Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 854: Tìm thấy đường về nhà

Khi đến nơi, Lâm Phàm nghiêm túc hơn, hắn không hiểu cách làm của đối phương.
Lâm Phàm nghiêm túc bình phẩm:
- Dáng người này, làn da này, bộ ngực này . . .
Không cần nói chuyện, ba vòng đúng chuẩn, người bình thường mà thấy chắc chắn muốn đi lên đè xuống ngay.
Nhưng hắn không phải loại người này, cho nên vẫn giữ bình tĩnh.
Trước mắt rõ ràng là phiên bản nàng treo cổ, nhưng toàn thân không mặc quần áo, hai tay hai chân bị xích sắt khóa lại, giang rộng ra cố định tại chỗ. Tóc đen rũ xuống che đậy nửa bên mặt, hình như đã hôn mê.
Lâm Phàm bước tới đứng trước mặt đối phương:
- Đây là . . .?
Nàng rũ đầu xuống, không nhúc nhích, trông như đã chết.
- Sâu trong cảnh mơ của nàng treo cổ là cảnh tượng như vậy, không lẽ bên trong nàng treo cổ ẩn giấu ý thứ này? Hoặc là suy nghĩ thật?
Lâm Phàm đứng đó, quan sát kỹ, không bỏ sót phần nào.
Ánh mắt Lâm Phàm bình tĩnh như nước, không chút dao động.
Nữ nhân bị xích sắt trói đột nhiên ngước đầu lên, tốc độ rất nhanh, cũng rất kinh người.
Khoảnh khắc ngẩng đầu, nàng lộ nụ cười quái dị, nhưng rồi ngẩn ngơ, một khuôn mặt gần sát mặt nàng.
Nếu là người bình thường chắc chắn bị nàng treo cổ hù sợ, nhưng với Lâm Phàm thì toàn là cách làm bình thường.
Hắn và nữ nhân bị treo đối diện nhau.
Lâm Phàm mở miệng hỏi:
- Chưa chết à, nói chuyện được không? Nàng rốt cuộc là cái gì?
Không trả lời.
Lặng yên không một tiếng động.
Tay chân của nàng treo cổ bị sợi xích khóa lại treo trên cao, đôi mắt như vì sao trong bóng đêm tỏa sáng rực rỡ.
Có tiếng cười quái dị:
- He he!
Lâm Phàm nhíu mày, muốn hỏi rõ:
- Rốt cuộc ngươi là thứ gì?
- He he!
- He cái con mắt!
Lâm Phàm không nhịn được nữa, tung nắm đấm đánh vào bụng nàng treo cổ, lực lượng cường đại bộc phát ra.
- Phụt!
Nàng treo cổ phun búng máu, đôi mắt sáng lấp lóe tia không dám tin, dường như không ngờ đối phương sẽ đánh mình.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Không đánh thủng qua.
Nữ nhân này chưa chắc là nàng treo cổ, nhưng cảm giác đánh thật tuyệt.
Bộp!
Lâm Phàm bấu đầu nàng treo cổ, nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Có lẽ ngươi là thể ý thức ở sâu trong cảnh mơ của nàng, xem bộ dạng của ngươi chắc bị phong ấn tại đây. Nếu ngươi nói ra lai lịch của mình thì chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Răng rắc!
Ngay lúc đó, tình huống bốn phía lại biến đổi.
Hắc ám lại tan vỡ, nàng treo cổ bị trói thì rung bần bật, rít gào:
- Không ai phong ấn ta được!
Lâm Phàm chợt mở to mắt, đã ra khỏi cảnh mơ.
Lâm Phàm lắc người biến mất trong phòng, lao tới chỗ nàng treo cổ.
Các đệ tử ở khắp tông môn chợt bừng tỉnh, đổ mồ hôi ròng ròng.
- Đáng sợ quá, thật đáng sợ.
Đối với họ thì quá nguy hiểm, ở trong cảnh mơ bọn họ không có đường đánh trả.
Nhưng lần này hơi khác, tuy giấc mơ khủng bố, khoảnh khắc bỗng tan vỡ, bọn họ ra khỏi cảnh mơ.
Tất cả hoang mang không biết vì sao có biến cố này.
Lâm Phàm đến chỗ của nàng treo cổ, đẩy cửa ra, bước vào. Nàng treo cổ yên lặng nằm không nhúc nhích, hắn lại gần túm góc chăn hất lên.
Xoẹt!
Ánh trăng chiếu vào.
- A?
Lâm Phàm ngây ra, một mảnh trắng bóng không vải che, nhưng mấy chuyện này không quan trọng,
Lâm Phàm lại gần kéo nàng treo cổ lên, đung đưa:
- Tỉnh dậy cho ta!
Xoẹt!
Nàng treo cổ mở mắt ra, mờ mịt nhìn Lâm Phàm, dường như không rõ chuyện gì xảy ra.
Nàng treo cổ hỏi:
- Tại sao ngươi cởi đồ của ta?
- Ta . . .!
Lâm Phàm rất muốn đập nát nàng, nói bậy bạ cái gì, ai cởi đồ của nàng, là tự nàng cởi ra, đừng nói bậy bạ!
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, hắn nhìn thẳng vào nàng treo cổ:
- Nàng ở cảnh mơ rốt cuộc làm cái gì?
Nàng treo cổ hoang mang nhìn Lâm Phàm, không biết hắn đang nói cái gì:
- Gì? Cảnh mơ gì?
Lâm Phàm cau mày, nàng treo cổ hơi rắc rối, hỏi cũng như không.
Nàng treo cổ sờ bụng, khó hiểu lẩm bẩm:
- Vì sao ta cảm giác bụng đau quá.
Hắn không nói gì thêm, đau bụng?
Tức là trong cảnh mơ hắn đánh nữ nhân kia một đấm cũng chuyển dời lên người nàng treo cổ.
Lâm Phàm tạm thời không rõ nàng treo cổ bị gì, hắn lười tìm hiểu, đẩy nàng treo cổ nằm trên giường, đắp chăn cho nàng.
- Nàng ngủ tiếp đi.
Nàng treo cổ vén một góc chăn nhìn bóng dáng Lâm Phàm rời đi, sau đó kéo chăn che đầu, ngủ tiếp.
Sáng sớm.
Lâm Phàm đứng trên đỉnh Vô Địch phong, nhìn phía xa, hít thở không khí mới mẻ.
Lần này trở về sẽ ở lại một lúc, không cần đi gấp, có việc cần hắn giải quyết.
- Đạo cảnh, hơi phiền phức, phải tìm chút công pháp mới được.
Thật ra Lâm Phàm không thấy quá phiền.
Công pháp đỉnh cấp như Thủy Ma Kinh, Cấm Thể rất hiếm hoi, ít nhất đến bây giờ Lâm Phàm chưa gặp nhiều.
Tri Tri Điểu bay tới.
Lâm Phàm giơ tay chộp tờ giấy, mở ra xem, là viết về Chính Đạo Sơn.
Chuyện chủ chính đạo Viên Chân đã bị công bố ra, nguyên vực ngoại giới rộ lên tiếng thảng thốt, quá kinh người.
Việc này ảnh hưởng khá lớn đến danh dự của Chính Đạo Sơn.
Đường đường là chủ chính đạo mà tu luyện tà công, còn khi sư diệt tổ, đao quang đặt lên người của ai đều không thể chịu nổi.
Khi Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra thì giọng người xét duyệt Tri Tri Điểu vang lên:
- Tông sư, cầu ngươi, cho biết một lời đi, rốt cuộc khi nào có bài mới? Lại qua mấy ngày rồi, đăng bài đi mà.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu đã rối trí, tông sư quá bá đạo, khi đó đã bàn rồi mà nói chuyện không giữ lời.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu biết nhóm Thần Chủ đi tìm tông sư, còn tưởng dưới uy thế của Thần Chủ thì tông sư sẽ chăm chỉ viết bài, nhưng xem tình huống hiện giờ có vẻ như Thần Chủ cũng vô dụng.
Lâm Phàm không thèm nể mặc, nên càu nhàu vẫn sẽ càu nhàu:
- Giục cái gì, chút nữa sẽ đổi mới. Không phải bản phong chủ muốn nói nhưng tố chất tổng thể của Tri Tri Điểu các ngươi sao mà thấp quá.
- Vâng vâng, tông sư nói đúng.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu cảm giác đối thoại này không đúng, nhưng hết cách, tông sư có tài, gã làm gì được.
Nếu tông sư không thèm viết bài mới chẳng lẽ gã có thể bắt giữ tông sư sao?
Đùa, Viên Chân còn bị tông sư hạ gục, gã không có lá gan đó.
Một chỗ nào đó.
Mấy người đang nghỉ ngơi.
- Trung Thiên, ngươi có sao không?
Một nữ nhân khuôn mặt thanh tú, mắt sáng như biết nói. Nàng trìu mến nhìn nam nhân bên cạnh, mắt lấp lóe tia yêu.
- Không sao.
Trên người Vạn Trung Thiên có một vết thương, sau lưng bị cắt thương, vì đã đắp thuốc nên tạm ổn định vết thương.
Nhớ lại tình huống lúc đó, y nghĩ mà sợ.
Một nam nhân tuấn tú điển trai bất mãn nói, mắt tràn đầy khinh thường liếc hướng Vạn Trung Thiên:
- Sư muội, ta không muốn nói nhưng sư muội mang theo hắn làm gì? Chỉ kéo chân chúng ta, mới rồi trong vùng đất mạo hiểm nếu không vì cứu hắn thì đã không bị người cướp bảo bối kia!
Người nghỉ ngơi xung quanh không lên tiếng, nhưng họ hoàn toàn đồng ý với lời sư huynh nói. Đúng vậy, nếu không phải sư muội cứ cố chấp đòi mang theo tên này thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Chu Tiểu Ngọc cúi đầu không nói, đúng như sư huynh nói, nàng không phản bác được.
Vạn Trung Thiên buồn khổ thở dài, muốn nói gì nhưng không biết nên nói sao:
- Ài.
Y là một trong mười phong chủ của Viêm Hoa tông, vốn nên cao cao tại thượng, sau này bị Lâm Phàm chèn ép, bực tức ra tông tôi luyện, cố gắng nâng cao tu vi để sau này phong cảnh về tông.
Nào ngờ biến cố lớn, vực ngoại giới dung hợp, Vạn Trung Thiên không biết tông môn ở đâu.
Tâm thái của Vạn Trung Thiên khá tốt, nếu tạm thời không tìm thấy tông môn thì chăm chỉ tu luyện vậy.
Vực ngoại giới dung hợp, cơ duyên, tài phú có khắp nơi.
Nhưng Vạn Trung Thiên suy nghĩ quá đương nhiên, đi đâu cũng đụng vách tường, nhiều lần suýt chết.
Sau đó được Chu Tiểu Ngọc cứu, mang về tông môn của nàng.
Hai người dần sinh ra tình cảm rồi bên nhau.
Nhưng vì tu vi của Vạn Trung Thiên không tốt, chỉ là Thần cảnh đỉnh, ở trong tông môn đó y là kẻ yếu trong kẻ yếu, sau lưng bị người gọi là mặt trắng nhỏ ăn bám.
Chu Tiểu Ngọc thấy mặt Vạn Trung Thiên buồn bã thì nắm tay y, mỉm cười, nàng nhìn sang sư huynh:
- Sư huynh, bảo bối không có thì chúng ta tìm tiếp, Trung Thiên không cố ý.
Trương Phong phẩy tay:
- Được rồi, không nói nữa.
Gã nhìn Vạn Trung Thiên:
- Nếu sư muội của ta đã thích ngươi thì hãy đối xử tốt với sư muội, để ngày nào đó ta biết ngươi đối xử tệ với sư muội của ta thì ta sẽ cho ngươi biết tay!
Chu Tiểu Ngọc bất mãn kêu lên:
- Sư huynh!
Sư huynh nói như vậy sẽ làm Trung Thiên mất mặt.
Trương Phong không nói nữa, nhìn tình hình xung quanh:
- Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, nên rời đi.
Vạn Trung Thiên thầm bất đắc dĩ, đây là bị người chỉ vào mặt mắng, nhưng y không có cách nào, thực lực không bằng người ta. Hơn nữa Vạn Trung Thiên không tìm thấy tông môn ở đây, y cô đơn lẻ loi một mình.
Chu Tiểu Ngọc an ủi:
- Trung Thiên, ngươi đừng giận, tính tình của sư huynh là vậy.
Chu Tiểu Ngọc biết Trung Thiên không tìm thấy tông môn, luôn lang thang một mình ở bên ngoài, rất tội nghiệp.
Vạn Trung Thiên nhẹ gật đầu, không để bụng:
- Ừm, không sao.
- Đi!
Sau đó ẩn vào hư không, tiếp tục chạy đi xa.
Không biết qua bao lâu.
Vạn Trung Thiên tùy ý nhìn qua, chợt khựng lại, đứng ngây như phỗng giữa hư không, nhìn chằm chằm bên dưới như thấy cái gì ghê gớm.
Chu Tiểu Ngọc thấy Vạn Trung Thiên ngây người tưởng xảy ra chuyện gì:
- Trung Thiên, sao vậy?
Hay lời sư huynh nói lúc trước đả kích đến Trung Thiên?
Trương Phong nhíu chặt mày hỏi:
- Ngươi làm gì vậy? Sao không đi tiếp?
Người Vạn Trung Thiên run rẩy như phát hiện tông môn mới:
- Ta tìm được rồi!
Vạn Trung Thiên lao xuống thành trì bên dưới.
Y rất quen thuộc thành trì này, là tông môn.
Y tìm được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận