Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 858: Trời ơi, đất hỡi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì

Vèo vèo!
Mấy chục bóng người xuất hiện sau lưng Lâm Phàm.
Đều là cường giả Đạo cảnh, tuy tạm thời chưa phục hồi căn cơ, nhưng họ đứng dó phát ra uy thế cực kỳ kinh người.
Mọi người có mặt cảm giác sống lưng lạnh toát, sợ chết khiếp.
Đây là cường giả Đạo cảnh đỉnh, toát ra uy thế cho cảm giác như bị dã thú hung mãnh theo dõi.
Đám người Trương Phong mặt biến sắc:
- Cái này . . .
Bọn họ không mù, sao không nhìn ra những lão nhân không nói tiếng nào này mạnh biết bao nhiêu.
Bọn họ từng cảm nhận loại khí thế này trên người lão tổ.
Hôm nay mấy chục người đứng thẳng tại đó, phát ra khí thế như ngọn núi lớn đè trên người, rất khó ngước đầu lên.
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Ngươi mới nói tông môn các ngươi có ba cường giả Đạo cảnh, xem như tông môn bình thường. Giờ ngươi nói xem Viêm Hoa tông mà ngươi cho rằng là tông yếu thì thuộc cấp bậc nào? Vẫn là tông yếu sao?
Cảm giác bị người xem là tông yếu không dễ chịu chút nào.
Các đệ tử bật cười, bỡn cợt nhìn đối phương.
Nếu Viêm Hoa tông bọn họ là tông yếu thì tông mạnh thật sự tổng như thế nào?
Tưởng tượng thôi đã thấy khủng bố rồi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo âm thầm quan sát, chớp mắt phân tích rõ ràng tình huống, biết xảy ra chuyện gì.
Mắt của lão không phải để trưng chơi, nhìn kỹ cái người mặt đầy cay đắng kia chắc là đệ tử Viêm Hoa tông từ bên ngoài trở về. Người đứng phía sau thì biểu tình từ cao ngạo đến bây giờ hơi ngạc nhiên, chắc lúc nãy khoe khoang cái gì.
Lão tổ Thánh Tiên giáo hỏi:
- Lâm phong chủ, mới nãy họ nói gì?
Lâm Phàm cười nói:
- Không có gì, bị người ta nhận định là tông yếu. Vị này là phong chủ Trung Thiên phong, Vạn Trung Thiên, ra khỏi tông một thời gian, khó khăn lắm mới trở về một lần. Bên cạnh là bạn lữ của hắn, nhưng các sư huynh của cô nương này cho rằng tông ta không được.
Lời nói đơn giản kể rõ tình huống cho lão tổ Thánh Tiên giáo.
Biểu tình của lão tổ Thánh Tiên giáo quái dị nhìn nhóm Trương Phong như xem đồ ngốc.
Đám người Trương Phong phát hiện ánh mắt kỳ lạ của lão tổ Thánh Tiên giáo, cảm giác có điều không đúng, bất mãn mở miệng hỏi:
- Ngươi nhìn cái gì?
Lão tổ Thánh Tiên giáo bật cười:
- Ha ha, ta nhìn các ngươi là ếch ngồi đáy giếng, đi nói Viêm Hoa tông là tông yếu, không biết các ngươi lấy đâu ra tự tin nói câu này. Nhìn kỹ bọn họ đi, đều là cường giả Đạo cảnh đỉnh, có phải ngươi cho rằng họ là lão tổ của Viêm Hoa tông?
Lão tổ Thánh Tiên giáo khinh thường nói:
- Nếu đúng vậy thì lão phu nói cho các ngươi biết, bọn họ đều là chạy chân!
Lão tổ Thánh Tiên giáo không muốn nói nhiều với cái đám kiến thức hạn hẹp này, không có chút tầm mắt kiến thức, thật khiến người thất vọng.
Lão tổ Thánh Tiên giáo quay đầu nhìn Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, chắc những người này sẽ không bị giữ lại đâu nhỉ? Với tu vi của họ dù muốn dọn nhà vệ sinh cũng không có chỗ cho họ.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nói chuyện hơi tổn thương người, nhưng nhóm Trương Phong chưa hiểu ý nghĩa câu nói đó.
Gì mà dọn nhà vệ sinh?
Hoàn toàn không hiểu được.
Nhưng các đệ tử Viêm Hoa tông thì hiểu.
Đúng rồi, người dọn nhà vệ sinh bây giờ tu vi không yếu, tu vi của đám người kia đúng là không đủ tư cách.
Lâm Phàm đáp:
- Sẽ không.
Viêm Hoa tông hiện giờ không phải ai đều có thể vào, giới hạn số lượng, tu vi không đủ thì không có cả tư cách trồng trọt.
Đám người Trương Phong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng càng nhiều là lúng túng, giật mình, không tin được.
Bọn họ nhìn chằm chằm những tiền bối Đạo cảnh.
Nhóm Lý Đạo Vân mắng:
- Nhìn cái gì? Không thấy chạy chân bao giờ sao?
Đám người này đúng là khùng, không mắng không được.
Tuy họ là chân sai vặt nhưng chỉ hiểu ngầm, sẽ không vạch ra.
Giờ thì tốt rồi, bị vạch là người chạy chân trước mắt bao người, không còn mặt mũi nào.
Trương Phong ngẩn ngơ:
- Không thể nào!
Gã bị đối phương nạt nộ nhưng không dám giận.
Đùa, cường giả Đạo cảnh đỉnh một bàn tay có thể đập chết bọn họ.
Tông môn này làm sao vậy? Vạn Trung Thiên nói là tông yếu, trước kia tông chủ chỉ có tu vi Thiên Cương cảnh, vì sao như thế?
Vạn Trung Thiên cũng hóa đá, đến bây giờ chưa phản ứng lại.
Y cảm giác mọi thứ trở nên khác biệt, không giống như trong tưởng tượng.
Bộp!
Lâm Phàm lại đặt tay lên vai Vạn Trung Thiên:
- Sư đệ, nghĩ gì đấy? Ngươi đấy, đi ra ngoài tôi luyện có gì tốt? Ở tông môn muốn gì có nấy. Nhưng cũng tốt, ra tông coi như rèn luyện, không lăn lộn nổi nữa còn biết trở về tìm tông môn. Yên tâm, sư huynh vẫn là sư huynh của ngươi, sẽ không để ngươi chịu khổ.
Vạn Trung Thiên nghe Lâm Phàm nói, mờ mịt, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm gì.
Vạn Trung Thiên hé môi, nhưng rồi nuốt ngược lời nói:
- Sư . . .
Lâm Phàm nói:
- Vạn sư đệ, tu vi hiện giờ của ngươi quá yếu, nhưng dù thế nào thì ngươi vẫn là phong chủ của Trung Thiên phong. Có sư huynh che chở, không sao hết.
Vạn Trung Thiên nhìn Lâm Phàm, lòng thầm chảy lệ, nói chuyện thật chói tai, nhưng không hiểu sao nghe có lý, toàn là lời nói thật.
Lâm Phàm đến trước mặt Chu Tiểu Ngọc:
- Nàng là Chu Tiểu Ngọc, bạn lữ của sư đệ ta?
- Vâng!
Chu Tiểu Ngọc nhận ra sự việc không giống như nàng nghĩ, tông môn này tràn ngập thần kỳ và mới lạ.
Yếu?
Không thể nào, những lão nhân xuất hiện ở đây đều là Đạo cảnh đỉnh.
Nếu công bố ra ngoài sẽ hù chết người.
Lâm Phàm gật gù:
- Ừm, khá lắm.
Sau đó hắn lẩm bẩm:
- Nhưng không hiểu cô nương nghĩ sao, Vạn sư đệ của ta không làm được trò trống gì, tu vi thấp, bộ dạng không tuấn tú, vậy mà tìm được tiểu cô nương tốt như nàng, ông trời đôi khi cũng ngủ gật nhỉ.
Chu Tiểu Ngọc ngơ ngác:
- A?
Bửa câu đầu không có vấn đề gì, nhưng câu sau làm nàng không biết nói sao, chỉ có thể khẽ nói:
- Hắn rất tốt.
Chu Tiểu Ngọc nói câu này để giữ mặt mũi cho Trung Thiên.
Vạn Trung Thiên nhức đầu, cái tên này lại bắt đầu nhục nhã y.
Nhớ hồi xưa y bị nhục nhã rời tông tôi luyện, giờ khó khăn về tông lại bị hắn làm nhục nữa, nói làm y không đánh trả được.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừm, trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, bình thường.
Hắn nhìn sang Vạn Trung Thiên:
- Sao vậy, Vạn sư đệ? Sư huynh nói ngươi không tốt, không lẽ ngươi không vui?
Vạn Trung Thiên rất muốn rống lớn một câu: Hỏi vớ vẩn, ngươi hỏi người khác xem bị nói như vậy có vui nổi không?
Chợt một giọng nói vang lên:
- Trung Thiên về rồi à.
Là giọng của tông chủ.
Vạn Trung Thiên vội tiến lên bái kiến:
- Đệ tử Vạn Trung Thiên tham kiến tông chủ!
Tông chủ gật đầu, hết sức bình tĩnh, không chút dao động, lòng tĩnh như nước:
- Ừm, trở về thì tốt rồi.
Tông chủ dặn dò Lâm Phàm:
- Khách nhân đã đến thì mang họ đi dạo một vòng, ta bận việc, đi trước.
Tông chủ đến vội vàng đi vội vã, không ngừng lại.
- Tông . . .
Vạn Trung Thiên muốn kể khổ với tông chủ, nào ngờ chớp mắt đã không thấy tông chủ đâu.
Đám người Trương Phong nhìn chằm chằm bóng lưng khuất xa, bọn họ cảm nhận được tu vi của đối phương.
- Chuyện này là sao?
Bọn họ hoàn toàn ngu người.
Khi biết tông môn này có nhiều cường giả Đạo cảnh thì họ mới hiểu mình đã sai, quá coi thường tông môn này.
Trong lòng họ nghĩ tu vi của tông chủ tông môn này rất kinh người.
Ai dè!
Tu vi của tông chủ còn không cao bằng họ.
Tông môn này làm sao vậy?
Đạo Thiên Vương từ xa bay tới, vẻ mặt vui mừng:
- Lâm sư huynh, ta nghe nói Trung Thiên trở lại?
Hai người từng cạnh tranh rất gay gắt, nhưng giờ Đạo Thiên Vương đã nhìn thấu.
Tranh đấu làm chi, đã có thê tử hài nhi rồi, gã bỗng mất hăng hái phấn đấu cuộc đời.
Lâm Phàm cười nói:
- Tin tức của Đạo sư đệ thật nhạy.
Vạn Trung Thiên nhìn bóng người từ xa bay tới, khi Đạo Thiên Vương đến trước mặt mình thì y ngây người, vì tu vi của Đạo Thiên Vương cao hơn y.
Đạo Thiên Vương cảm thán:
- Trung Thiên, ngươi về rồi là tốt, hiện giờ phong chủ trong tông môn chỉ có ta và sư huynh, chúng ta rất nhớ các ngươi.
Đạo Thiên Vương nghĩ nếu tất cả phong chủ đều trở về mới là điều tuyệt nhất.
- Tu vi của ngươi?
Vạn Trung Thiên rất ngạc nhiên, muốn nói gì nhưng không nói nên lời.
- Tu vi?
Đạo Thiên Vương sửng sốt, sau đó cười nói:
- Ta hả, không tu luyện nhiều, toàn nhờ sư huynh mang đan dược về tặng cho, miễn cưỡng đột phá đến Truyền kỳ cảnh đỉnh, cách Đại Thánh cảnh không xa. Nhưng giờ có thê có nhi tử, ta dần chếch trọng tâm, toàn lo cho gia đình.
Đạo Thiên Vương nghiêng đầu nhìn sư huynh, mỉm cười nói:
- Thật ra tất cả đều vì sư huynh, ta vốn muốn chăm chỉ tu luyện nhưng sư huynh khuyên ta đặt nặng gia đình hơn, tông môn có sư huynh lo là được. Ta ngẫm lại cũng đúng nên không liều mạng.
Đạo Thiên Vương vỗ mạnh bả vai Vạn Trung Thiên, cười tươi như hoa nở:
- Mà Trung Thiên, tu vi của ngươi . . . thôi, không nói mấy chuyện này, về là tốt rồi.
Đối với Vạn Trung Thiên thì như sét đánh ngang tai, tinh thần chấn động mạnh, suýt hộc máu.
Đạo Thiên Vương thấy mặt Vạn Trung Thiên đỏ rực, tưởng xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi:
- Làm sao vậy Trung Thiên?
Vạn Trung Thiên xua tay, nhưng lòng bị đả kích nặng:
- Không có gì.
Y ra tông tôi luyện, ăn nhiều đau khổ, đôi khi vì một viên đan dược mà liều mạng ngươi chết ta sống, khó khăn lắm mới tăng tu vi lên Thần cảnh đỉnh.
Nghe Đạo Thiên Vương nói mấy lời này làm y chỉ muốn chết.
Y chịu đủ đau khổ, không nói tới dẫn đầu người khác, ít ra có vị trí không nhẹ trong tông môn đúng không?
Nhìn xem bây giờ.
Đạo Thiên Vương nói không theo đuổi tu luyện, ngẫu nhiên mới tu luyện mà tu vi lên đến Truyền kỳ cảnh đỉnh.
Vạn Trung Thiên thì chăm chỉ cố gắng như thế mà mới tới Thần cảnh.
Trời ơi.
Đất hỡi.
Trong thời gian Vạn Trung Thiên này rời tông rốt cuộc tông môn đã trải qua điều gì?
Vì sao ai nấy thay đổi lớn quá vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận