Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 857: Bà nội nó, làm ta hết hồn

Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Ủa? Vạn sư đệ, về bao giờ vậy? Sư huynh còn tưởng ngươi chết ở bên ngoài rồi.
Hắn không ngờ là Vạn Trung Thiên trở lại.
- Ta %¥# . . .!
Vạn Trung Thiên muốn đánh chết tiện nhân này, dám nghĩ y đã chết ở bên ngoài.
Vạn Trung Thiên cười gằn:
- Thật xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi, ta không chết ở bên ngoài, vẫn sống tốt.
Trong lòng Vạn Trung Thiên không ổn định, y có thể nói chuyện thoải mái với đệ tử tông môn khác, nhưng khi thấy tên này là lửa giận tuôn trào trong lòng y.
Lâm Phàm tiến lên, nhìn kỹ Vạn Trung Thiên rồi vỗ vai y:
- Ài, về là tốt rồi, ở bên ngoài chịu khổ nhiều rồi, qua lâu vậy mà tu vi mới Thần cảnh đỉnh, phải cố gắng chăm chỉ hơn.
Bốp!
Vạn Trung Thiên phủi tay Lâm Phàm ra, bất mãn nói:
- Ai chịu khổ, ta ở bên ngoài rất tốt, tu vi của ta có gì không ổn? Đã là Thần cảnh đỉnh, không lâu sau sẽ bước vào Truyền Kỳ cảnh!
Đúng là y ở bên ngoài ăn khổ nhiều, nhưng nói sao cũng không thể mất mặt trước tên này được, phải phồng má giả làm người mập, dù rất đau cũng không thể hét lên.
- Vạn sư huynh mới trở về còn chưa biết tình huống, đừng . . .
Phương Nhị muốn nhắc nhở Vạn Trung Thiên rằng tông môn đã khác xưa, vì có Lâm sư huynh nên mỗi đệ tử được tài nguyên tu luyện tốt nhất.
Nhưng Phương Nhị chưa nói hết câu đã bị Vạn Trung Thiên ngắt lời.
Vạn Trung Thiên dõng dạc nói:
- Ta trở về là thăm tông môn, thăm các vị trưởng lão, các đệ tử, chút nữa ta sẽ đi, tiếp tục ra tông tôi luyện. Cường giả thật sự là phải phiêu bạt bên ngoài, ở trong tông môn khó thể tiến bộ.
Trở về tông môn khiến Vạn Trung Thiên rất hưng phấn, nhưng thấy tên này làm y không hưng phấn nổi, chỉ muốn thẳng sống lưng một lần trước mặt hắn.
Thiên Tu sơn phong.
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh, Vạn Trung Thiên đã trở lại, nhưng hình như không quá thích Tiểu Phàm.
Thiên Tu cười nhấm nháp trà:
- Không sao, đồ nhi bảo bối của ta khác xưa rồi, tầm mắt đã thay đổi, sẽ không khó xử tiểu tử Trung Thiên. Dù gì là đồng môn, đồ nhi càng là sư huynh của Trung Thiên, sẽ không khi dễ hắn. À phải rồi, ngươi không cảm giác tình huống này rất giống lúc trước sao?
Hỏa Dung thắc mắc hỏi:
- Lúc trước cái gì?
Thiên Tu nhớ lại quá khứ, vô tình thẳng sống lưng hơn:
- Chúng ta trước kia cũng là lão phu giẫm các ngươi ở dưới chân chèn ép, làm các ngươi vô cùng căm giận, nhưng bây giờ các ngươi đều phải tôn kính, kính sợ lão phu. Cho nên sư huynh vĩnh viễn là sư huynh, chăm sóc lớp nhỏ là trách nhiệm của sư huynh.
Hỏa Dung nhìn sư huynh, muốn nói chuyện nhưng bị chọc tức không nói nên lời. Lão biết ngay mà, sư huynh sẽ không nói lời dễ nghe, toàn chửi rủa bọn họ.
Nhưng thôi, ai kêu đó là sư huynh, biết làm sao được.
Lâm Phàm cười cười, hắn biết Vạn Trung Thiên đang không được tự nhiên, lắc đầu nói:
- Được rồi, Vạn sư đệ đừng dỗi như con nít nữa. Trở về thì tốt rồi, ở bên ngoài chịu khổ cũng tội cho sư đệ, sau này ở trong tông môn lo mà tu luyện, có sư huynh che chở cho, trên đời không ai có thể ăn hiếp sư đệ, hiểu chưa?
Vạn Trung Thiên phản bác:
- Ai cần ngươi che chở, tự lo cho mình là được!
Ai thèm hắn che chở, tưởng mình là ai?
Trương Phong luôn im lặng đột nhiên cười phá lên:
- Thú vị, trên đời không ai có thể khi dễ hắn, câu này đủ cuồng vọng. Vạn Trung Thiên, về sau ngươi ở lại tông môn nhà mình thì tốt hơn, đừng đến Thiên Vũ tông chúng ta. Sư muội có tiền đồ tốt đẹp, đừng làm chậm trễ nàng.
Trương Phong không vì lão nhân mạnh mẽ xuất hiện mà thay đổi cái nhìn về tông môn này, dù sao tông môn của họ không yếu. Vạn Trung Thiên chưa thấy tông môn này bao giờ nhưng gã chuyển sự chán ghét Vạn Trung Thiên sang tông môn này.
Mặt Chu Tiểu Ngọc trắng bệch, bực tức nói:
- Sao sư huynh có thể nói như vậy!?
Sư huynh nói chuyện làm Chu Tiểu Ngọc rất không vui, cảm giác đang châm chọc Trung Thiên.
Nếu không phải biết bản tính của sư huynh không sâu thì nàng đã quát nạt rồi.
Lâm Phàm nheo mắt nói:
- Hình như vị này có ý kiến rất lớn với tông ta?
Người đi theo Vạn Trung Thiên trở về hơi khó chịu, thái độ rất ác liệt.
Không lẽ lúc trước hắn ra tông, những đệ tử này ở trong tông môn nào đó?
Hắn từng tổn thương họ?
Trương Phong nói hết lòng khó chịu ra:
- Không có ý kiến với các ngươi nhưng với hắn thì có. Hắn là đệ tử tông môn của các ngươi, gặp nguy hiểm, được sư muội của ta cứu, chẳng những không cảm kích còn lừa gạt sư muội của ta. Ngươi có biết rằng sư muội của ta có tiền đồ tốt đẹp biết bao không? Tại hắn mà bị hủy hoàn toàn. Hôm nay chúng ta đến không nói chuyện khác, không cần các ngươi cảm kích, chỉ hy vọng các ngươi trông chừng hắn, đừng trở ra tai họa sư muội của chúng ta, hắn không xứng.
Loại phế vật này muốn tu vi không có tu vi, muốn bối cảnh không có bối cảnh, để sư muội đi theo y là chịu khổ.
Gã làm sư huynh, sao cho phép chuyện đó xảy ra?
Vạn Trung Thiên nghe xài xể nhưng không cãi lại, siết chặt mười ngón, đầu ngón tay trắng bệch.
Đối phương nói đúng, y đúng là phế vật, vốn tưởng vực ngoại giới dung hợp, với thiên phú của gã sẽ như cá gặp nước, chẳng bao lâu sau đi lên đỉnh điểm đời người.
Nhưng Vạn Trung Thiên mơ hơi xa, y lăn lộn lâu như vậy vẫn sống thảm, nếu không có Tiểu Ngọc chăm sóc thì không biết y chết ở xó xỉnh nào rồi.
Chu Tiểu Ngọc đi tới trước mặt Lâm Phàm:
- Lâm sư huynh, ta là Chu Tiểu Ngọc. Sư huynh của ta không cố ý, chuyện giữa ta và Trung Thiên là ta tự nguyện, dù có thế nào cũng quyết không rời xa Trung Thiên.
Biểu tình của Chu Tiểu Ngọc kiên quyết không chút giả dối.
Vạn Trung Thiên cúi đầu nói:
- Bỏ đi Tiểu Ngọc, nàng cùng Trương sư huynh trở về đi, Trương sư huynh nói đúng, ta đúng là phế vật.
Khi nói ra câu này người Vạn Trung Thiên run rẩy như vuột mất thứ gì.
Khóe mắt Chu Tiểu Ngọc đỏ ửng:
- Trung Thiên, sao ngươi có thể nói mình như vậy!
Trương Phong cười nói:
- Vạn Trung Thiên, ngươi đã nói một câu con người nên nói. Đúng vậy, sư muội đi theo ngươi sẽ không có cuộc sống tốt, ngươi quá yếu, tông môn của ngươi cũng quá yếu.
Vạn Trung Thiên cúi gằm mặt gần như sát đất, y chưa bao giờ cảm giác mặt mũi rẻ mạt như vậy, bị người hạ thấp không đáng một đồng, thậm chí không thể cãi lại.
Bởi vì thật sự không có năng lực.
- Ui chu choa!
Lâm Phàm đứng đó không nói tiếng nào, cảm giác một đám ngốc tự biên tự diễn, hắn đứng im như tượng ngó.
Lâm Phàm quay sang hỏi Phương Nhị:
- Sư đệ, bây giờ tông môn của chúng ta vẫn rất yếu sao?
Không thể nào, không nói cái khác, Viêm Hoa tông mạnh cỡ nào? Tông môn bình thường không thể so sánh với Viêm Hoa tông.
Hay giá thị trường bên ngoài thay đổi rồi, phẩm cấp tông môn lại tăng lên từng bước, đến độ cao mới?
Phương Nhị lắc đầu nói:
- Không thể nào, tông môn chúng ta sao yếu được, phải chăng bọn họ nhầm lẫn?
Phương Nhị cũng không nghĩ ra, tông môn bây giờ thật sự rất yếu sao?
Không nói mấy cái khác, hoàn toàn không thiếu đan dược, dù là đan dược hiếm hoi thì tông môn của họ vẫn có.
Còn cường giả, về cường giả bản xứ thì có sư huynh và Thiên Tu trưởng lão.
Nếu không tính cường giả tông môn thì có rất nhiều, Đả Thủ đường toàn là cường giả Đạo cảnh.
Bên dọn nhà vệ sinh thấp nhất là từ Đại Thánh cảnh trở lại, nếu là Đại Thánh cảnh thì rất có thể bị sai đi gánh phân tưới ruộng.
Áp lực cạnh tranh rất lớn.
Vạn Trung Thiên muốn nói gì nhưng bị Lâm Phàm ngắt lời:
- Khoan, mấy người nói cái gì vậy? Ta hỏi ngươi, ngươi nói tông mạnh là mạnh cỡ nào?
Lâm Phàm không nhịn được, luôn bị người xem là tông yếu khiến hắn không chịu nổi. Trước kia thì thôi đi, giờ vẫn bị xem là tông yếu, không lẽ vì quá điệu thấp nên bị người hiểu lầm?
Nếu đúng vậy thì phải tạo tiếng vang mới được.
Vạn Trung Thiên tuyệt vọng nói:
- Lâm Phàm đừng nói nữa, ngươi ở trong tông môn không ra ngoài, vẫn là ếch ngồi đáy giếng, không biết cường giả bên ngoài lợi hại cỡ nào.
Tông môn so với tông môn bên ngoài thật là cách biệt quá lớn.
Trương Phong ngạo nghễ đứng, mở miệng nói:
- Thôi, ta sẽ nói cho các ngươi biết vậy, cho các ngươi biết thế giới bên ngoài lớn cỡ nào. Tông môn của chúng ta, Thiên Vũ tông truyền thừa sáu ngàn tám trăm năm, cường giả như mây, có ba vị cường giả Đạo cảnh, tuy là đại tông môn nhưng không là gì trong toàn vực ngoại giới. Ví dụ thế lực lớn mạnh nhất như Long giới, Đan giới, Binh giới, toàn là thế lực mạnh nhất vực ngoại giới. Điểm danh thế lực các ngươi có thể biết đi, biết bảng Thiên Kiêu không? Do Tinh Thần lão tổ của Tinh Thần các sáng tạo, đây là một trong thế lực lớn đỉnh cao nhất mà mọi người biết rõ. Còn Đạo Thanh Vô Lượng tông nữa, chắc các ngươi nên biết.
Trương Phong thuộc như lòng bàn tay, mở ra là kể vanh vách, ghi nhớ kỹ tất cả thế lực lớn mạnh trong toàn vực ngoại giới.
Lâm Phàm gật đầu, thúc giục đối phương kể tiếp:
- Ừ, biết, sao?
Trương Phong định nói tiếp, nhưng trước đó liếc qua Vạn Trung Thiên một cái.
Vạn Trung Thiên cúi đầu, lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy, làm sao y không biết những thế lực lớn này? Thật sự rất mạnh, là bậc thang mà cả đời y không thể trèo cao.
- Đạo Thanh Vô Lượng tông có tổng cộng mười hai vị phó tông chủ, trong đó một lão tổ có quan hệ thân thiết với lão tổ của tông ta, lão nhân gia có một tử tôn nhìn trúng sư muội của ta. Tại y mà quan hệ của tông ta và lão tổ kia có khoảng cách. Nếu sư muội của ta kết thành cành với tôn tử của vị phó tông chủ đó thì sư muội như bay lên ngọn cây biến phượng hoàng, sẽ không như bây giờ!
Trương Phong nói đến đây cũng rất tức giận, tất cả đều tại cái tên Vạn Trung Thiên phá bĩnh này.
Chu Tiểu Ngọc tức giận mặt đỏ rực:
- Sư huynh, các ngươi muốn bán ta sao!?
Trương Phong nói:
- Sư muội, ý của sư huynh không phải vậy, chỉ đang lo cho tương lai của sư muội. Đi theo tiểu tử này thật sự không đáng giá với sư muội.
Vạn Trung Thiên mất hết mặt mũi, so với người ta thì y như tên ăn mày, còn thua bùn nhão.
- Tiểu Ngọc, Trương sư huynh nói đúng.
Vạn Trung Thiên nói mấy câu này vô cùng khó khăn, lòng đang nhỏ máu.
- Đúng cái quái gì! Bà nội nó, làm ta hết hồn, còn tưởng có gì ghê gớm lắm, hóa ra tông mạnh là vậy.
Lâm Phàm nghe xong trái tim bình ổn lại, làm hắn tưởng nghỉ ngơi mấy ngày trong tông môn, bên ngoài đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, hóa ra là nghĩ vớ vẫn thôi.
Lâm Phàm kêu lên:
- Đả Thủ đường, tới đây hết cho bản phong chủ!
Vừa thốt lời, lão tổ Thánh Tiên giáo vội kêu hết mọi người lao đi xa.
Đùa, Lâm phong chủ tự mình kêu gọi, sao có thể đến chậm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận