Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 860: Tông chủ, đang nói chuyện với ai vậy

- Phải rồi, sao ta cảm giác tông chủ hơi khác, trước kia không như vậy.
Khi Vạn Trung Thiên rời tông hình như tông chủ không giống như bây giờ, y trở về phát hiện khí chất của tông chủ, cho cảm giác rất khó miêu tả.
Đạo Thiên Vương cười nói:
- Trung Thiên, ngươi lâu không về nên chưa quen, tông chủ nói đây là tâm thái của tông chủ siêu nhiên, khác với chúng ta. Ta đưa ngươi về Trung Thiên phong, các đệ tử chắc đều nhớ ngươi.
Sắp về Trung Thiên phong, Vạn Trung Thiên rất hồi hộp, gật đầu với Chu Tiểu Ngọc.
Đệ tử Thiên Vũ tông dò hỏi:
- Sư huynh, tông môn này có lai lịch ra sao?
Bọn họ đi theo phế vật Vạn Trung Thiên đến tông môn của y, không ngờ biến đổi lớn, một chốc khiến người không phản ứng lại.
Cường giả Đạo cảnh xuất hiện làm giật mình rớt tròng mắt.
Quá khủng bố.
Nếu đại chiến với tông môn như vậy thì dù họ liều mạng cũng không đủ cho người ta nhét răng.
Trương Phong vui vẻ nghiêm túc nói:
- Tông mạnh, đây là tông mạnh thật sự.
Mọi người kinh thán:
- Không ngờ Vạn Trung Thiên có tông môn như vậy, hắn nói tông môn rất yếu mà, đừng bảo là ngay từ đầu đã lừa chúng ta, chờ xem chúng ta xấu mặt?
- Đúng rồi, rất có thể, không chừng hắn luôn giả heo ăn cọp.
- Cách làm thật tiện!
Mọi người bàn tán rôm rả, cực kỳ bất mãn hành vi này.
Có cần như vậy không? Hại họ bị đánh sưng mặt, đau chết mất.
Trương Phong phủ định, trầm tư giây lát:
- Ta nghĩ chưa chắc, ta thì cho rằng hắn cũng không biết tông môn đã biến thành như vậy. Tu vi của tông chủ đó thật sự rất yếu, trong chuyện này có nhiều điều chưa biết. Mà thôi đừng nghĩ nữa, mau về tông báo cho lão tổ.
Còn về du lịch tôi luyện thì bị họ ném ra sau đầu, tôi luyện làm quái gì, đây là việc lớn!
Sư muội liên nhân với đệ tử của tông mạnh sẽ mang lại ích lợi to lớn cho tông môn.
Trung Thiên phong, trong phòng.
- Trung Thiên, đây là nơi trước kia ngươi ở?
Chu Tiểu Ngọc tò mò nhìn, nơi này rất khá.
- Ừ, lâu rồi không trở lại.
Sau khi Vạn Trung Thiên trở về, Trung Thiên phong còn có đệ tử đang tu luyện, nhiều đệ tử đã bỏ đi Vô Địch phong, nhưng vẫn còn nhiều đệ tử chờ đợi y.
Nhìn tu vi của các đệ tử đó làm tăng áp lực lớn cho Vạn Trung Thiên, cảnh giới của họ không kém hơn y bao nhiêu.
Các đệ tử vẫn rất cung kính với Vạn Trung Thiên, khiến y vui mừng.
Trước kia Vạn Trung Thiên bao che khuyết điểm, hễ là đệ tử Trung Thiên phong bị người ăn hiếp chắc chắn y sẽ đòi lại mặt mũi.
Tuy y bị Lâm Phàm làm bẽ mặt nhưng vẫn không sợ.
Cốc cốc!
Giọng đệ tử vang lên ngoài cửa:
- Vạn sư huynh.
- Vào đi.
Phương Nhị mỉm cười cầm vài món đồ đi vào, đặt hết lên bàn.
- Mấy cái này là Lâm sư huynh kêu ta đưa tới, đều là công pháp để tu luyện. Lâm sư huynh nói nếu cần công pháp thì đi Công Pháp đường lựa chọn.
Tông môn bây giờ rất giàu, đây là cảm giác của Phương Nhị, không bao giờ thiếu đan dược cần cho việc tu luyện.
- À phải rồi, sư huynh mới trở về, chắc còn chưa biết rõ vùng đất mạo hiểm bên ngoài tông môn, sư đệ đã đánh dấu tất cả vùng đất mạo hiểm đối ứng với mỗi cấp bậc, sư huynh xem đi.
Phương Nhị lấy một tờ giấy ra khỏi ngực áo, đây là bản đồ vùng đất mạo hiểm của tông môn.
Các đệ tử ở suốt trong tông môn thì không cần những cái này, nhưng sư huynh vừa trở về, chắc chắn không biết rõ, cần cho sư huynh làm quen một chút.
Vạn Trung Thiên cảm giác mình như nông dân vào thành, không hiểu gì hết.
Chu Tiểu Ngọc rất bất ngờ:
- Mùi đan nồng quá.
Phương Nhị cười mở hộp ra, bên trong đựng ít nhất mấy chục viên đan dược.
Mùi đan nồng nặc bao trùm đan dược, nhìn rồi là không dời mắt được.
- Đây là Tiểu Linh Đan lục chuyển.
Vạn Trung Thiên ngây người, nhìn chằm chằm vào viên đan dược, y nhớ từng thấy nó trong Thiên Vũ tông, một loại rất quý giá.
Không chỉ có viên đan dược này, đan dược trong hộp đa số quý giá còn hơn Tiểu Linh Đan lục chuyển.
Chu Tiểu Ngọc ngạc nhiên ngây người, hé môi nhỏ không tin được.
Chu Tiểu Ngọc ngạc nhiên nhìn Vạn Trung Thiên như muốn hỏi tông môn này là loại tông môn gì vậy? Quá kinh người.
Vạn Trung Thiên bình ổn tâm thần, mở miệng hỏi:
- Phương sư đệ, ta bình tĩnh một chút, ta nhớ tông môn không như thế này, sao có cả đan dược quý giá như vậy?
Nếu người ngoài hỏi chắc chắn sẽ bị Phương Nhị cười khinh rẻ, nhưng người hỏi là Vạn sư huynh, hơn nữa mới từ bên ngoài trở về, không biết tông môn biến đổi cũng đúng.
Phương Nhị tự hào nói:
- Sư huynh, đó là trước kia, tông môn chúng ta bây giờ đã khác xưa. Có Lâm sư huynh dẫn dắt, chúng ta đã đi lên đỉnh đời người, đan dược tự cấp tự túc, sư huynh mang về một số đan dược từ bên ngoài quá đủ cho chúng ta dùng. Không phải sư đệ khoác lác chứ Tiểu Linh Đan lục chuyển chỉ dùng trong thời kỳ đầu, chờ sư huynh tu luyện thăng cấp rồi có thể đi Đan Dược đường lĩnh đan dược phẩm cấp cao hơn.
Làm đệ tử Viêm Hoa tông, Phương Nhị vô cùng tự hào.
- Sư huynh, không có chuyện gì thì sư đệ xin phép đi.
Phương Nhị không ở lại, lui ra ngoài, đóng cửa, rời đi.
Vạn Trung Thiên ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, y bỗng phát hiện mình ngu chưa từng thấy.
Ra ngoài tôi luyện?
Nếu lúc trước Vạn Trung Thiên ở lại tông môn thì đã như các sư đệ hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất rồi.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm vào mật thất, chuẩn bị tu luyện.
Tuyển chọn công pháp từ trong bảo khố của Long giới tuy không thể so sánh với Thủy Ma Kinh nhưng có còn hơn không.
Hắn ngồi xếp bằng:
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một trăm vạn điểm.
Già Long Chưởng (nhất trọng)]
Quả nhiên, phẩm cấp của công pháp này không khiến người vừa lòng, chênh lệch rất lớn với Phù Đồ Nghịch Long Pháp. Nhưng thôi, ít ra là ngạnh công, được chút ít còn hơn không.
Biến bàn tay cứng rắn hơn cũng hay, lần sau dùng bàn tay đập người.
Lực lượng sôi trào trong thân thể, nhưng không quá kinh người.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một trăm năm mươi vạn điểm.]
- Thăng cấp!
- Thăng cấp!
[Tiêu hao bốn trăm vạn điểm.
Già Long Chưởng (thất trọng)]
Lực lượng khổng lồ dâng lên, thăng cấp mấy trọng đầu không đáng gì, nhưng lên đến đệ thất trọng bộc phát ra lực lượng vẫn rất kinh người.
Tế bào không ngừng cắn nuốt lực lượng, lớn mạnh bản thân, tăng cao nội tình.
- Tạm được, tiêu hao một ngàn bảy trăm năm mươi vạn điểm, tăng lên tới đệ thất trọng, đến cảnh giới viên mãn chỉ cần gần một ngàn vạn là được.
Lâm Phàm rất vừa lòng tình huống hiện tại, lực lượng trở nên mạnh mẽ hơn, cảm giác cả người cũng khác đi.
Xem xét điểm: 1340015.
Lâm Phàm buồn rầu, ít quá, không đủ tiêu xài phung phí.
Qua một thời gian ngắn nữa phải đi ra kiếm điểm.
Bộp!
Lâm Phàm siết chặt hai bàn tay, lực lượng khủng bố chuyển động trên đầu ngón tay, rất khủng, cảm giác một chưởng có thể vỗ thủng bầu trời.
Mấy ngày trôi qua.
Lâm Phàm không ra ngoài làm các đệ tử rất vui vẻ, có thể thường xuyên trông thấy sư huynh rồi.
Thiên Tu cũng vui, đồ nhi ở trong tông môn lâu là việc tốt, mỗi lần ra ngoài không phải chuyện tốt.
Vạn Trung Thiên về tông, bị hù giật mình rất nhiều, không nói nên lời.
Huyền Thanh và Vương Thánh Khang bên Vân Tiêu phong từng tìm Vạn Trung Thiên.
Bọn họ muốn biết y có thấy sư huynh Vân Tiêu của họ không.
Khi được Vạn Trung Thiên cho biết không gặp Vân Tiêu thì hai người lộ vẻ mặt thất vọng.
Vân sư huynh đã thật lâu không về, họ rất nhớ sư huynh.
Tu vi của hai người đã đến Thần cảnh đỉnh, vốn có thể đột phá lên Truyền Kỳ cảnh, nhưng vì quá nhớ Vân Tiêu nên tâm linh không thích hợp, mãi không thể tiến bộ.
Lâm Phàm đi dạo trong tông môn, vô tình leo lên đỉnh núi hẻo lánh.
- Ủa? Sao tông chủ ở đó?
Lâm Phàm thấy tông chủ đứng bên vách vực, chắp tay sau lưng, đôi khi giơ tay huơ không khí, dường như đang lẩm bẩm cái gì.
Lâm Phàm đến gần hơn, giọng nói lúc ngừng lúc nối truyền đến, là giọng của tông chủ.
- Ta không muốn nói đâu, nhưng nói vậy là sai rồi.
- He he, ngươi đừng không thừa nhận, thật sự không đúng, dạo này ta xem thiên địa này khí hậu thất thường, hiển nhiên có bệnh ngầm.
- Ta hỏi ngươi, sông ngòi hồ biển, vạn vật thiên địa, tâm không ở bên ngoài mà dung hợp một chỗ, không buồn không thương, đó là một loại tự đắc, ngươi biết đây là tâm cảnh gì không?
- Không biết hả?
- Đó là bình thản, tự nhiên.
Tông chủ ngẩng cao đầu lẩm bẩm, ngữ điệu thay đổi liên tục, không biết đang nói chuyện với ai, nhưng trông vui vẻ như đang giao lưu.
Lâm Phàm kêu lên:
- Tông chủ?
Hắn không chắc đây có phải là tông chủ không.
Khi người đó quay đầu lại thì đúng là tông chủ.
Tông chủ cười nói:
- Tiểu Phàm à, sao đến đây? Có phải cũng đến hít thở không khí trong lành không?
- ???
Lâm Phàm hoang mang, cảm giác tông chủ kỳ kỳ.
- Tông chủ đang nói chuyện với ai vậy?
Tông chủ giơ tay chỉ không trung:
- Với hắn.
Lâm Phàm ngó qua, không có ai cả.
- Tông chủ chắc không?
- A?
Tông chủ sửng sốt, quay đầu lại:
- À, hắn đã đi rồi, ngươi không thấy được vì chưa đạt tới tâm cảnh như ta.
- ???
Đầu Lâm Phàm đầy dấu chấm hỏi, nói cái quái gì? Nghe không hiểu.
Tông chủ phẩy tay:
- Tới giờ rồi, ta đi về nghỉ ngơi, ngủ trưa rất quan trọng, tắm trong ánh nắng, lỗ chân lông mở ra, hít thở không khí trong lành giữ cho cả ngày tâm tình tốt đẹp. Tiểu Phàm, ngươi nên học theo ta, đừng suốt ngày mệt nhọc quá độ.
Tông chủ ung dung đi xa, hát nghêu ngao.
Lâm Phàm xem ngây người, thầm nhủ tông chủ bị khùng hay già mắc bệnh lú lẩn?
Lâm Phàm cảm giác không ổn, hắn mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra nhìn bầu trời.
Không có động tĩnh gì.
Nếu có ai núp xung quanh thì chắc chắn không trốn thoát trùng kích của Hữu Sắc Nhãn Tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận