Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 859: Đừng nâng cao ngưỡng cửa nữa

Lâm Phàm dẫn đoàn người đi dạo, ngắm tông môn.
Nhóm Trương Phong đã rất ngoan, không còn chút gì vênh váo đắc ý, bị hù sợ ngu người.
Bọn họ không ngốc, càng không phải người mù, thấy rõ ràng tông môn này như thế nào.
Tông mạnh, thật sự là tông mạnh.
Lâm Phàm vừa đi vừa dò hỏi:
- Ngươi tên là Trương Phong đúng không?
Trương Phong gật đầu nói:
- Đúng.
Người trước mắt quá quỷ dị, gã không dám càn rỡ.
Đã xem thường tông môn này.
Trương Phong cảm giác Vạn Trung Thiên thật ra không tệ lắm, đệ tử của tông mạnh lưu lạc bên ngoài, thoạt trông địa vị không thấp.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy Vạn sư đệ của ta và sư muội của ngươi bên nhau thế nào?
Trương Phong khen ngợi:
- Là trời tác hợp, giai thoại.
Trương Phong hoàn toàn khác với lúc trước, còn về tự tát mặt mình thì gã không quan tâm.
Chu Tiểu Ngọc nhìn sư huynh, bất đắc dĩ thở dài, sư huynh cái gì cũng tốt, mỗi tội hám lợi. Nàng không cho rằng sư huynh là người xấu, ngược lại sư huynh tốt bụng quan tâm sư đệ, sư muội, nhiều chuyện luôn nghĩ cho họ.
Nỗi lòng Vạn Trung Thiên phức tạp, nếu là lúc trước làm sao được nghe lời như vậy thốt ra từ miệng Trương Phong, nhưng bây giờ gã thật sự nói ra.
Trời tác hợp?
Nghe câu này cứ thấy kỳ kỳ.
Vạn Trung Thiên nhìn mỗi người đi ngang qua, lòng dậy sóng dữ.
Thật nhiều Bán Thần cảnh.
Thần cảnh càng nhiều kinh hơn.
Truyền Kỳ cảnh cũng không hiếm.
Làm Vạn Trung Thiên giật mình hơn là có đệ tử khá quen mặt, là sư đệ thuộc sơn phong của y, từng rất nhỏ yếu, nhưng bây giờ thật là gặp quỷ.
Ai nấy đều trở nên cường đại như vậy, thậm chí có người không kém hơn y là bao.
Vạn Trung Thiên hoặc nhiều hoặc ít có chút buồn bã và không cam lòng.
Y từng là phong chủ của Trung Thiên phong, là thiên kiêu trong đệ tử trẻ, nhưng bây giờ y đã bị bắt kịp và vượt mặt.
Lúc này.
- Sư huynh làm sao vậy?
Chu Tiểu Ngọc thấy sư huynh xanh mặt, tưởng bị gì.
Trương Phong ôm bụng, lúng túng nói:
- Ta . . . mót quá.
Trương Phong ôm bụng, xem Phương Nhị chỉ hướng nhà vệ sinh, gã vội vã chạy đi:
- Các vị, ta đi nhà vệ sinh một chốc!
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Vậy chúng ta chờ ở đây một lát.
Hắn không muốn biểu hiện mình ghê gớm cỡ nào trước mặt đám người này, chủ yếu là không hứng thú. Người lớn khoe khoang với con nít rằng hãy xem ta mạnh cỡ nào? Làm vậy hay ho gì, hơi phô bày sức mạnh là đủ.
Vạn Trung Thiên không nói tiếng nào, ngước đầu ngây ngẩn nhìn tông môn.
Xa lạ trong quen thuộc.
Nếu không thấy người quen trong này thì Vạn Trung Thiên đã nghĩ tất cả là giả.
Đã xảy ra chuyện gì?
Biến đổi quá lớn.
Đạo Thiên Vương cười nói:
- Trung Thiên, tông môn hiện tại rất lợi hại, không như trước kia nữa.
Nếu Đạo Thiên Vương không luôn luôn ở trong tông môn thì cũng khó nhận biến đổi lớn như vậy.
Vạn Trung Thiên gật đầu:
- Ừm!
Đúng là thay đổi quá lớn.
Vạn Trung Thiên nhìn về phía Lâm Phàm, tất cả đều vì hắn sao?
Nhà vệ sinh.
- Sao có thể khủng bố như vậy?
Trương Phong vào nhà vệ sinh, ánh mắt đầu tiên đã nhận ra nhà vệ sinh rất không tầm thường, sáng bóng đến chói mắt.
Trương Phong ngồi xổm bên trong trút bầu tâm sự, vì quá căng thẳng nên bị đau bụng.
Có người đi vào, cầm khăn lông ngồi xuống chà lau.
Trương Phong nhìn thoáng qua rồi thôi.
Gã vụt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm như thấy quỷ.
- Vị huynh đài này, tu vi của ngươi . . .
- Thông Thiên cảnh đỉnh.
Phong Thiếu Liệt liếc đối phương một cái, không phải đệ tử Viêm Hoa tông, nên gã không tỏ ra lễ độ làm gì.
Nếu là đệ tử Viêm Hoa tông thì Phong Thiếu Liệt không dám cuồng như thế, sẽ bị trời phạt cho một phát chết tươi.
Trương Phong xoe tròn mắt:
- Cái gì?
Gã không ngờ đối phương có tu vi Thông Thiên cảnh, đường đường là Thông Thiên cảnh mà dọn nhà vệ sinh, giả tạo quá.
Phong Thiếu Liệt cau mày tỏ vẻ bất mãn:
- La lớn gọi nhỏ làm gì?
Nhà vệ sinh Viêm Hoa tông là nơi thần thánh mà người này lớn tiếng ồn ào, ra thể thống gì.
- Ngượng ngùng, nhưng tu vi của ngươi là Thông Thiên cảnh đỉnh, cường đại vậy rồi mà sao làm việc như vậy ở đây . . .?
Trương Phong không dám nói là dọn nhà vệ sinh, tin tức này làm gã quá giật mình.
Phong Thiếu Liệt cười khẩy nói:
- Ha ha, Thông Thiên cảnh mạnh lắm sao? Thấy người ở bên kia không?
Trương Phong nhìn theo hướng đối phương chỉ, có một người khác đang lau nhà vệ sinh.
Trương Phong không hiểu:
- Thấy, hắn làm sao vậy?
Phong Thiếu Liệt bình tĩnh nói, không cảm giác có gì ghê gớm:
- Hắn là Thánh Tử Minh Vương của Kim Khuyết Thánh Địa, tu vi Diệu Thế cảnh, nhưng cũng dọn nhà vệ sinh ở đây. Trong Viêm Hoa tông, vĩnh viễn đừng tưởng rằng tu vi cao là địa vị sẽ cao, ta nói cho ngươi biết, tu vi càng cao đãi ngộ càng thảm. Thấy những lão già ở Đả Thủ đường không? Đều là Đạo cảnh đỉnh, ở tông môn nào và thế lực lớn viễn cổ đều thuộc cấp bậc lão tổ, nhưng ở đây chỉ là chạy chân.
Phong Thiếu Liệt nói bình thản nhưng người nghe giật mình vỡ tim, như gặp quỷ.
Ngẫm lại lúc trước thấy tông chủ đúng là yếu gió, người như vậy mà được làm tông chủ.
Không lẽ tông môn này có thói quen tu vi càng thấp địa vị càng cao?
Phong Thiếu Liệt ngạc nhiên nhìn Trương Phong:
- Ngươi không phải đệ tử Viêm Hoa tông, ngươi vào bằng cách nào? Hay ngươi là bằng hữu của Lâm phong chủ? Nhưng không thể nào, ngó bộ dạng của ngươi chắc không lọt vào mắt hắn nổi, nói đi, ngươi có quan hệ gì với hắn? Đừng nói là chọc vào hắn rồi nhé.
- Ta . . .
Trương Phong nhìn ánh mắt của đối phương thì cảm giác không ổn, nói là chưa chọc vào đối phương thì không phải, nhưng nói xích mích thì gã mới chỉ buông lời châm chọc.
Trương Phong kể đại khái vụ việc, Phong Thiếu Liệt là tiền bối trong mắt gã, cho nên phải hỏi ý kiến của tiền bối mới được.
Quả nhiên sau khi Trương Phong nói xong thì thấy ánh mắt đối phương nhìn mình đã thay đổi.
Phong Thiếu Liệt giơ ngón tay cái lên:
- Huynh đệ, ngươi gan lắm, bản Thánh Tử bội phục ngươi, lời như vậy mà dám nói.
Trương Phong lo lắng hỏi:
- A? Vậy ta có bị bắt ở lại đây dọn nhà vệ sinh không?
Trương Phong nghênh đón Phong Thiếu Liệt trợn trắng mắt khinh thường nói:
- Nhà vệ sinh? Ngươi mơ hơi đẹp, ngươi có tư cách sao? Hiện tại có thể dọn nhà vệ sinh ít nhất cỡ Chí Tiên cảnh, Đại Thánh cảnh như ngươi mà muốn dọn nhà vệ sinh? Ta thì thấy cho xuống núi gánh phân tưới ruộng còn được.
Tưởng ai đều có thể giống bọn họ dọn nhà vệ sinh sao? Người trẻ tuổi toàn mơ mộng.
Trương Phong xoe tròn mắt:
- A?
Tu vi như gã không có tư cách dọn nhà vệ sinh?
Tông môn này làm sao vậy? Cảm giác là trại tập trung kẻ điên.
Phong Thiếu Liệt nghiêm túc nhắc nhở Trương Phong:
- Nhưng xem tình huống của ngươi chắc không sao, hắn sẽ nghĩ tình sư đệ của hắn và sư muội của ngươi mà không so đo với các ngươi. Người trẻ tuổi, ta nói cho ngươi biết, đừng cuồng vọng trước mặt hắn, nếu không thì ngươi chẳng gánh vác nổi hậu quả đâu. Về tông môn, kêu lão tổ có ánh mắt kiến thức chút, đừng đến đây nâng cao ngưỡng cửa dọn nhà vệ sinh của chúng ta nữa.
Không phải Phong Thiếu Liệt tốt bụng hy vọng đối phương đừng làm điều ngốc mà mong đừng tăng cấp bậc vào làm trong nhà vệ sinh nữa.
Cứ tiếp tục thế này thì tu vi Thông Thiên cảnh đỉnh của gã cũng phải đi gánh phân tưới ruộng, hố chết người.
Trương Phong bần thần, đầu óc đặc quánh không nói nên lời:
- A?
Phong Thiếu Liệt không muốn nói nhiều, thúc giục đối phương mau đi:
- A gì mà a, đi ‘lớn’ xong rồi thì mau ra, đừng quấy rầy công tác của ta!
Trương Phong không dám nói gì thêm, lau mông, kéo quần lên bước đi nhanh.
Khi đi gã liếc thoáng qua Thánh Tử Minh Vương Diệu Thế cảnh ở phía xa.
Cường giả như vậy mà cũng dọn nhà vệ sinh, quá khủng bố.
Ngẫm lại những cường giả Đạo cảnh đỉnh, tam quan của Trương Phong đều bị đập nát, kiến thức cố hữu tan biến.
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Hưm, sao chậm vậy?
Trương Phong đi nhà vệ sinh hơi lâu, không lẽ rớt trong hầm cầu?
Trong khi Lâm Phàm nghĩ vậy thì Trương Phong vội vã chạy tới.
Sắc mặt Trương Phong đã thay đổi, luôn cười với Lâm Phàm, nụ cười khờ khạo.
Trương Phong khen ngợi:
- Lâm phong chủ, nhà vệ sinh của quý tông rất thơm.
- Hả???
Lâm Phàm liếc qua gã, sửng sốt, câu này có ẩn ý sâu xa đây.
Nhà vệ sinh thơm?
Ý kiến thật độc đáo.
Lâm Phàm cười nói:
- Ngươi thích là tốt rồi.
Trương Phong trả lời ngay:
- Thích, đương nhiên thích!
Thay đổi thái độ hơi nhanh.
Người xung quanh đều cảm nhận được điều này.
Lâm Phàm dẫn đoàn người đi dạo một vòng.
Bọn họ bị trùng kích lớn.
Luyện Đan Đại Sư cùng luyện đan, đan lô bay trên trời, mùi đan nồng ngưng tụ thành dị tượng làm bọn họ kinh muốn rớt tròng mắt.
Dù là Thiên Vũ tông bọn họ cũng không có năng lực này.
Trong Vô Địch phong.
Lâm Phàm quay đầu lại hỏi:
- Cô nương, nếu nàng đã là nữ nhân của Vạn sư đệ của ta thì xem như người mình, sau này ở lại luôn đi.
Chu Tiểu Ngọc nói:
- Lâm sư huynh, ta cần trở lại báo cho trưởng bối tông môn biết.
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- A? Ý nàng là trưởng bối tông môn của nàng không nể tình?
Chu Tiểu Ngọc ngẩn ngơ, nàng không hề có ý đó.
Trương Phong vỗ ngực thề thốt bảo đảm:
- Sư muội, Lâm phong chủ nói sư muội ở lại thì cứ ở lại, việc tông môn cứ giao cho sư huynh, để sư huynh nói thay cho!
- Ta . . .
Vạn Trung Thiên muốn nói chuyện nhưng bị Lâm Phàm giơ tay ngắt lời.
Lâm Phàm nói:
- Ừ, vậy là tốt nhất. Vạn sư đệ của ta liên nhân cùng Thiên Vũ tông các ngươi, nên là nhà trai đưa lễ hỏi. Ngươi trở lại hỏi lão tổ tông môn các ngươi cần cái gì thì liệt kê danh sách ra, làm xong rồi kêu lão tổ của các ngươi tự mình đến Viêm Hoa tông nói chuyện với ta.
Trương Phong gật đầu lia, đối phương nói gì là gã đều chiều theo:
- Được được, sau khi trở lại chắc chắn sẽ chuyển lời!
Chốc lát sau, Trương Phong hưng phấn dẫn các sư đệ rời đi, gã sốt ruột về tông, khi đi lưu luyến ngoảnh đầu dặn dò sư muội.
Nào là cứ ở lại đây, mọi việc để gã lo.
Trương Phong còn khen Vạn Trung Thiên là rồng trong cõi người, ánh mắt đầu tiên nhìn y là biết rồi.
Vạn Trung Thiên vẫn đang hoảng hốt, Trương Phong thay đổi quá nhanh, y không chịu nổi.
Lâm Phàm vươn tay vỗ vai Vạn Trung Thiên:
- Vạn sư đệ, trở về rồi thì đừng đi đâu nữa. Tu vi của ngươi quá yếu, chút nữa ta kêu đệ tử đưa tài nguyên đến cho ngươi, ít nhất tăng tu vi lên Đại Thánh cảnh rồi hãy ra ngoài. Thôi, sư huynh còn bận việc, tạm không trò chuyện với ngươi. Ta sẽ kêu ngươi chuẩn bị tiệc tối đón gió cho ngươi.
Lâm Phàm nói xong xoay người đi vào Vô Địch phong.
Vạn Trung Thiên há hốc mồm nhìn bóng người đi xa, một chốc không biết nên nói cái gì.
Sự việc không giống như y tưởng, nhưng là cảnh tượng y muốn thấy nhất.
Vạn Trung Thiên kêu lên:
- Cái đó . . .
Lâm Phàm dừng bước, quay đầu lại.
Vạn Trung Thiên nghẹn thật lâu sau cuối cùng chân thành nói:
- Sư huynh, đa tạ.
Khóe môi Lâm Phàm cong lên, xoay người lại, huơ tay:
- Không cần nói tạ, sư huynh vĩnh viễn là sư huynh của ngươi, yên lòng ở lại tông môn là được, mọi việc có ta.
Tim Vạn Trung Thiên đập nhanh, khóe mắt ửng đỏ muốn khóc.
Đi một đường vòng lớn quay về, kết cục như vậy.
- Ta phục.
Vạn Trung Thiên buông tiếng thở dài, không lấn cấn nữa.
Đạo Thiên Vương cười nói:
- Trung Thiên trở về muộn nhưng không quá chậm, sau này ngươi sẽ hiểu Lâm sư huynh thật sự đáng giá chúng ta tôn kính, chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua.
Vạn Trung Thiên nhìn Đạo Thiên Vương, nhẹ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận