Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 862: Bình tĩnh, đừng hoảng

Chu Phượng Phượng kích động nói:
- Lão ca, ta tuyệt đối không đùa giỡn, chỗ đó chắc chắn có tài phú lớn, ta chưa vào cửa đã bị chấn hộc máu! Ta cho rằng chỉ có lão ca mới đi vào được, nên lập tức đến thông báo.
Phát hiện vùng đất mạo hiểm động trời làm máu lão sục sôi, nếu không đi thăm dò rõ ràng lão sẽ không cam lòng.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Lợi hại như vậy thật sao?
Lâm Phàm cảm thấy thú vị, hắn muốn xem vùng đất mạo hiểm như thế nào mà khiến Chu Phượng Phượng hưng phấn đến thế.
Khuôn mặt Chu Phượng Phượng nghiêm túc nói:
- Ừ, thật sự rất lợi hại, nó có thể làm chứng. Vốn không đi đường lớn được, ta định đi đường nhỏ, kêu nó ủi ra đường nhỏ thông thiên để vào thăm dò. Không ngờ mặt đất cứng đến nỗi Dương Dương không đụng bể được, thế là ta biết nơi này không giống bình thường, không tầm thường.
Chu Phượng Phượng hiểu rõ năng lực của Dương Dương hơn ai hết, không có thứ gì là nó không ủi được, nhưng mặt đất thật sự quá cứng.
Chu Phượng Phượng chụp đầu heo, chỉ vào một chỗ, vẻ mặt đau lòng nói:
- Lão ca nhìn xem, đầu của Dương Dương u cục nhỏ rồi.
Lão còn không nỡ đánh nó, vậy mà bị đá cứng tổn thương đầu.
Heo Dương Dương vùi đầu hút đất, nhưng nó cũng bất mãn việc mình không đụng bể tảng đá được.
Lâm Phàm hỏi:
- Ở đâu?
Chu Phượng Phượng đã nhớ kỹ địa điểm:
- Trong một hiệp cốc ở Thiên Thương Vực, rất khó phát hiện.
Lâm Phàm suy tư:
- À, nằm trong địa bàn của Tuyệt Thần cung.
Tuyệt Thần cung quản lý Thiên Thương Vực vậy mà không phát hiện ra, chỗ đó đúng là khó bị tìm ra.
Chu Phượng Phượng vỗ mạnh mông heo mập:
- Lão ca, lên heo nào, chúng ta xuất phát ngay! Đừng đi muộn, phòng ngừa có biến cố.
- Ta . . .
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, cưỡi heo thật sự rất mất phong phạm. Nhưng không có cách nào, tốc độ của con heo mập này không tệ.
Lâm Phàm dứt khoát leo lên heo.
Chu Phượng Phượng giơ tay vỗ mạnh đầu heo:
- Dương Dương, chúng ta đi!
- Ụt ụt!
Heo mập nhấc bốn chân dấy lên bụi mù, hóa thành luồng sáng vụt biến mất.
Hai tay Diên Ca đặt trước ngực, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:
- Oa! Lâm ca ca cưỡi heo vẫn rất ngầu!
Trên Vô Địch phong.
Thanh Oa đã bắt đầu liều mạng tu luyện, thấy kẻ bỏ mạng lại rời đi thì lắc đầu.
Thanh Oa thì thào:
- Ài, đáng buồn, lúc này rồi còn không tranh thủ tu luyện mà đi ra ngoài chơi bời, chờ khi khủng bố thật sự buông xuống thì muốn khóc cũng không kịp.
Nó ngồi xếp bằng dưới đất trong tư thế kỳ lạ, thu nạp lực lượng bí ẩn trong thiên địa.
Cửu Hoang Thần Sư, kỳ tài ngút trời, dù bám vào người con ếch thì vẫn có thể lấy thiên phú kinh tài tuyệt diễm đi ra con đường lớn.
- Hố quá, bản Oa Sư trả giá nhiều như vậy mà mới chỉ là Diệu Thế cảnh, Đạo cảnh đều không nể tình vậy sao? Nếu là trước kia thì bản Oa Sư tùy tay có thể sáng tạo ra một cường giả Đạo cảnh.
Thanh Oa rất muốn khóc, nhưng không có cách nào, thân thể ếch thật sự rất tệ.
Thanh Oa lo âu, với thực lực hiện giờ mà gặp người quen cũ thì không đủ cho họ nhét răng, búng tay một cái là nó thành tro.
- Lão Hắc, tên khốn nhà ngươi chạy đi đâu rồi? Lúc không cần ngươi thì mỗi ngày xuất hiện trước mặt, lúc cần lại không thấy bóng dáng đâu.
Thanh Oa cần tinh huyết của Lão Hắc để luyện chế một viên đan dược.
Đương nhiên Lão Hắc không quan trọng, phẩm cấp tinh huyết của nó quá thấp, chỉ là tài liệu bình thường.
Thanh Oa muốn đổi máu ếch, việc này khó khăn đến nỗi trong thiên hạ trừ Cửu Hoang Thần Sư như nó ra không ai làm được.
Vì tăng lên phẩm chất của mình, không biết Thanh Oa đã dùng bao nhiêu báu vật, đào rỗng tiền riêng của mình.
Thiên Thương Vực.
Chu Phượng Phượng hỏi:
- Lão ca, chúng ta đã vào Thiên Thương Vực rồi, có nên cẩn thận tiến lên không?
Nơi này là địa bàn của Tuyệt Thần cung, nếu gặp đệ tử của họ thì khó giải quyết.
Lần trước Chu Phượng Phượng đến thì hành động rất cẩn thận, không trực tiếp đi tìm.
Lâm Phàm xua tay:
- Không sao, Tuyệt Thần cung thôi mà, không cần để bụng.
Lâm Phàm muốn xem là vùng đất mạo hiểm như thế nào mà khiến Chu Phượng Phượng nghiêm túc như vậy.
Đừng nói Chu Phượng Phượng căng thẳng, dù là hắn cũng thấy hồi hộp.
Nếu thật sự ẩn chứa tài phú kinh người thì giàu to rồi.
Đương nhiên giữa tài phú với điểm thì hắn càng hy vọng trong vùng đất mạo hiểm xếp đầy yêu thú, tốt nhất là nửa bước khó đi.
Chu Phượng Phượng giơ ngón cái lên:
- Lão ca, bình chân như vại!
Lão bội phục sát đất, đã chịu phục.
Tuyệt Thần cung thôi mà.
Câu này rất bá đạo.
Nói sao thì người ta là đại tông môn đỉnh cao.
Lâm Phàm hỏi:
- À phải rồi, bản phong chủ chưa hỏi, ngươi mang heo thần ra khỏi tộc rồi chưa bị ai tìm đến sao?
Chu Phượng Phượng lắc đầu nói:
- Không có.
Lão thắc mắc hỏi:
- Tìm ta làm gì?
Lâm Phàm không muốn nói nữa, có nói thì lão cũng không hiểu.
Thật lâu sau, hoàn cảnh bốn phía biến đổi kinh người.
Chu Phượng Phượng nói, chỉ vào phía xa:
- Lão ca, ở phía trước, nhưng chúng ta sẽ đi con đường khác, là đường Dương Dương ủi ra. Lão ca nhìn phía xa kia, chỗ đó có cơn lốc sấm sét cực kỳ khủng bố, rất nguy hiểm, ta đã thử rồi, ném một cục Thiên Huyền Thạch cứng rắn vào trong đó sẽ bị nghiền nát, người đi vào càng khó chống cự nổi.
Phía xa là cơn lốc sấm sét đen thui chặn nguyên đường đi, thường có tia chớp tím lấp lóe trong tầng mây.
Cơn lốc xoay siêu nhanh, hình thành uy thế rất mạnh, chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong khủng bố cỡ nào.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Lợi hại, vậy mà cũng có thể ủi ra được.
Năng lực của heo mập thật sự mạnh, khiến người bội phục.
Không thể đi qua thì đành ủi ra con đường.
Rơi xuống mặt đất, rời xa cơn lốc sấm sét.
Chu Phượng Phượng đi tới trước một tảng đá to, nhìn trái nhìn phải, rất là cẩn thận. Lão nâng tảng đá lên, bên dưới là con đường tối đen.
Chu Phượng Phượng ngoắc tay thúc giục, đừng để bị ai phát hiện:
- Lão ca mau qua đây, chúng ta đi qua từ chỗ này.
Lâm Phàm chui qua cửa hang:
- Ngươi thật lợi hại.
Chu Phượng Phượng để đá to đè lại cửa hang, không để bọn họ mới đi đã có người ở phía sau vào theo, nếu bị tên khốn nào chặn cửa hang thì mới hố chết.
Cửa hang không lớn, không thể đứng thẳng, chỉ có thể bò tới trước.
Lâm Phàm nằm sấp, từ từ bò lên trước:
- Ta không muốn nói nhưng sao ủi hang gì nhỏ quá, không thể đào lớn chút sao?
Chu Phượng Phượng ở phía sau bất đắc dĩ nói:
- Còn cách nào đâu lão ca, Dương Dương chỉ có bao lớn, cũng rất tốn sức, ủi một ngày mới ra đường này.
Lâm Phàm giật mình quay đầu lại hỏi:
- Cái gì? Ủi bao lâu?
Chu Phượng Phượng lặp lại:
- Thì một ngày.
Lão thắc mắc không biết lão ca làm sao vậy.
Lâm Phàm cảm giác không thích hợp:
- Ngươi nói cho ta biết chúng ta phải bò bao lâu?
Chu Phượng Phượng suy tư:
- Chắc cỡ ba ngày, nếu bò nhanh thì hai ngày là đến. Nhưng lão ca, chúng ta đừng để ý những chuyện đó, thám hiểm đều tốn chút thời gian.
- Trời ạ.
Lâm Phàm nghẹn lời, từ khi quen lão già này thì hắn làm hết những chuyện trước kia không bao giờ làm.
Không nói đến cưỡi heo, giờ phải bò trong hang, còn bò hai ngày, thật ác.
- Thôi không nói nữa, đi đi.
Lâm Phàm hy vọng vùng đất mạo hiểm lần này tuyệt đối đừng khiến hắn thất vọng, nếu không thì hắn rất muốn chém người.
Quả nhiên.
Phỏng chừng qua bốn ngày.
Chu Phượng Phượng nói chỉ cần bò ba ngày nhưng bọn họ đã bò bốn hôm.
Heo mập chặn ở phía trước mệt mỏi nằm không nhúc nhích, chìm trong giấc ngủ.
Lâm Phàm định đánh thức nó, nhưng Chu Phượng Phượng đau lòng heo mập, bảo cho nó ngủ một lát đi, nó rất vất vả.
Hết cách, sao từ chối yêu cầu này được?
Cả nhóm cùng ngủ.
Vù vù!
Đi ra khỏi hang, Lâm Phàm hít vào không khí trong lành một hơi thật sâu, ở trong hang suýt làm hắn ngộp chết.
Chu Phượng Phượng hưng phấn nói:
- Lão ca, chúng ta đã đến, nơi này không dấu chân người, phía trước có một hiệp cốc lớn, trên hiệp cốc có một khe nứt to như con mắt. Ta chưa đi qua, chỉ có thể xem từ xa, nếu đến gần quá sẽ bị lực lượng khủng bố ập đến.
- Rốt cuộc tới rồi.
Lâm Phàm không còn lời nào để nói, trải qua nguy hiểm thật không dễ dàng, nhưng với người sau này có thể trở thành cường giả như hắn thì chịu khổ chút có là gì.
- Đi, đi qua xem.
Lâm Phàm phát hiện nơi này chắc đã xuyên qua cơn lốc sấm sét đến điểm trung tâm.
Nếu cưỡng ép xông thẳng vào cơn lốc sấm sét thì không biết chết bao nhiêu lần, mất bao nhiêu thời gian mới đến được.
Ném Thiên Huyền Thạch vào còn bị nghiền nát là đủ thấy cơn lốc sấm sét khủng bố cỡ nào rồi.
Với thân thể hiện giờ của hắn không dám nói mình cứng hơn Thiên Huyền Thạch.
Không lâu sau.
Chu Phượng Phượng vội giơ tay ngăn lại:
- Lão ca, không thể đi tiếp, vào sâu hơn sẽ xảy ra chuyện! Lão ca hãy nhìn khe hở đó, nó tỏa ánh sáng tím như ẩn như hiện, còn có hạt phát tán ra.
Lâm Phàm không sợ mấy thứ đó, nhưng cũng nhìn kỹ.
Những hạt rất nhỏ, như tro bụi, nhưng dày đặc, phát tán trong không gian.
Lâm Phàm vươn tay chạm vào hạt.
Bùm!
Lâm Phàm lùi lại một bước, ngón tay run nhè nhẹ.
Lâm Phàm kinh thán:
- Lợi hại.
Những hạt này ẩn chứa lực lượng rất không tầm thường.
Chu Phượng Phượng tò mò hỏi:
- Sao rồi lão ca?
Nếu lão ca cũng không nắm chắc thì thật sự không có hy vọng.
Lâm Phàm cười nói:
- Ngươi có thể sống được là rất may mắn, mỗi hạt tương đương với lực lượng của Đạo cảnh.
Chu Phượng Phượng há hốc mồm giật mình:
- A?
Từng hạt tương đương với lực lượng của Đạo cảnh, khủng khiếp vậy?
Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Không gian phương xa bỗng chấn động.
Nơi đó là tầng mây cơn lốc sấm sét, giờ bị xé rách.
Một chiếc thuyền to hùng vĩ tỏa sáng xuyên qua cơn lốc sấm sét xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Chu Phượng Phượng giật nảy mình không tin được, như gặp quỷ:
- Sao có người đến?
Lâm Phàm cũng bất ngờ, đó là chiến thuyền của Tuyệt Thần cung.
Nhưng tình trạng hơi thảm liệt, thuyền to cháy lửa, bề ngoài rách nát, nhiều phù vặn tối mờ không ánh sáng, nhưng nếu nó còn nguyên vẹn thì chắc chắn sẽ là bảo bối cấp nghịch thiên.
Lâm Phàm giơ tay trấn an:
- Bình tĩnh, đừng hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận