Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 867: Thứ gân gà, hố ta hả

Ầm ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh rất vang dội, rất rung động, mặt đất rung rinh.
Nhưng đối với vùng đất mạo hiểm này thì như một góc núi băng, chỉ sinh ra động tĩnh nhỏ.
Sâu dưới lòng đất.
Tất cả cục thịt đen không nhúc nhích, nhưng xúc tu chĩa thẳng lên trên, chúng nó cảm nhận nguy hiểm chưa biết sắp ập đến.
Đá vụn không ngừng từ trên cao rơi xuống.
Rơi xuống sẽ bị xúc tu của chúng nó nghiền nát thành vụn.
Ục ục!
Tiếng động phát ra từ người chúng nó nhưng đang phản đối.
Lâm Phàm đào trái móc phải, tốc độ siêu mau, hai tay nhanh đến chỉ còn lại tàn ảnh, hoặc nên nói là nhìn thoáng qua như có nhiều cánh tay lơ lửng trước mặt, đó là vì tốc độ quá nhanh mà ra.
- Hễ bị ta nhìn trúng thì không ai trốn thoát được!
Lâm Phàm tràn đầy hứng thú với yêu thú ở bên dưới.
Lực lượng không yếu tức là yêu thú ở phía dưới rất mạnh, nếu giết nó sẽ có thu hoạch rất phong phú.
Lâm Phàm không quan tâm tài phú, chỉ hy vọng gặp yêu thú.
Bao đời này người đi vào đây đều đụng phải tình huống này, đa số phải trả giá rất đắt hoặc mất nhiều người, sau đó vội vàng rời khỏi hoặc vào sâu hơn, họ không dám ở lại đây lâu.
- Chắc sắp đến rồi!
Lâm Phàm dựa vào đôi tay cần lao đào ra con đường nối với ánh sáng.
Năm ngón tay co lại đấm xuống, đá nứt vỡ, đã đến tận cùng.
Lâm Phàm xoay tròn một vòng trên cao rồi vững vàng đáp xuống đất.
Lúc trước chỗ này đen ngòm không tia sáng, sau đó Lâm Phàm đi vào đã thả lửa xuống xua tan hắc ám.
- Hưm?
- Ục ục!
Lâm Phàm rơi vào vòng vây, xung quanh đều là cục thịt đen. Chúng nó quay quanh hắn, những xúc tu vung trong không khí, dữ tợn mà khủng bố.
- Trời ạ, đây là yêu thú gì? Sao cảm giác như Tà Thần trong truyện tranh Nhật.
Lâm Phàm dào dạt hứng thú với mấy thứ này, như phát hiện đại lục mới.
Cục thịt đen không có mắt, nhưng chúng nó cảm nhận được Lâm Phàm, xúc tu cuồng bạo nóng nảy đung đưa, gai nhọn trên xúc tu lấp lóe tia sáng sắc lạnh.
Lâm Phàm siết chặt hai nắm đấm:
- Tốt lắm, đúng là các ngươi rồi, có thể bắt đầu làm!
Lực lượng sôi trào trong người Lâm Phàm, nắm tay lấp lóe tia sáng rực rỡ, hắn rất háo hức.
Vèo!
Tiếng xé gió truyền đến.
Các cục thịt đen tấn công, những xúc tu thẳng tắp mà nhanh phong tỏa không gian, đâm vào Lâm Phàm.
Chiến trường viễn cổ.
Lâm Phàm mở buff, không né tránh, cứng rắn đánh.
Phập!
Xúc tu cùng lúc đâm thủng ngực Lâm Phàm, máu bắn tung tóe, cảnh tượng rùng rợn lạ thường.
Trừ Lâm Phàm ra, dù là ai bị thương như vậy đã chết thẳng cẳng.
Bộp!
Lâm Phàm chộp lấy xúc tu đầy gai nhọn, mặc cho gai đâm thủng bàn tay, chân mày không nhúc nhích chút nào, khóe môi còn cong lên.
- Lợi hại, rất ấn tượng, giờ toàn thân tràn ngập lực lượng!
Bầy cục thịt đen nghe hiểu, chúng nó run run.
Lâm Phàm bỗng giật mạnh xúc tu, một cục thịt đen bay bổng lên, bị kéo tới gần hắn.
Lâm Phàm quát lớn:
- Chết hết cho ta!
Hắn lắc cổ tay, lực lượng kinh người sôi trào đập xuống.
Bùm!
Hai con cục thịt đen đụng vào nhau, lực lượng khủng bố va chạm, thịt đặc quánh rơi đầy đất.
Điểm tăng nhanh kinh người.
Lâm Phàm nở nụ cười, nhưng hơi bất ngờ.
Những cục thịt này có tu vi Đạo cảnh.
Quả nhiên, nếu không có tu vi như vậy thì lúc trước chúng nó làm sao có thể so đấu lực lượng với hắn được.
Mắt Lâm Phàm lấp lóe tia sáng, lắc người lao lên giết chóc:
- Rất tốt, yên tâm đi, ta sẽ không quên các ngươi!
Dù người hắn chảy máu ròng ròng cũng không bị ảnh hưởng, khoảnh khắc này mới là đỉnh cao nhất của hắn.
Một đấm đánh ra, ánh sáng rực rỡ trúng người cục thịt đen, lực lượng cuồng bạo tràn ngập trong đó.
Bùm!
Máu thịt nổ tung bắn ra xa, Lâm Phàm cũng bị dính trúng.
Xèo xèo!
Giọt máu dính lên người có sức ăn mòn rất mạnh, áo thủng lỗ, da héo rút, thịt khô quắt.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, không để ý:
- Thứ khó đối phó, người bình thường muốn giết chúng nó không dễ dàng.
Lúc này hắn chỉ muốn đánh sướng tay.
Bùm!
Bùm!
Trong góc vực sâu vang tiếng nổ, tiếng xèo xèo.
Bầy cục thịt đen không phải yêu thú không trí tuệ, chúng nó rất giật mình với tình huống này, cảm xúc khủng hoảng.
Thân hình vụng về nặng nề không ngừng di chuyển, muốn chạy khỏi nơi này.
Nhưng Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn, muốn trốn là ước mơ xa vời.
Điểm tăng lên vùn vụt.
- Yếu chưa từng thấy.
Lâm Phàm ném một xúc tu vặn vẹo xuống đất, yêu thú bị đập nát bấy.
Bản thân Lâm Phàm cũng không khá hơn gì, nhiều chỗ trên người bị ăn mòn lộ ra xương trắng hếu.
Vết thương cỡ này vốn nên chết, nhưng nhờ chiến trường viễn cổ gia cố nên Lâm Phàm chống chọi được, còn lâu mới chết, trừ phi bị đánh bể đầu. Dù bị đánh nát tim thì hắn vẫn kiên cường đứng trong chiến trường viễn cổ.
Hơn nữa bị thương càng nặng lực lượng càng mạnh, buff này rất nghịch thiên.
Những yêu thú tuy khủng bố nhưng với thực lực của Lâm Phàm chẳng cần bị thương nặng như vậy, chẳng qua né tránh không phải phong cách của hắn, chơi đấu cứng, không phục thì đánh.
Lâm Phàm đóng chiến trường viễn cổ, sức sống thoáng chốc trôi đi.
Hắn ngã cái rầm xuống đất.
Mười giây sau, mở mắt ra, bình yên như không, toàn thân tràn ngập lực lượng.
- Ủa?
Biểu tình của Lâm Phàm vô cùng phong phú, hắn kỳ dị nhìn phía trước như thấy đại lục mới.
Lâm Phàm lắc người, nhanh như tia chớp lao đi xa.
Lâm Phàm suy tư:
- Sao chỗ này có bia đá? Từng có người đến?
Lâm Phàm rất tò mò, chỗ này ẩn khuất và rất nguy hiểm, trừ hắn ra còn ai ngừng lại ở đây?
Dù là tông chủ Tuyệt Thần cung nếu vào đây, gặp những yêu thú này thì không chết cũng phải lột da.
Bia đá cao một trượng, nhưng trông thật nhỏ bé khi ở trước Lâm Phàm.
Lâm Phàm gãi đầu:
- Mặt trên viết chữ gì nhỉ, xem không hiểu.
Hắn không biết bên trên viết cái gì, suy nghĩ giây lát, xem không hiểu thì phải làm sao? Nhổ bia đá mang về nghiên cứu thôi.
Nếu vẫn không nghiên cứu ra thì xem bia đá có cứng không, nếu đủ cứng thì dùng như vũ khí.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ cảm thấy ý này hay, dù là cái gì vào tay hắn rồi đều có thể lợi dụng.
Bộp!
Một tay chộp bia đá lôi lên.
- Hưm?
Bia đá không nhúc nhích.
Tuy tình huống này làm Lâm Phàm không phục, bia đá nhỏ bé mà một tay hắn không nhổ lên được, nói ra sẽ bị người cười.
Lâm Phàm dùng cả hai tay, biểu cảm nghiêm túc, hai tay phình to.
- Lên cho ta!
Hắn thật sự nghiêm túc, từ đôi tay truyền ra lực lượng siêu kinh người, không khí rung rinh.
Có tiếng răng rắc vang lên.
Bia đá lung lay.
Lâm Phàm nhấc chân giẫm mạnh xuống, mặt đất nứt ra, hắn lại gồng sức.
Lâm Phàm cảm giác bên dưới bia đá có sức hút kéo chặt bia đá.
- Buồn cười, không có thứ gì mà Lâm Phàm này không lấy được!
Tư thế thay đổi, hai tay ôm bia đá nhấc lên.
Bùm!
Lâm Phàm tốn sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng nhổ bia đá lên.
- A?
Lâm Phàm chưa kịp nghĩ nhiều thì cái hố từng ghim bia đá phát ra sức hút mãnh liệt.
Lâm Phàm không đứng vững nhào tới trước, hai tay bấu mặt đất, đầu nhắm ngay cái hố phát ra sức hút.
Sức hút ngưng tụ thành thực chất màu trắng không ngờ rút vào trong.
- Nơi này quá quái dị, đã đi nhiều vùng đất mạo hiểm nhưng chỗ này khủng bố nhất.
Lâm Phàm phải công nhận vùng đất mạo hiểm này là vùng đất mạo hiểm nguy hiểm nhất mà hắn từng gặp.
Cục thịt đen mới rồi đều có tu vi Đạo cảnh, rất khó chơi, nếu không ỷ vào thân bất tử, chiến trường viễn cổ thì hắn khó mà giết đống thịt đó.
Mức độ nguy hiểm rất cao, sơ sẩy một cái sẽ chết tại đây.
Nhưng công nhận có gan mới làm giàu, yêu thú trong này phẩm chất cao hơn nơi khác nhiều, cao ít nhất bảy, tám tầng lầu.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn cái hố tràn ngập sức hút, muốn nhìn xem bên trong có cái gì.
- A?
Khi Lâm Phàm nhìn kỹ thì giật nảy mình, trong đó không giống tưởng tượng của hắn, nó như mặt gương phản chiếu khuôn mặt của hắn.
Giống y như đúc.
Hắn trong gương có vẻ ngoài giống hệt người thật, nhưng đôi mắt màu đỏ.
Đỏ như bị máu nhuộm.
Sau đó hình ảnh thay đổi.
- Tông môn.
Mặt gương chiếu Viêm Hoa tông.
- Chuyện gì đây? Xem không hiểu.
Lâm Phàm rất giật mình, quá quái dị.
Hắn bỗng thay đổi sắc mặt.
Hình ảnh bên trong là Viêm Hoa tông bị người xâm nhập, bị giết máu chảy thành sông, trong tông môn từ trên xuống dưới không ai may mắn thoát khỏi, bộ dạng chết cực kỳ thê thảm.
- Không thể nào! Ngươi hù ai đó? Có ta bảo vệ thì ai có bản lĩnh . . . khoan!
Lâm Phàm nhìn những đệ tử bị kẻ địch chặt đầu đều xa lạ, chưa thấy mặt bao giờ. Không nói cái gì nhưng hắn hầu như biết hết đệ tử tông môn, nhưng đệ tử trong hình ảnh đều xa lạ với hắn.
Lâm Phàm phun nước miếng vào gương bên dưới:
- Phi!
Hắn mắng chửi:
- Cái đồ gân gà, chơi trò gì mà dám chơi trên đầu ta, có ngon thì đi ra! Ta không đánh cho ngươi tiêu tiểu tại chỗ thì ta theo họ của ngươi!
Cái thứ hố cha.
Hắn biết ngay mà, sao chuyện như thế xảy ra được. Cứ tưởng nhìn thấy tương lai, nhưng tương lai cái cóc khô gì, đệ tử bị giết không có ai là khuôn mặt quen thuộc.
Nếu thật sự là người quen có lẽ Lâm Phàm còn ngạc nhiên đôi chút, giờ thì hắn chỉ muốn chửi thề.
Sức hút bỗng biến mất.
Mặt phẳng như gương đồng cũng tan biến.
- A? Cứ thế biến mất rồi?
Lâm Phàm hoang mang, chuyện gì nữa đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận