rồi.
Hắn suy tư giây lát, suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng.
- Sư huynh nghĩ ra điều gì hả?
Tình huống các đệ tử gần dây làm Lữ Khải Minh rất lo, không biết họ bị gì. Nằm mơ là chuyện rất bình thường, nhưng mọi người mơ chung một cảnh thì kỳ lạ. Còn bị giấc mơ hù sợ, trạng thái tinh thần kém thì rất kinh dị.
Người khác không tìm thấy nguyên nhân, chỉ có thể hy vọng sư huynh tìm được.
- Ừ, không sao, ta biết rồi, ngươi đi làm việc đi. À, ngươi nói với Thanh Oa một tiếng, luyện chế một ít đan dược phục hồi tu vi đưa đến Đả Thủ đường.
Đả Thủ đường thành lập, có ý nghĩa phi phàm, phương châm là phục vụ đệ tử tông môn.
Lữ Khải Minh lên tiếng:
- Vâng thưa sư huynh.
Lữ Khải Minh sớm biết về Đả Thủ đường, sư huynh lại mang một số người từ bên ngoài về, tu vi đều không yếu, rất khủng bố, nếu bọn họ phục hồi lại sẽ là lực lượng khủng khiếp.
Lữ Khải Minh nhìn theo sư huynh đi khuất, gã cũng vội vàng đi làm việc.
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Lâm Phàm vừa đến bên ngoài đại điện thì cảm giác một bóng dáng hiện ra sau lưng, đi đường không tiếng động thì trừ nàng treo cổ ra còn ai nữa.
Lâm Phàm rất muốn đánh chết nàng treo cổ, cứ đòi nghe kể chuyện.
Hắn nhanh chóng kiềm nén xúc động xuống:
- Ta hỏi nàng, đệ tử tông môn nằm mơ, tinh thần không tốt có phải do nàng làm?
Xảy ra mấy chuyện đó trừ cô nương này ra còn ai nữa?
Trong tông môn chỉ mình nàng treo cổ có năng lực này.
Nàng treo cổ mờ mịt lắc đầu phủ nhận:
- Không phải.
Lâm Phàm siết chặt tay kêu răng rắc:
- Nàng . . .!
Cô nương này giả ngây giả dại, không biết ngu thật hay giả bộ.
Lâm Phàm híp mắt hỏi, nhìn thẳng vào mắt nàng treo cổ:
- Nàng nói thật không?
Lâm Phàm luôn suy nghĩ về lai lịch của cô nương này, bất đắc dĩ đến bây giờ vẫn không lần mò rõ về đối phương.
Chắc chắn cô nương này có chút lai lịch, nếu không thì đã chẳng lên mặt như thế.
Nàng treo cổ duỗi thẳng tay, muốn đặt tay lên vai Lâm Phàm:
- Ta muốn nghe kể chuyện.
- Nghe bà nội nó!
Lâm Phàm siết nắm tay đánh vào nàng treo cổ, nhưng cú đấm xuyên qua, không chạm vào thực thể.
Hai tay nàng treo cổ đặt lên vai Lâm Phàm, hé môi thổi hơi, giọng nhẹ nhàng:
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Không làm gì được cô nương này, nhưng nếu mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra thì hắn nắm chắc có thể đánh bay nàng.
Nhưng quỷ biết cô nương này có khùng lên, mang đến tai nạn không thể chữa lành cho tông môn không.
Vì vậy hắn nhịn.
Lâm Phàm đứng ở cửa phòng, dừng bước lại, ngoắc nàng treo cổ:
- Qua đây, kể chuyện cho nàng nghe.
Bộ dạng của hắn như muốn dẫn cô nương vào phòng làm mấy chuyện xấu xa.
Buổi tối.
- Đêm nay sẽ có đệ tử tiếp tục thấy ác mộng nữa chứ?
Lâm Phàm nằm trên giường, đây là phòng của hắn, nhưng ngay từ đầu đến bây giờ hắn chưa ở trong này bao giờ. Hắn luôn lang thang bên ngoài, dù về tông cũng ở lại mật thất.
Có đệ tử cũng không ngủ, bọn họ nghe người khác kể về giấc mơ, nếu ngủ sẽ sợ đến đái dầm, chuyện mất mặt như vậy không thể xảy ra với mình được.
Nên họ thà không ngủ chứ không muốn mất mặt.
Nhưng có đệ tử không nhịn được, chống chọi hai, ba ngày còn được chứ mỗi ngày không ngủ thì khó.
Lâm Phàm nhắm mắt lại, dần dần cảm giác một tia dao động tiến vào giấc mơ.
Cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Lâm Phàm mở mắt ra:
- Nơi này là . . .?
Hắn không còn ở trong phòng mà là thôn trang từng đi qua.
Có tinh thần huyền diệu dung nhập vào đầu hắn, nhưng đối với hắn thì tinh thần đó không có tác dụng gì.
- Thì ra là vậy, vào giấc mơ sẽ có tinh thần quỷ dị xâm nhập vào não, nên thực lực mạnh đến đâu hoặc tâm trí kiên định cỡ nào vẫn bị cảm nhiễm.
Lâm Phàm đi vào thôn trang.
Chính giữa thôn trang rách nát có một cái giếng âm u, một mặt trăng tròn treo trên cao tỏa sáng.
Miệng giếng phát sáng, nhà gỗ xung quanh thì cực kỳ âm u.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Thú vị, đây là thứ nàng treo cổ làm ra?
Không ngờ nàng treo cổ có chút tài năng.
Cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi.
Thôn trang vẫn là thôn trang, nhưng có thêm bảy bóng người, thân hình thấp bé, trên đầu mỗi bóng người đội hồ lô báu, có hai mảnh lá hồ lô vươn ra hai bên.
- Đây là . . .?
Nhìn bóng lưng sao giống như Hồ Lô Oa.
- He he!
Giọng thô kệch vang lên như giọng nam nhân trung niên thô lỗ.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Này, xoay người lại cho ta xem.
Đây là câu chuyện bảy Hồ Lô Oa cứu gia gia mà hắn từng kể cho nàng treo cổ nghe, thật là hiện học hiện dùng, giỏi.
Bảy bóng người lập tức quay lại, nhưng không phải Hồ Lô Oa trong lòng Lâm Phàm.
Bảy Hồ Lô Oa làn da ngăm đen, răng cửa to, quanh môi mọc đầy râu, lỗ mũi to đùng, nước mũi đặc kẹo chảy ra, mặt dâm đãng nhìn Lâm Phàm.
- Tổ cha nó!
Lâm Phàm không biết nên nói cái gì, cái quỷ gì? Trong đầu nàng treo cổ nghĩ gì vậy? Sao làm ra mấy thứ này?
Bảy tên như Hồ Lô Oa phiên bản hắc ám kêu lên:
- Gia gia!
- Gia gia!
Giọng non nớt như con nít, nhưng phối hợp khuôn mặt của họ thì rất ớn lạnh.
Răng rắc!
Hư không bên cạnh bảy Hồ Lô Oa nứt ra, một thân hình vạm vỡ xuất hiện, làn khói trắng bốc lên.
Một lão nhân cơ bắp cuồn cuộn cầm cây hút thuốc đứng trên tảng đá to, mắt bá đạo nhìn Lâm Phàm.
Lõa nửa người trên, trái Thanh long, phải Bạch Hổ, râu trắng bá khí vô cùng.
Bảy Hồ Lô Oa phiên bản hắc ám nhào tới dưới chân gia gia:
- Gia gia, chúng ta muốn đè hắn!
Gia gia bạo lực phất tay, ánh mắt bá đạo lóe tia sáng âm u khiến người không dám chống cự:
- Đi đi, đè hắn thỏa thích.
- Vâng thưa gia gia!
Đám Hồ Lô Oa hắc ám nhìn Lâm Phàm, nở nụ cười cực kỳ rùng rợn.
- He he!
Bảy bóng người đến gần Lâm Phàm, da đen nhẻm, mắt dâm tà làm người thấy khủng hoảng.
Lâm Phàm bẻ cổ, không hiểu trong đầu nàng treo cổ nghĩ gì mà ra mấy thứ này được.
Đại oa mặc váy bao bằng lá hồ lô, sau đó bỗng biến lớn, vươn thẳng tắp trông hung tợn.
Nó vươn bàn tay đen thô ráp muốn chộp Lâm Phàm vào tay.
- Trong đầu ngươi có phân hả!
Lâm Phàm giơ tay chộp cánh tay của Đại Oa, sau đó gồng sức quật mạnh xuống.
Rầm!
Đại oa đập trúng sáu Hồ Lô Oa khác, cả đám lún xuống đất, sau đó càn quét tất cả.
Lão gia gia táo bạo ánh mắt lạnh lẽo, định đứng dậy.
Nhưng lão mới nhúc nhích thì Lâm Phàm lắc cổ tay đập Đại Oa xuống, thoáng chốc ngã một đám.
Răng rắc!
Hồ Lô Oa và lão gia gia táo bạo hóa thành mảnh nhỏ kết tinh màu đen bay trên cao, hòa vào hắc ám.
Trong giấc mơ của đệ tử khác.
Bọn họ đã bị hù sợ.
- Đừng, đừng lại đây!
Ở trong mắt họ là đám chú lùn khủng bố mà cường đại cười dữ tợn đến gần.
Bọn họ muốn vùng vẫy nhưng không dám, chỉ có thể trở thành dê con bất lực ngồi bệch dưới đất, nhìn những chú lùn thô ráp đen thui vươn tay bắt lấy mình.
- Không!!!
Bọn họ ở trong phòng vùng vẫy, thê lương rít gào.
Phòng trong hiện thực, người bọn họ ướt đẫm mồ hôi, hai tay quơ quào.
Hồ Lô Oa bao vây họ bỗng nhiên biến mất, hóa thành tro tàn tan biến.
Lâm Phàm suy tư:
- Chuyện này là sao?
Không thể nào khi không xuất hiện chuyện quái dị như vậy.
Đang lúc Lâm Phàm suy nghĩ thì hoàn cảnh lại biến đổi.
Vẫn là cảnh tượng lúc trước.
Nhà gỗ rách nát, gỗ, miệng giếng, trăng tròn.
Luồng gió tà thổi qua, thổi cửa gỗ đập lạch cạch.
Có tiếng ca âm u bay lên từ giếng xưa.
Lâm Phàm khoanh tay đứng yên, chờ xem nàng treo cổ chơi trò gì:
- Bản phong chủ chống mắt xem ngươi có thể chơi kiểu gì.
Miệng giếng xưa bay lên ánh sáng màu xanh lá, như ẩn như hiện, lúc mạnh lúc yếu, có dúm tóc đen chậm rãi tuôn ra từ trong vầng sáng xanh.
Đó là đầu người.
- Được rồi, giả thần giả quỷ, hơi quá đáng.
Lâm Phàm tiến lên, vươn tay chộp cái đầu.
Nhưng bàn tay hắn xuyên qua đầu người, không bắt được, không phải thực chất.
- Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình.
Hơi thở khủng khiếp bùng nổ từ giếng xưa.
Với tác dụng của Hữu Sắc Nhãn Tình thì mặc kệ là ai đều sẽ liều mạng với Lâm Phàm, dù nàng treo cổ thích nghe hắn kể chuyện đến đâu cũng không cưỡng lại được.
Nhưng mà . . .
Lâm Phàm lôi nàng treo cổ ra khỏi giếng xưa, ném cái bịch xuống đất, đấm mạnh vào bụng nàng, lực lượng to lớn bùng nổ đè ép.
Nơi này là giấc mơ, mọi thứ không chân thật.
Nhưng lực lượng khủng bố khiến cảnh mơ dần tan vỡ, hóa thành hư vô.
- Còn muốn chống cự? Láo!
Lâm Phàm không dừng tay, hai bàn tay khép lại giơ cao đập mạnh xuống người nàng treo cổ.
Lực lượng cuồng bạo bộc phát thổi quét cả thiên địa.
Răng rắc!
Cảnh mơ vỡ vụn, hư không nứt rạn li ti, khi lan tràn đến phía cuối thì như đồ sứ vỡ ra từng mảnh.
Mảnh nhỏ hiển hiện không trung, bốn phía chìm vào hắc ám.
- Hưm?
Lâm Phàm đứng trong bóng tối, không thấy ánh sáng, không thấy thực vật, dường như ý thức chìm xuống vũng bùn.
- Rất thú vị.
Lâm Phàm cảm giác tinh thần kỳ dị từ bốn phương tám hướng đè ép, nhưng hắn không quan tâm.
- Phía trước!
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, nơi đó có ánh sáng mờ lấp lóe.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, hắn muốn đi xem đó là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận