Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 856: Sư huynh đừng sợ

Trương Phong khó chịu nói:
- Này Vạn Trung Thiên, chúng ta cùng ngươi đến đây mà ngươi định để chúng ta đứng ở ngoài vậy à?
Trương Phong quét mắt qua, không để ý tông môn này.
Tông môn thật yếu, có hơi thở bao phủ bên trên tông môn là thú vị, nhưng quá mỏng manh.
Chu Tiểu Ngọc sốt ruột nói:
- Sư huynh . . .!
Nàng sợ nhất là sư huynh bất mãn với tông môn của Trung Thiên.
- Được rồi, không nói nữa.
Sư muội che chở Vạn Trung Thiên, gã biết nói gì hơn.
Các đệ tử ở phía sau lắc đầu, mắt sư muội nhìn kiểu gì mà vừa mắt mẫu người thế này.
Hai đệ tử canh giữ sơn môn nhìn nhóm người sau lưng Vạn sư huynh.
Không biết họ đến làm gì, xem bộ dạng chắc là bằng hữu của Vạn sư huynh, nên hai đệ tử không nói gì.
- Tiểu Ngọc, Trương sư huynh, mời các ngươi cùng ta vào.
Tâm tình của Vạn Trung Thiên rất tốt, cười tươi dẫn nhóm người bước vào tông môn.
Vạn Trung Thiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, không thay đổi, không đổi khác chút nào, tất cả còn giống hệt trong trí nhớ.
Vạn Trung Thiên từng sợ nhất là tông môn bị người tiêu diệt, nhưng khi thấy tông môn thì y yên lòng, tông môn rất an toàn.
Hai đệ tử canh giữ sơn môn nhìn đan dược, tùy tay bỏ vào trữ vật giới chỉ.
- Ài, sư huynh ở bên ngoài sống quá khổ, ngươi nhìn xem, đan dược bình thường vậy mà coi là bảo bối, đủ thấy sư huynh lăn lộn không như ý.
- Thì đó, nhưng giờ thì tốt rồi, sư huynh trở lại, về sau sẽ không ở bên ngoài chịu khổ.
Hai người nói chuyện, rất đau lòng Vạn sư huynh.
Không nói đến trước kia Vạn sư huynh kiêu căng bá đạo cỡ nào, giờ vực ngoại giới dung hợp, Viêm Hoa tông thay đổi nhiều, bọn họ ở trong tông môn hưởng phúc, tu luyện, muốn đan dược gì cũng có, Vạn sư huynh ở bên ngoài sống cực khổ, họ thầm đồng tình Vạn sư huynh.
Biểu tình của Vạn Trung Thiên thay đổi:
- Ủa?
Y phát hiện tông môn biến đổi rất lớn, tu vi của các đệ tử không thấp, vì sao trông như ngang ngửa với y?
Chu Tiểu Ngọc nói:
- Trung Thiên, tu vi đệ tử tông môn của ngươi đều khá quá chứ, không nhỏ yếu như ngươi nói.
Chu Tiểu Ngọc được Vạn Trung Thiên cho biết tông chủ Viêm Hoa tông chỉ là Thiên Cương cảnh đỉnh thì rất ngạc nhiên, sao lại có tông môn nhỏ yếu đến mức đó, nhưng xem tình hình hiện giờ thì không giống vậy.
Trương Phong lắc đầu, khinh thường nói:
- Sư muội, thế này mà bảo là không yếu? Nhìn tu vi của những đệ tử này xem, Thần cảnh, bán Thần cảnh, quá yếu.
Đệ tử tông môn như vậy mà có thể ở bên sư muội của họ, không biết kiếp trước đã làm ra việc lớn gì mới được như vậy.
Đệ tử đi ngang qua thấy Vạn Trung Thiên đều kêu lên:
- Ủa? Vạn sư huynh đây mà?
- Đúng rồi, Vạn sư huynh đã trở lại?
Tông môn có mười phong chủ, chỉ có Lâm sư huynh và Đạo sư huynh ở tông môn, còn lại đều ở bên ngoài, không biết đi đâu rồi.
Giờ Vạn sư huynh trở về làm nhiều đệ tử hưng phấn.
Chợt một tiếng kêu vui sướng vang lên:
- Vạn sư huynh!
Vạn Trung Thiên quay đầu lại, hơi mờ mịt, sư đệ này trông quen mắt nhưng một chốc không nhớ ra.
- Phương Nhị! Sư huynh, ta là Phương Nhị đây! Lúc ở Trung Thiên phong ta trông giữ vườn thuốc, sư huynh không nhớ ta sao?
Phương Nhị mặt đen thui, nhe răng cười khoe hàm răng trắng.
Thấy Vạn sư huynh trở về làm gã rất vui.
Trước kia Vạn sư huynh hơi kiêu căng nhưng đối xử với gã rất tốt.
Đôi lúc Phương Nhị nghĩ sao sư huynh còn chưa về? Tông môn bây giờ đã khác xưa, không cần ra ngoài tôi luyện, mọi thứ có thể hoàn thành trong tông môn.
Không ngờ sư huynh thật sự trở lại.
Vạn Trung Thiên mừng rỡ:
- A, Phương sư đệ, tu vi của ngươi . . .
Ngay sau đó Vạn Trung Thiên cảm giác khác lạ, ở trong trí nhớ của y khi đó Phương Nhị mới đến Địa Cương cảnh, sao bây giờ trong khác quá.
Phương Nhị gãi đầu:
- Sư huynh, giờ ta là cường giả Thần cảnh đỉnh rồi.
Đùng!
Sét đánh giữa trời xanh.
Vạn Trung Thiên ngây người tại chỗ.
Phương Nhị nói cái gì?
Thần cảnh đỉnh?
Sao có thể? Khi ấy tu vi của Phương Nhị chỉ là Địa Cương cảnh, sao mới một thời gian không gặp đã đến Thần cảnh đỉnh?
Phương Nhị ngơ ngác, không rõ vì sao sư huynh bỗng đứng ngây như phỗng:
- Sư huynh làm sao vậy?
Vạn Trung Thiên tỉnh táo lại, cười nói:
- Không có gì, không ngờ sư huynh nhìn nhầm, thiên phú của Phương sư đệ lợi hại như vậy, vực ngoại giới dung hợp đã kích phát tiềm lực của sư đệ. Sau này mười phong lại có thêm một phong.
Phương Nhị phủ nhận:
- A? Vạn sư huynh đừng nâng ta lên, ta làm sao đủ tư cách.
Vạn Trung Thiên lấy đan dược ra:
- Sư đệ, sư huynh trở về, không mang thứ tốt gì về, bình đan dược này cho . . .
Nhưng y chưa nói xong thì ngây người.
Phương Nhị trông thấy đan dược thì kêu lên:
- Sư huynh, không thể dùng đan dược này, phẩm cấp quá thấp, hơn nữa tạp chất bên trong không tốt cho tu vi, tích lũy tháng ngày sẽ ảnh hưởng đến thân thể!
Ngừng bặt.
Tay Vạn Trung Thiên khựng giữa chừng không trung, một chốc không biết nên nói cái gì.
Cái này . . .
Đám người Trương Phong bật cười, không ngờ đệ tử tông môn của Vạn Trung Thiên tu vi không tốt nhưng kén chọn.
Thú vị, thật thú vị.
Chu Tiểu Ngọc lấy một viên đan dược tỏa mùi thơm ra khỏi trữ vật giới chỉ, nói:
- Trung Thiên, ngươi lấy sai đan dược rồi, nên tặng đan dược này cho sư đệ mới đúng.
Tiểu Càn Khôn Đan.
Vạn Trung Thiên cảm động, y không ngốc, nếu Tiểu Ngọc không che chở y thì y đã chịu nhiều nhục nhã.
Đám người Trương Phong nhíu chặt mày, hơi khó chịu. Đúng như bọn họ nghĩ, sư muội lại bắt đầu lấy tài phú của mình ra giúp đỡ cho Vạn Trung Thiên.
Trương Phong bất mãn, khinh thường nói:
- Sư muội đừng nghịch, Tiểu Càn Khôn Đan này là để cho sư muội dùng, tặng cho đệ tử nho nhỏ làm gì? Hắn hưởng thụ nổi không?
Một tông môn nho nhỏ mà đệ tử thật láu cá, muốn lấy Tiểu Càn Khôn Đan? Thật là không biết tự lượng sức mình.
Trương Phong nói chuyện chói tai:
- Vạn Trung Thiên, ngươi có còn là nam nhân không? Để sư muội của ta cho ngươi chống sĩ diện, nếu ngươi không có năng lực thì đừng giả bộ giàu. Còn tông môn của ngươi nữa, trên dưới đều xấu xa, mất mặt.
Mặt Vạn Trung Thiên lúc xanh lúc trắng.
Chu Tiểu Ngọc nhìn sư huynh, rất bực mình, nàng không ngờ sư huynh nói như vậy, rồi mặt mũi của Trung Thiên đút vào đâu?
Phương Nhị khó chịu hỏi:
- Ngươi là ai? Tiểu Càn Khôn Đan chứ có gì ghê gớm, ta không thèm nó. Và ngươi dựa vào cái gì nói Vạn sư huynh của ta như vậy? Ngươi muốn khi dễ người hả?
Rõ rành rành là ức hiếp người.
Vạn Trung Thiên ngăn lại:
- Phương sư đệ, đừng nói lung tung!
Vạn Trung Thiên biết tu vi của đám người Trương Phong lợi hại cỡ nào, tông môn kia ghê gớm bao nhiêu, Viêm Hoa tông không thể đối kháng.
Trương Phong châm chọc:
- Ha ha, huênh hoang, không thèm? Bằng vào Thần cảnh tôm tép như ngươi cũng dám nói lời như thế? Không biết trời cao đất rộng là gì!
Mấy sư huynh khác của Chu Tiểu Ngọc cũng nói:
- Sư muội nhìn xem, tông môn này chẳng ra cái gì cả, phế thải.
- Vạn sư huynh, bọn họ cũng coi thường Viêm Hoa tông chúng ta như vậy thì sao nhịn được nữa! Lâm sư huynh nói Viêm Hoa tông chúng ta không ăn hiếp người nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ lại. Tu vi của ta yếu, đây là sự thật, nhưng bằng vào bọn họ dám đến Viêm Hoa tông càn quấy thì chưa đủ tư cách. Gọi Đả Thủ đường!
Phương Nhị lấy ngọc bài ra, rót lực lượng vào, ngọc bài tỏa sáng.
Đả Thủ đường.
Lão tổ Thánh Tiên giáo đang bận việc, thấy ngọc bài phát sáng thì kêu lên:
- Đệ tử nội môn Phương Nhị ở sơn môn truyền miệng gọi tay đấm, Lý Đạo Vân, ngươi đi qua ngay!
Đám người Trương Phong khinh thường cười:
- Ha ha ha!
Ở trong mắt họ thì tông môn này là một đám người ngốc.
Phương Nhị đứng thẳng người, tuy tu vi không mạnh bằng đối phương nhưng khí thế không thể yếu.
Một bóng người xuất hiện sau lưng Phương Nhị.
- Tay đấm số một Lý Đạo Vân đã đến!
Lý Đạo Vân đã thề trung thành với Viêm Hoa tông thì không có đường chống cự.
Cả đoàn bọn họ đều là chó săn cho đệ tử Viêm Hoa tông tùy thời kêu gọi.
Mặc dù Đả Thủ đường mới thành lập nhưng hiệu suất rất cao, từ sáng đến bây giờ Lý Đạo Vân đã nhận hơn sáu mươi đơn hàng, đa số là đưa cơm, làm bao cát, chạy đến mệt bở hơi tai.
Nhưng may mà tông môn này không tệ, cho họ đan dược phục hồi tu vi, chứ không thì họ muốn chết cho rồi.
- A?
Đám người Trương Phong mặt biến sắc, bọn họ cảm nhận khí thế cực kỳ khủng bố trên người lão nhân này.
Vạn Trung Thiên ngây ra, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra:
- Cái này . . .
Lão nhân kia từ đâu đến?
Tông môn đã xảy ra chuyện gì?
Phương Nhị nói:
- Vạn sư huynh, đừng lo lắng, ở trong tông môn không ai có thể khi dễ chúng ta. Sư huynh ở bên ngoài chịu khổ, sau này tuyệt đối sẽ không có ai ức hiếp sư huynh được!
Phương Nhị nhìn ra ngay sư huynh ở bên ngoài sống không được tốt, nếu không đã chẳng dùng đan dược mang đến di chứng cho bản thân.
Nhìn tông môn hiện giờ xem, dù là đệ tử ngoại môn dùng đan dược cũng toàn là phẩm cấp cao.
- A?
Vạn Trung Thiên nghe lời này thì lòng dậy sóng dữ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tông môn này thật sự là tông môn mà y biết sao?
Phương Nhị tiến lên một bước, khí thế dạt dào, nhìn thẳng đối phương:
- Cho ngươi cơ hội, xin lỗi tông môn của ta ngay, và xin lỗi Vạn sư huynh, nếu không sẽ cho ngươi đứng thẳng đi vào, nằm bò ra. Ngươi đừng không tin, cứ thử sẽ biết!
- Ngươi . . .
Trương Phong không ngờ tông môn này có cường giả quỷ dị như vậy, trong một chốc không nói nên lời.
Chu Tiểu Ngọc kéo Vạn Trung Thiên, sốt ruột mặt đỏ hồng.
Vạn Trung Thiên không hiểu nhưng vội nói:
- Phương sư đệ, bọn họ không có ác ý, đừng xúc động.
Phương Nhị cho Vạn sư huynh ánh mắt cứ yên tâm:
- Sư huynh đừng sợ, nơi này là tông môn, không ai ăn hiếp sư huynh được.
Viêm Hoa tông bây giờ đã khác xưa, không phải ai cũng có thể nhục nhã.
- Ta . . .
Vạn Trung Thiên á khẩu, hóa đá, không hiểu ra sao.
Đột nhiên có bóng người từ xa đi tới.
Lâm Phàm chậm rãi đến gần:
- Chuyện gì mà náo nhiệt vậy?
Hắn nghe động tĩnh nên đến xem.
Vạn Trung Thiên nghe giọng nói đó thì tim run lên, suốt đời y không quên giọng đó.
Y ra tông tôi luyện đều vì tên này.
Vạn Trung Thiên quay đầu nhìn lại, giật thót tim.
Không thay đổi, vẫn là dáng vẻ xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận