Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 864: Cách nghĩ bị buộc đến không thể phản bác

Mấy ngày trôi qua.
Tông chủ Tuyệt Thần cung mặt ủ mày chau, vẻ mặt tiếc nuối.
Lão nhìn Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, thật là bất đắc dĩ, những hạt này quá khủng bố, chúng ta không có cách nào. Xem ra Tuyệt Thần cung chúng ta vô duyên với vùng đất mạo hiểm này, đợi sửa lại Thần Châu rồi chúng ta sẽ quay về.
Tông chủ Tuyệt Thần cung tỏ ra tiếc nuối, từ bỏ ý nghĩ vào vùng đất mạo hiểm.
Chín vị lão tổ cũng thở ngắn than dài.
- Lỗ to, tổn thất nặng như vậy mà không đi vào được, làm sao bây giờ?
- Hết cách, nếu cứng rắn xông vào sẽ mất luôn mạng sống.
Mọi người bất đắc dĩ, đều có ý định quay về.
Tông chủ Tuyệt Thần cung hỏi:
- Lâm phong chủ có tính toán gì không?
Biểu tình của tông chủ Tuyệt Thần cung y như thật, như thể không có suy tính gì khác.
Chu Phượng Phượng dựa vào Dương Dương, liếc đối phương, lòng thầm nhủ thật là một đám tiểu tiện nhân, nói y như thật.
Lão không tin đám người kia không có ý gì khác, đơn giản là không muốn mang nhóm của lão vào.
Lão có hỏa nhãn kim tinh sáng ngời sớm nhìn thấu từ đầu đến chân.
Lâm Phàm nghe vậy cũng tỏ vẻ bất lực, rầu rĩ nói:
- Không ngờ ngay cả tông chủ cũng không có cách nào. Thôi, nếu đã vậy thì đành rời đi, bản phong chủ và các bằng hữu sẽ đi theo tông chủ về.
- ???
Đầu tông chủ Tuyệt Thần cung nổi lên dấu chấm hỏi. Nói cái quỷ gì? Sao không nghe hiểu?
Theo tình huống bình thường nên là mỗi người mỗi hướng đi, sau đó dựa vào bản lĩnh của mình đi vào khe nứt. Vì sao tình huống bây giờ là một bên mặt dày mày dạn ăn bám bên kia?
Thật khiến người không cách nào phản bác lại.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Tông chủ có chuyện gì khó xử sao?
Tông chủ Tuyệt Thần cung khó xử nói:
- Không dám giấu diếm Lâm phong chủ, vì vào nơi này khiến Thần Châu tổn hại nghiêm trọng, muốn sửa tốt sẽ mất thời gian dài, ít nhất cần một tháng.
Lâm Phàm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm:
- À, một tháng hả, không sao, không có việc gì, đợi là được. Đừng lo cho chúng ta, tông chủ cứ yên tâm sửa Thần Châu, chúng ta không ngại đợi bao lâu.
Câu này làm tông chủ Tuyệt Thần cung không phản bác được.
Nếu là người khác thì lão đã xắn tay áo đánh bờm đầu rồi, nhưng hết cách, lão rõ ràng thực lực của Lâm phong chủ, cũng không thích hợp sinh ra xung đột.
Chủ yếu là tông chủ Tuyệt Thần cung không nắm chắc.
Chu Phượng Phượng nhỏ giọng nói:
- Lão ca thật là tiện.
Lão không ngờ lão ca sẽ như vậy, bội phục sát đất.
Chu Phượng Phượng không dám lớn tiếng, nếu bị lão ca nghe được thì bi kịch, với thủ đoạn của lão ca dù không chết cũng phải lột da.
Trong Thần Châu.
Đám người Tuyệt Thần cung bị thương lúc trước đang sửa Thần Châu, các loại thiên tài địa bảo hòa tan thành chất lỏng rót vào thuyền.
Cách không xa có người đang nói nhỏ.
Lão tổ bực tức, mặt đỏ rần nói:
- Tông chủ, cái tên đó da mặt quá dày!
Lão tổ rất muốn ra ngoài liều mạng với đối phương.
- Suỵt, nói nhỏ chút, không sợ bị người ta nghe được à? Ngươi đừng quên thực lực của người kia không yếu, còn có thân phận càng khủng bố hơn nữa là soạn giả cấp tông sư của Tri Tri Điểu. Nếu đắc tội hắn, bị viết trên Tri Tri Điểu là ngươi nổi tiếng.
Câu này rất có sức sát thương, lão tổ sợ đến nỗi không dám càu nhàu nữa.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nói:
- Được rồi, đừng ồn nữa. Đối phương đã nhất quyết mình theo chúng ta thì chống mắt xem hắn chờ được bao lâu, ta không tin hắn đến đây không phải vì vùng đất mạo hiểm.
Một lão tổ lo lắng hỏi:
- Tông chủ, nếu hắn vẫn không đi thì sao?
Tông chủ Tuyệt Thần cung suy nghĩ rất rõ ràng:
- Đừng lo xa quá, cứ chờ xem tình huống. Bên Thần Châu cũng đừng thả lỏng, nhanh chóng sửa chữa, nếu không có Thần Châu thì dù chúng ta được đến vùng đất mạo hiểm này cũng không thể mang về.
Đã đến đây thì không thể trắng tay trở về.
- Rõ!
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, ngâm mình bên trong, nheo mắt, ngâm nga bài hát, khá là nhàn nhã.
Hắn không sốt ruột chút nào.
Chu Phượng Phượng nôn nóng hỏi:
- Lão ca, chúng ta thật sự không hành động riêng lẻ sao?
Hoàn toàn là lãng phí thời gian, Chu Phượng Phượng cảm thấy nếu có thời gian rảnh này thì nên nghĩ cách đi vào vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm nói:
- Hành động riêng lẻ? Vậy bản phong chủ đi vào, ngươi chờ ở bên ngoài?
Chu Phượng Phượng gãi đầu nói:
- Ta chắc chắn cùng lão ca đi vào, sao có thể đợi bên ngoài được. Vùng đất mạo hiểm này nhìn là biết không đơn giản, nếu không thể thấy tận mắt sẽ hối hận suốt đời.
- Vậy xong, đừng nói nhảm nữa, nghỉ ngơi đi. Ngươi lo chuẩn bị thủ đoạn giữ mạng nhiều chút, đừng để khi vào trong đụng phải nguy hiểm đánh mất mạng nhỏ.
Hắn thì không lo, chỉ sợ Chu Phượng Phượng.
Nếu gặp kẻ địch mạnh, Lâm Phàm có thể bảo đảm an toàn cho Chu Phượng Phượng trăm phần trăm, nhưng nếu gặp ngoài ý muốn thì không chắc sẽ bảo vệ được lão.
Vùng đất mạo hiểm, Lâm Phàm không quan tâm tài phú bên trong, chỉ hy vọng có yêu thú nhiều như biển để hắn kiếm điểm.
Kiếm đủ điểm, tuyển vài môn công pháp, bước vào Đạo cảnh là không ngán cái gì.
Còn về cường giả mà Vạn Quật lão tổ nói, thổi phồng quái gì, chờ khi gặp sẽ biết.
Chu Phượng Phượng gật gù, không nói nữa:
- À.
Chu Phượng Phượng cứ cảm thấy người của Tuyệt Thần cung chịu mang nhóm bọn họ vào sao?
Tuyệt Thần cung thật sự có cách?
Chu Phượng Phượng tỏ vẻ tràn ngập nghi ngờ, nhưng lão ca đã bảo là không gấp thì đành bình tĩnh chờ đợi.
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trở lại.
Không chút dao động, không có tình huống gì xảy ra.
Trừ khe nứt liên tục phun ra nuốt vào các hạt thì không có dị tượng gì.
Trong thời gian này Lâm Phàm có mở mắt ra xem kỹ khe nứt, buổi tối từ khe nứt truyền ra tiếng sắc nhọn.
Chắc là tiếng rống của yêu thú.
Đối với Lâm Phàm thì hắn mong điều này nhất, tài phú gì đó không lọt vào mắt hắn.
Bốn ngày sau.
Có lão tổ bất đắc dĩ nói:
- Tông chủ, sắp sửa xong Thần Châu rồi, làm sao bây giờ?
Lão tổ sắp đứt dây thần kinh, chưa bao giờ ngờ sẽ đụng phải tình huống như vậy.
Đối phương không đi, chơi với họ tới cùng.
Trong thời gian này bọn họ có âm thầm phân tích, muốn đi vào trong không phải không có cách nào, nhưng hơi rắc rối, hao tổn hơi lớn chút.
Nếu không phải vì Lâm Phàm thì bọn họ thử đi vào từ lâu.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cũng sắp điên, không chịu nổi nữa, không thể cứ dây dưa như vậy. Nhưng Lâm Phàm không chịu đi, lão không có cách nào.
- Chờ thêm chút đi.
Tông chủ Tuyệt Thần cung hơi tuyệt vọng, lúc trước tràn trề tự tin, giờ xem tình huống này thì lão không chút nắm chắc.
Cái tên này thật sự có thể dây dưa với lão đến phút cuối.
Lại qua hai ngày.
Thần Châu sắp sửa xong nhưng bị kêu ngừng, không thể tiếp tục sửa.
Có lão tổ không ngồi yên:
- Tông chủ, giờ chúng ta phải làm sao đây?
Chẳng lẽ trở về thật sao?
Đi rồi về mà không được gì, sửa chữa Thần Châu tốn nhiều công sức, lỗ to.
Tông chủ Tuyệt Thần cung đưa mắt nhìn hai người một heo ở phía xa, không biết nên nói cái gì.
Nếu đối phương không có thân phận tông sư Tri Tri Điểu, hoặc thực lực yếu chút thì lão có bao nhiêu là thủ đoạn đuổi đi rồi.
Nhưng bây giờ chỉ có thể chịu đựng.
Mất gì cũng đừng mất mặt.
Tuyệt Thần cung truyền thừa đã lâu, không chịu nổi mất mặt.
Tông chủ nói:
- Thôi, lão phu nhận thua. Nhớ kỹ, vào vùng đất mạo hiểm rồi phải luôn sẵn sàng mọi lúc cướp báu!
Tông chủ Tuyệt Thần cung không tin nhiều người vào vùng đất mạo hiểm mà không giành thắng hai người cộng thêm con heo.
Lại nhìn Lâm Phàm ở phía xa, tông chủ Tuyệt Thần cung sửa lại nét mặt nhanh như lật trang, lão chợt kêu lên:
- Lâm phong chủ, mau lại đây, lão phu nghĩ ra cách rồi!
Lâm Phàm đang nhàn nhã ngâm mình chợt mở bừng mắt, khóe môi cong lên.
Hắn mặc đồ vào, lắc tỉnh Chu Phượng Phượng nằm ngủ dưới đất.
- Đừng ngủ, nên đi vào.
- A?
Chu Phượng Phượng tỉnh dậy ngay, vẻ mặt hưng phấn hỏi:
- Lão ca, chúng ta đi vào thế nào?
Lâm Phàm không trả lời, cười tủm tỉm đi tới chỗ tông chủ:
- Tông chủ, ta nhìn liền biết Tuyệt Thần cung không phải tông môn bình thường, vùng đất mạo hiểm này khó khăn đến đâu mà gặp phải Tuyệt Thần cung cũng chịu thua.
Tông chủ ngốc sao?
Không, lão rất thông minh, lúc trước được tâng bốc hớn hở là vì đề tài không có gì, không bị mất miếng thịt nào.
Nhưng giờ thì khác, lão bị buộc, bị buộc đến không có chút sức chống cự.
Tông chủ Tuyệt Thần cung không có cách nào, đành cắn răng tiếp tục.
Tông chủ nói:
- Lâm phong chủ, ta mới nghĩ ra cách rồi. Lấy Thần Châu làm cơ sở, thi triển lực lượng oanh kích mở ra một con đường. Lão phu lấy chí bảo của Tuyệt Thần cung làm mồi dẫn chống dậy con đường ngắn ngủi để chúng ta đi qua.
Lúc mới đến đây thì bọn họ cũng không nghĩ ra cách, nhưng xem cảnh vật xung quanh kết hợp tình hình hiện trượng mới nghĩ ra cách này.
Lâm Phàm cười nói:
- Quả nhiên, tông chủ có khác, nghĩ cách hay.
Nếu không phải Chu Phượng Phượng khăng khăng đòi vào thì Lâm Phàm chẳng cần rắc rối như vậy, lấy thân bất tử xông pha, có thể cứng rắn mở ra một con đường.
- Lâm phong chủ, đến lúc đó xin hãy theo sát, lão phu không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nói rõ ràng tình huống, phòng ngừa khi đó xảy ra vấn đề gì gây xích mích.
Lâm Phàm gật đầu:
- Tốt.
Tông chủ Tuyệt Thần cung này tạm được, tuy có chút ý tưởng khác nhưng cũng là lẽ thường của con người.
Sau đó tông chủ kêu mọi người chuẩn bị, để lại người điều khiển Thần Châu, phối hợp với nhau.
Không lâu sau.
Miệng pháo Thần Châu tỏa sáng, nhấp nháy, lực lượng không ngừng ngưng tụ hình thành vầng sáng chói mắt.
Lực lượng rất mạnh, không giống bình thường.
Ầm ầm!
Một cột sáng thô to bắn vào phạm vi hạt.
Chấn động liên tục, cứng rắn mở ra con đường.
Con đường được mở ra cực kỳ không ổn định, các hạt không ngừng ngưng tụ, muốn chặn lại đường đi.
- Đi!
Tông chủ lắc người, hóa thành luồng sáng bay nhanh về phía đường mới được mở, lật tay lại, một chí bảo tỏa sáng chống dậy đường hầm.
Lâm Phàm cũng nhích người:
- Đi thôi!
Chu Phượng Phượng cưỡi trên heo mập theo sau.
Chín vị lão tổ không ở lại, lúc này mà chậm một giây là sẽ có biến đổi lớn.
Răng rắc!
Răng rắc!
Chí bảo chống dậy đường hầm phát ra tiếng rạn vỡ, dần nứt nẻ.
Tông chủ hết hồn, nhìn trân trân:
- Cái này . . .
Quá khủng bố!
Bạn cần đăng nhập để bình luận