Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 861: Ta hộc máu

Lâm Phàm suy tư:
- Tông chủ càng lúc càng quỷ dị.
Tâm thái của tông chủ đúng là người bình thường không thể nghiền ngẫm.
Lâm Phàm nghĩ không ra, lắc đầu rời khỏi đây.
Thiên Vũ tông.
Đám người Trương Phong trở về, vội vàng đi báo cáo.
Không ngờ phó tông chủ của Đạo Thanh Vô Lượng tông cũng ở.
Tuy là phó tông chủ nhưng cũng cỡ cấp bậc lão tổ.
Chân Vũ lão tổ cười tươi hỏi:
- Ừm, Trương Phong, các ngươi trở về là tốt rồi. Tiểu Ngọc đâu?
Hồng Lượng huynh đến chơi, tuy không phải đến vì Chu Tiểu Ngọc mà có chuyện cần bàn giữa hai người, nhưng Chân Vũ lão tổ vẫn cho rằng nếu Tiểu Ngọc và tôn tử của Hồng Lượng huynh bên nhau mới là lựa chọn tốt nhất.
Trương Phong vốn do dự, nhưng ngẫm lại chuyện này có gì mà phải chần chừ, nên nói thẳng:
- Lão tổ, Vạn Trung Thiên tìm được tông môn của mình, sư muội ở lại tông môn đó.
Lời này chọc giận Chân Vũ lão tổ.
Chân Vũ lão tổ tức giận quát:
- Bậy bạ! Sao Tiểu Ngọc có thể ở lại tông môn của đối phương? Muốn khi sư diệt tổ sao!?
Quá vô pháp vô thiên!
Chân Vũ lão tổ nhìn qua bằng đuôi khóe mắt, hy vọng Hồng Lượng huynh đừng để bụng.
Nhưng Chân Vũ lão tổ cảm giác rõ ràng dưới mí mắt Hồng Lượng huynh lóe tia hờn giận, biết đối phương tức giận.
- Lão tổ hãy nghe ta nói hết.
Trương Phong biết chắc lão tổ sẽ giận, nhưng trong đầu luôn nhớ lại trong nhà vệ sinh, lời người kia nói, kêu lão tổ các ngươi biết điều chút, đừng đến giành bát cơm với họ.
Chân Vũ lão tổ nhíu chặt mày, không lẽ bên trong có điều gì chưa biết?
Trương Phong vội giải thích:
- Lão tổ, tông môn của Vạn Trung Thiên không nhỏ yếu như hắn nói, rất cường đại.
Việc này không thể xung động, với thực lực của Thiên Vũ tông bọn họ mà đi kiếm chuyện là đưa đầu cho người ta chém.
Chân Vũ lão tổ bất mãn, tỏ ra thất vọng với Trương Phong:
- Ha ha, nực cười chưa từng thấy, rất cường đại? Có thể mạnh đến mức nào? Không lẽ mạnh hơn tông ta? Mạnh hơn Đạo Thanh Vô Lượng tông sao? Đệ tử nhà ngươi đi ra ngoài một lần đã nói lung tung.
- Chuyện đó . . .
Trương Phong biết ngay sẽ như vậy, chắc chắn lão tổ không tin, nhưng gã thấy tận mắt nên biết.
Chân Vũ lão tổ cười khẩy nói, hoàn toàn không nghe lọt lời Trương Phong nói:
- Chuyện đó chuyện kia cái gì, có gì cứ nói, lão phu nghe đây. Ngươi nói xem tông môn đó mạnh đến mức nào?
Hồng Lượng lão tổ mở miệng nói:
- Ừm, Chân Vũ huynh, lão phu cũng có hứng thú với tông môn này, không biết là tông môn thế nào mà mạnh đến nỗi Đạo Thanh Vô Lượng tông ta cũng không bằng.
Chân Vũ lão tổ sốt ruột nói:
- Xin Hồng Lượng huynh đừng hiểu lầm!
Đã bao giờ bảo Đạo Thanh Vô Lượng tông không bằng tông môn kia? Muốn chụp mũ cũng đừng lố vậy chứ.
Trương Phong nói:
- Lão tổ, đệ tử thấy tông môn kia có ít nhất mấy chục cường giả Đạo cảnh đỉnh.
Trương Phong nói mới xong liền bị mắng thúi đầu.
Chân Vũ lão tổ tức giận răn dạy:
- Mấy chục vị? Vớ vẩn, nguyên vực ngoại giới không có tông môn nào có nhiều cường giả Đạo cảnh đỉnh như thế. Trương Phong, có phải ngươi nằm mơ ở bên ngoài vẫn chưa tỉnh lại?
Không ngờ đệ tử tông môn nhà mình nói ra mấy lời này, chọc người nhạo báng.
Hồng Lượng lão tổ cười phá lên:
- Ha ha ha! Từ khi nào cường giả Đạo cảnh không đáng giá tiền như vậy, dù là Đạo Thanh Vô Lượng tông cũng chỉ có mười mấy cường giả Đạo cảnh đỉnh. Chân Vũ huynh, đệ tử của huynh rất biết đùa, không biết tông môn đó tên là gì? Tông chủ là ai?
Hồng Lượng lão tổ thầm cười nhạt, nếu ai tin lời này mới là đồ ngốc.
Chân Vũ lão tổ cảm giác mất hết mặt mũi, sao có đệ tử ngu xuẩn đến vậy. Nếu không có mặt người ngoài thì nghe chơi, coi như mua vui, nhưng Hồng Lượng lão tổ có ở đây, nói lời như thế làm lão mất sĩ diện.
Trương Phong nói:
- Tông môn kia tên Viêm Hoa tông, không biết tên tông chủ, nhưng đệ tử thấy một người có địa vị khá cao trong tông môn, người ta gọi là Lâm phong chủ, tên hắn là Lâm Phàm, chắc là đại sư huynh của tông môn. Hắn nói sư huynh và Vạn Trung Thiên đã bên nhau thì tự nhiên sẽ đưa lễ hỏi, muốn cái gì lão tổ cứ ghi vào rồi tự đưa đi.
Bộp!
Chân Vũ lão tổ tức giận, mặt đỏ thẫm:
- Láo, láo hết sức! Dám đòi lão tổ tự mình đi, hắn có năng lực gì? Tùy ý ghi? Tốt, tưởng lão tổ không dám ghi à? Được thôi, lão tổ sẽ viết.
Chân Vũ lão tổ giận thật, giơ ngón tay lên, lực lượng tràn ra ngưng tụ thành tờ danh sách, bên trên ghi tên tài phú kinh người.
Có mấy trăm viên tiên thiên linh đan, những món khác càng nhiều không đếm xuể.
Chân Vũ lão tổ búng tay, danh sách rơi vào tay Trương Phong.
- Ngươi đưa cái này về, nói cho họ biết đây là lễ hỏi mà Thiên Vũ tông cần.
Trương Phong bất đắc dĩ, gã biết ngay lão tổ sẽ không tin. Khi Trương Phong xem nội dung danh sách thì thộn mặt ra.
Lão tổ đòi ác quá.
Chân Vũ lão tổ táo bạo, tâm tình đang tốt đẹp bị việc này phá hủy.
Chân Vũ lão tổ ôm quyền:
- Hồng Lượng huynh, đã để huynh chê cười.
Chân Vũ lão tổ thấy biểu tình của Hồng Lượng huynh là lạ, hình như bị kinh sợ.
- Sao vậy Hồng Lượng huynh?
Hồng Lượng lão tổ ngẩn ngơ, mới rồi còn coi khinh, nhưng nghe ba chữ ‘Lâm phong chủ’ thì tim rớt cái bịch.
Quen thuộc, rất quen thuộc.
Hồng Lượng lão tổ không để ý câu hỏi của Chân Vũ lão tổ, lão nhìn thẳng Trương Phong:
- Ngươi nói hắn tên Lâm Phàm, người khác xưng hô là Lâm phong chủ?
Trương Phong gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Gã cảm giác Hồng Lượng lão tổ kỳ lạ.
Hồng Lượng lão tổ hỏi:
- Trông hắn cỡ bao nhiêu tuổi?
Trương Phong nhớ lại:
- Khoảng hai mươi, rất trẻ, nói sao nhỉ, một người thật quái dị. Lúc ấy ta có nói ra các thế lực lớn vực ngoại giới, xem biểu tình của hắn có vẻ khinh thường, dường như rất quen thuộc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm sét nổ vang trong đầu Hồng Lượng lão tổ, suýt không đứng vững.
Hồng Lượng lão tổ lùi bước, mặt biến sắc:
- Là hắn, quả nhiên là hắn.
Lão đã chắc chắn người kia là ai.
Chân Vũ lão tổ kinh ngạc hỏi:
- Hồng Lượng huynh, chuyện gì mà khiến huynh ngạc nhiên vậy?
Biểu tình của Hồng Lượng lão tổ thay đổi hoàn toàn, xảy ra chuyện gì hù lão sợ đến mức đó?
Hồng Lượng lão tổ nhìn Chân Vũ lão tổ, giơ ngón cái lên:
- Chân Vũ huynh, ngươi rất lợi hại, tiểu đệ cực kỳ bội phục.
Hồng Lượng lão tổ tự xưng tiểu đệ làm Chân Vũ lão tổ hết hồn, tim đập chân run, cảm giác xảy ra chuyện lớn.
- Này Hồng Lượng huynh, có gì thì nói ra đi chứ, đừng làm ta sợ!
Chân Vũ lão tổ cảm giác chắc chắn có chuyện gì rồi, nếu không Hồng Lượng lão tổ đã chẳng nói câu đó.
Hồng Lượng lão tổ nói:
- Nếu ngươi đưa danh sách này đi thật thì Hồng Lượng này tự nguyện xưng hô tiểu đệ. Lâm phong chủ là nhân vật ghê gớm, có xem Tri Tri Điểu không? Khi đó là người này đè ép đệ nhất, đệ nhị bảng Thiên Kiêu của Đạo Thanh Vô Lượng tông, còn việc chủ chính đạo Viên Chân cũng là người này làm. Ngươi hiểu chưa?
Xôn xao!
Chân Vũ lão tổ giật nảy mình, suýt nghẹt thở, tứ chi lạnh lẽo.
Chân Vũ lão tổ thật sự không ngờ, nghe Hồng Lượng lão tổ nói làm trái tim lão sắp nổ tung.
- Mau, mau, đưa danh sách cho ta!
Chân Vũ lão tổ vội giật danh sách từ tay Trương Phong, xé bỏ ngay, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Trương Phong không gì sánh bằng nhìn, lật mặt nhanh dữ vậy.
Trương Phong hỏi:
- Lão tổ, vậy ta còn đi nữa không?
Chân Vũ lão tổ lườm gã:
- Ngươi đi làm gì? Nếu ngươi đi chẳng phải nói lên tông ta không coi trọng việc này sao? Ngươi lập tức đi xuống, đến bảo khố chọn thứ tốt nhất ra, lão phu tự mình đi Viêm Hoa tông một chuyến.
Trương Phong nghe sai mình lấy thứ tốt trong bảo khố ra thì tim đập nhanh.
Người nào không biết lão tổ yêu tiền như mạng, cực kỳ quý trọng, làm sao nỡ tặng nhiều thứ.
Chân Vũ lão tổ lườm gã:
- Đứng đó làm gì, đi mau!
- Vâng vâng!
Trương Phong chạy đi.
Tâm tình Chân Vũ lão tổ rất vui vẻ, việc này thật tốt, không ngờ cái người như phế vật trong mắt lão lại có lai lịch như vậy.
Chân Vũ lão tổ nhớ đến Hồng Lượng lão tổ còn ở một bên, xin lỗi nói:
- Hồng lượng huynh, đành xin lỗi việc này.
Hồng Lượng lão tổ xua tay:
- Đừng, đừng nói xin lỗi, coi như không có chuyện này, tất cả đều là hiểu lầm, không liên quan đến ta.
Đùa, dính líu vào việc này không được ích lợi gì.
Viên Chân còn bị xử lý, không kinh người sao?
Đã đến câp độ khủng bố rồi.
Lâm Phàm ở trong tông môn mấy ngày.
Khi hắn bước ra mật thất, nhận thấy không khí khá tốt, là ngày lành ra tông.
Một cô bé chạy tới:
- Lâm ca ca!
Diên Ca, nữ nhi của tông chủ Thái Thản tông, giờ chỉ còn sót lại mình nàng, cũng đáng thương.
Trong thời gian này Diên Ca đã tỉnh táo lại từ bi thương, làm hắn rất vui.
Diên Ca bây giờ là fangirl của hắn, mỗi khi thấy Lâm Phàm là mắt sáng long lanh tôn sùng.
Lâm Phàm vuốt đầu cô bé, mỉm cười:
- Ừm.
Diên Ca nheo mắt, rất là hưởng thụ:
- Giờ ta đã lớn rồi!
Câu này có ẩn ý, khi không nhắc đến quá khứ.
Tiểu nha đầu muốn hắn cưới nàng, bị hắn nói là còn quá nhỏ, chờ nàng lớn lên rồi tính.
Mà công nhận cô bé đã lớn rồi, lớn còn hơn hắn nữa.
Lâm Phàm sờ đầu Diên Ca, bình tĩnh nói:
- Vẫn chưa đủ lớn, chờ lớn thêm chút nữa mới được.
Diên Ca ủ rũ lẩm bẩm:
- Phải lớn nữa ư, đã rất lớn rồi.
Lâm Phàm mỉm cười không nói.
Người trẻ tuổi bây giờ sao mà háo sắc quá.
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài.
- Lão ca!
Phía xa có tiếng kêu, giọng nói rất quen thuộc.
Một con heo mập chạy nhanh tới, một người ngồi trên mình heo.
Mắt Lâm Phàm sáng rực, Chu Phượng Phượng đến, vậy chẳng phải là lại phát hiện vùng đất mạo hiểm?
Hắn rất cần vùng đất mạo hiểm.
- Phụt!
Khi Chu Phượng Phượng đến trước mặt Lâm Phàm thì không nhịn được phun máu, mặt đất bị nhuộm đỏ.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Ngươi bị sao vậy?
Lão già này bị thương đúng là chuyện lạ.
Chu Phượng Phượng sốt ruột nói:
- Lão ca, ta phát hiện bí mật lớn! Chỗ đó rất nguy hiểm, sợ rằng có tài phú lớn!
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Sao ngươi biết nơi đó có bí mật lớn?
Chu Phượng Phượng giải thích rằng:
- Vì ta hộc máu.
Lâm Phàm sửng sốt, ráng nhịn chờ đến đây mới hộc máu chỉ vì giải thích điều này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận