Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 866: Đào ba thước đất

Chu Phượng Phượng kích động nói:
- Lão ca, tim ta đập nhanh quá, bên trong chắc chắn có thứ tốt, không thì tim của ta sẽ không đập loạn nhịp.
Lão ước gì xông vào ngay, nhưng tình huống xung quanh trông hơi nguy hiểm, vững bước tiến lên thì tốt hơn.
Lâm Phàm giơ tay ngắt lời:
- Đừng nói chuyện.
Lâm Phàm rướn cổ ngửi không khí.
Chu Phượng Phượng không hiểu lão ca đang làm gì, trông hơi ngốc, không lẽ ngửi ra cái gì?
Lão cũng thò đầu ra, cánh mũi mấp máy, mũi của lão rất nhạy nhưng không ngửi được cái gì.
Đột nhiên!
Lâm Phàm hít mạnh, không khí đều vọt về phía hắn, xác chết dưới đất gặp sức hút nháy mắt hóa thành tro tàn bị cuốn vào lỗ mũi của hắn.
- Khụ khụ!
Quá nhiều tạp chất, bị sặc mũi.
Lâm Phàm hoàn toàn không ngờ những xác chết yếu ớt như vậy, mới hít nhẹ đã thành vụn.
Chu Phượng Phượng căng thẳng hỏi:
- Lão ca không sao chứ?
Chiêu này của lão ca thật kinh thiên động địa, lực hút của hai lỗ mũi quá mạnh.
Lâm Phàm nói:
- Không sao, chúng ta vào thôi, đi theo sau bản phong chủ, đừng chạy lung tung.
Bước vào khe nứt là hai con đường sâu không thấy đáy, nhìn không thấy ánh sáng.
Nhóm người Tuyệt Thần cung đi bên phải, Lâm Phàm chỉ còn lựa chọn bên trái.
Nam trái nữ phải, bên phải là phụ nữ đi.
Đường rất rộng, thường có gió lạnh thổi tới.
Ánh lửa chiếu rọi bốn phía rõ mồn một.
Chu Phượng Phượng hiểu biết vùng đất mạo hiểm sâu sắc, lão không nói chuyện nhưng luôn quan sát xung quanh. Xác chết dưới đất đã chết lâu đời, nhìn liền biết là xác của cường giả, tuy rằng đã phong hóa nhưng bên trong có tia sáng mờ.
Chu Phượng Phượng thầm suy tư, có gì đó kỳ lạ:
- Trời ạ, xem những xác chết này ít nhất trên vạn năm.
Mới chỉ là lối vào đã xuất hiện loại xác chết này, cường giả chết ở lối vào, vậy chẳng phải là bên trong càng thêm khủng bố.
Tài phú tuy rằng hấp dẫn người nhưng phải giữ sự tỉnh táo.
Chu Phượng Phượng kêu Lâm Phàm, không còn vẻ hăm hở nữa:
- Lão ca.
Lâm Phàm hỏi:
- Có chuyện gì?
Tim hắn đang đập nhanh, cảm giác bên trong có yêu thú tụ thành đàn đang hoan hô hắn đến, hắn phải chân thành đáp lại tình hình tốt đẹp này.
Chu Phượng Phượng nhắc nhở:
- Lão ca, chúng ta tốt nhất là đừng đi vào, những xác chết dưới đất khi còn sống đều là cường giả, hơn nữa chết lâu rồi, với năng lực của chúng ta bây giờ khó thu hoạch được gì từ vùng đất mạo hiểm này. Nếu để mạng lại đây thì rất không đáng giá.
Tuy không cam lòng nhưng so với mạng nhỏ thì không có gì quan trọng bằng.
- Hay ngươi và heo mập chờ ta ở ngoài đi?
Lâm Phàm cảm thấy mang theo Chu Phượng Phượng sẽ tăng cao mức độ nguy hiểm, đối với hắn thì nguy hiểm gì ập đến cũng không đáng lo.
Thân bất tử cực kỳ bá đạo, ai có thể chém chết hắn thì hắn phục kẻ đó.
- Cái này . . .
Chu Phượng Phượng không hy vọng lão ca đi vào, quá nguy hiểm, nếu lúc trước đi vào chung với Tuyệt Thần cung có lẽ còn an toàn một chút, nhưng xem tình huống hiện giờ thì hai người một heo rất khó vượt qua.
- Đừng do dự, cứ quyết định vậy đi. Tu vi của ngươi quá yếu, bản phong chủ mang theo ngươi không thoải mái đánh đấm gì được. Ra ngoài chờ bản phong chủ, yên tâm, bản phong chủ sẽ tiện tay mang tài phú ra cho.
Lâm Phàm đẩy Chu Phượng Phượng ra ngoài.
Một người sảng khoái hơn, hôm nay dù ai đến đây thì hắn đã quyết đẩy ngã vùng đất mạo hiểm này.
Chu Phượng Phượng bất đắc dĩ, câu này hơi khó nghe, lão và Dương Dương yếu đến mức nào mà hại hắn không đánh đấm gì được?
- Vậy lão ca nhớ chú ý an toàn, gặp nguy hiểm đừng đánh bừa.
Lão biết làm sao được? Đã nói đến mức này rồi, chẳng lẽ bảo lão ca đừng đi vào, chúng ta về thôi.
Lão mà dám nói câu này sẽ bị lão ca đánh u đầu.
Lâm Phàm phất tay, bình tĩnh đi vào trong:
- Đừng chạy lung tung, chờ bản phong chủ đi ra.
Chu Phượng Phượng, heo mập bước tới lối vào, ngồi một chỗ chờ đợi.
Lão vỗ đầu Dương Dương:
- Ai, nơi này nguy hiểm thật.
- Ụt ụt!
Heo mập thảnh thơi hút đất, không quan tâm bên trong nguy hiểm nhiều cỡ nào, dù sao chẳng liên quan đến nó.
Lâm Phàm đi một lúc.
Ken két!
Ken két!
Chợt có tiếng giòn vang kỳ dị.
Xác chết nằm dưới đất không nhúc nhích, nhưng lúc Lâm Phàm không chú ý thì xương ngón tay xác chết hơi cong lại, phát ra tiếng khiến người sợ hãi trong đường hầm yên tĩnh.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ:
- Cái thứ gì?
Âm thanh nghe khiến người khó chịu.
Khi Lâm Phàm nhìn hướng phát ra tiếng động thì chỗ đó không có tiếng vang, nhưng sau lưng vang tiếng ken két.
Lâm Phàm sắp không nhịn được:
- Thật là đứa nhóc bướng bỉnh.
Gia vào vùng đất mạo hiểm tìm yêu thú chứ không phải chơi trò căng não tìm kiếm âm thanh phát ra từ đâu.
Lâm Phàm hít sâu rồi thở ra ngay.
Gió to nổi lên, xác chết dưới mặt đất không chịu nổi cơn gió hóa thành tro tàn, biến mất ở trước mắt hắn.
Tiếng động biến mất.
Lâm Phàm khá vừa lòng.
- A, nơi này có cái lỗ nhỏ.
Cửa hang trong mắt hắn không quá lớn, chỉ thô cỡ cánh tay, bên trong đen ngòm, không biết sâu cạn.
- Cửa hang ẩn dưới xác chết, có rất nhiều hang, dưới mỗi cái xác là một cái.
Lâm Phàm nằm sấp trên mặt đất, đầu ngón tay đốt cháy ngọn lửa, bắn ngọn lửa xuống hang, hắn dán mắt trái sát vào ngó bên trong.
Rất sâu, không biết bao sâu, ngọn lửa rơi vào trong rồi biến mất.
- Không có gì à.
Lâm Phàm nằm sấp một chỗ nhìn thật lâu.
- Không thể nào! Có nhiều hang như vậy, nói không có gì thì quỷ cũng không tin.
Lâm Phàm không cam lòng nhích người, với cánh tay còn sót lại xuống hang. Hắn nhướng cao chân mày, chộp lung tung nhưng không đụng vào thứ quái dị nào.
Bộp!
Lâm Phàm cảm giác có thứ gì quấn cổ tay, lực lượng rất lớn, muốn kéo hắn xuống hang.
- Thật sự có! Nhưng cửa hang quá nhỏ, không vào được, để ta nhìn xem là thứ gì!
Lâm Phàm gồng sức, hai chân đạp vách tường, người nghiêng ra sau cố kéo lên.
- Đi ra, đi ra cho ta!
Lâm Phàm cắn chặt răng, mặt đỏ rực gồng hết sức.
Dồn hết sức mạnh.
Người hắn phình to, cánh tay phồng lên, cửa hang đè ép ra ngoài, nứt rạn.
Phụt!
Thứ quấn cánh tay Lâm Phàm dường như siết rách thịt hắn, nhưng không đau không ngứa, hắn không thèm để ý.
Thứ kia càng siết chặt hơn.
Ở sâu dưới lòng đất.
Một cục thịt màu đen chiếm diện tích rất lớn, nó mập mạp, không có mắt, cũng không có miệng, nhưng bề mặt có nhiều xúc tu huơ qua huơ lại. Trong đó có một xúc tu kéo dài lên trên, kéo căng.
Xúc tu mặt ngoài đung đưa quấn lấy xúc tu kéo căng, bện thành bánh quai chèo.
Bùm!
Lâm Phàm cảm nhận lực lượng cực lớn truyền đến, làm hắn sơ sẩy đập đầu xuống đất.
Lâm Phàm quát lớn:
- Ghê gớm, so lực lượng với ta à, tổ cha nó!
Gân xanh nổi cục cục trên cánh tay trông rất dữ tợn, hắn giành lại quyền chủ động trong chiến đấu, chân trái và chân phải đạp vách tường, chổng mông ngã ra sau.
- Đi ra cho ta, để ta xem ngươi là cái thứ gì!
Lâm Phàm không phục, tuy nơi này rất quỷ dị nhưng hắn không sợ chút nào.
Sâu dưới lòng đất.
Cục thịt màu đen chậm rãi di chuyển, có dấu hiệu bị kéo lên.
Tuy nó không có miệng nhưng trong người phát ra tiếng động quái dị.
Xung quanh có nhiều cục thịt đen khác, xúc tu quấn quanh người nó, dường như chúng nó chìm trong hôn mê.
Chúng nó nghe âm thanh gì, tập thể rung rung, phát ra âm thanh như đang giao lưu.
Ục ục!
Ục ục!
Cục thịt ngủ say đung đưa xúc tu, chớp mắt quấn lên xúc tu kéo căng.
Xúc tu vốn đã bện thành quai chèo càng to ra, thô kệch hơn.
Cục thịt đen dưới lòng đất sâu thẳm cùng dồn sức vào, quyết tâm kéo thực vật xuống.
- Mạnh quá!
Hai chân đâm vào vách tường không ngờ trượt xuống, đá vụn rơi lộp độp.
- Ép ta hả, mở ra chiến trường viễn cổ!
Bùm!
Uy thế khủng bố bộc phát ra.
Lâm Phàm vụt ngẩng đầu, đụng vào vách tường, lực va đập rất lớn, liên tục nhiều lần va chạm.
Thoáng chốc đầu rơi máu chảy.
Nhưng chưa đủ.
Kiếm Thái Hoàng keng một tiếng bay ra khỏi người, theo hắn lôi kéo đâm mười bảy, tám lỗ máu trên thân thể, máu chảy ròng ròng.
Có buff thêm vào, sức mạnh như suối phun tràn ngập mỗi góc thân thể.
Lòng đất sâu, cục thịt đen run run mấp máy dưới đất, lực lượng quá cường đại, chúng nó không cưỡng lại được.
Chúng nó phát ra tiếng, nhưng không ai nghe hiểu được chúng nó nói cái gì, nhưng chắc đại loại là: Biến thái, sao có biến thái thế này!
Cục thịt đen định từ bỏ con mồi, xúc tu rung rung sắp thả cánh tay Lâm Phàm ra.
Lâm Phàm phản ứng nhanh chộp xúc tu vào tay.
- Lúc này mà muốn bỏ à, đừng mơ!
Lâm Phàm cảm giác xúc tu thả lỏng cánh tay mình, với hắn thì muốn thả lỏng phải hỏi ý hắn đã.
Lâm Phàm cảm giác việc này không khó, hắn gầm lên, gồng sức muốn kéo nó lên xem.
Sâu trong lòng đất.
Cục thịt đen hốt hoảng, nhiều xúc tu điên cuồng vung vẫy.
Trong vực sâu toàn là tiếng ục ục, rất ầm ĩ. Mấy cục thịt đen khác cũng hoảng hốt đờ ra.
Lâm Phàm cảm thán:
- Vùng đất mạo hiểm này vẫn rất bí ẩn.
Người hắn đụng mạnh phía sau, lưng đập cái rầm vào vách đá. Vách đá nứt ra, lõm sâu vào.
- Chuyện gì đây?
Nhìn kỹ thì ra là một xúc tu thô to bị Lâm Phàm kéo ra, xúc tu có gai nhọn, nhưng tổng khá mềm mại.
- Bên dưới có yêu thú!
Lâm Phàm đã xác nhận rồi thì sẽ không bỏ qua.
Kiếm Thái Hoàng chém một nhát, hắn tắt thở.
Mười giây sau, tinh khí thần lên đến đỉnh, hai tay nguyên vẹn, có thể bắt đầu hành động.
Lâm Phàm gầm lên:
- Đừng hòng biến mất trước mắt ta!
Hắn nhào qua, hai tay dồn sức mạnh đào bới.
Lực lượng quá khổng lồ, sắp lật tung mặt đất, đá vụn bắn tung tóe, hình thành hố to.
Dù phải đào ba thước đất cũng quyết lôi yêu thú ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận