Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 868: Toàn bộ đoàn diệt

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Biểu tình của Lâm Phàm nghiêm túc, chân mày dính vào nhau:
- Tình huống này thật quái dị.
Hắn không hiểu thấu mới rồi là sao, mà không hiểu cũng chẳng sao cả.
Lâm Phàm nhét bia đá vào trữ vật giới chỉ, chờ khi nào về sẽ từ từ nghiên cứu.
- May mắn không mang họ vào.
Chỗ này nguy hiểm vượt sức tưởng tượng, đương nhiên đó là với người khác, còn với Lâm Phàm thì nguy hiểm không tồn tại, rung đùi chờ xem đối phương muốn diễn trò gì, hắn sẽ phối hợp hết sức, có gì không phối hợp được thì đành chịu.
- Không còn đường để đi.
Đã không có đường thì rời đi vậy.
Khi Lâm Phàm định quay về đường cũ thì bỗng do dự, đứng tại chỗ nửa ngày.
- Không đúng, hiện tại có hai đường để đi, thứ nhất là leo lên, đi đường chính. Thứ hai là cái hố chứa bia đá, nếu đào sâu xuống có lẽ sẽ gặp thứ khác biệt.
Lâm Phàm trầm tư, không chắc nên chọn đường nào.
Đương nhiên, con đường thứ hai rất có thể xảy ra vấn đề, vất vả đào cả buổi rồi cuối cùng vẫn đụng phải đất đá thì rất hố người.
- Thôi, đã đến rồi mà không đào tới cuối thì rất có lỗi với mình.
Lâm Phàm đi tới bề mặt hố, bấu mép hồ rồi gồng sức.
Răng rắc!
Có thể đào, nhưng độ cứng rất cao, cứng còn hơn lúc trước.
- Tốt lắm, để xem cuối cùng đào được gì.
Lâm Phàm không nói nữa, bắt đầu nghề lớn đào đất.
Chu Phượng Phượng ngồi ở chỗ cũ:
- Ài, không biết lão ca sao rồi.
Tình huống bên trong quá nguy hiểm, lão không dám đi vào, cũng cố gắng khuyên lão ca đừng vào.
Quá nguy hiểm, không ai biết bên trong có cái gì.
Chu Phượng Phượng vỗ mạnh đầu heo:
- Dương Dương, ngươi đừng ngủ, phải luôn giữ cảnh giác!
Con thần thú trong tộc này bị lão mang ra ngoài phiêu bạt, thứ khác không bồi dưỡng ra nhưng nuôi thành thói quen thích ngủ nướng.
Đặc biệt trong phút nguy hiểm thế này sao nó còn ngủ được, phải nâng cao tinh thần tỉnh táo mới đúng.
Luôn luôn cảnh giác xung quanh, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì có thể phản ứng kịp lúc.
- Ụt ụt!
Heo mập chống đối, vẫy đuôi mấy cái rồi tiếp tục ngủ say như chết.
Chu Phượng Phượng lắc đầu:
- Ngươi . . .!
Con heo này không dạy được, nếu không có lão che chở thì không biết đã ở trong bụng của ai rồi.
Vùng đất mạo hiểm này chỉ có hai nhóm.
Trừ Lâm Phàm ra là Tuyệt Thần cung.
Khuôn mặt tông chủ Tuyệt Thần cung nghiêm túc nói:
- Đừng lơ là.
Mắt tông chủ nhìn hai lão tổ, người họ dính máu, đã bị thương.
Mới rồi bị đánh lén, những xúc tu rất mạnh, thừa dịp mọi người không chuẩn bị đã quất người họ, làm hai lão tổ da tróc thịt bong.
Với tu vi của họ bị thương ngoài da kiểu này chỉ chớp mắt là lành ngay, nhưng không ngờ lực lượng có tính ăn mòn cực mạnh bám vào da thịt khiến bọn họ không thể chữa lành, đánh trấn áp.
Hồ Tông mở miệng nói:
- Tông chủ, mới nãy là yêu thú gì? Tu vi không yếu, lên đến Đạo cảnh, nếu không phải chúng ta đông người thì hôm nay đã gục ngã tại đây.
Trước khi họ đến đây đã chuẩn bị sung túc, mang theo nhiều chí bảo nghịch thiên.
Nhưng xuyên qua cơn lốc sấm sét làm mỗi người mất một món, khiến lòng họ nhỏ máu.
Tông chủ mất mát nặng hơn, bị hỏng hai món chí bảo, rất khó sửa chữa, dao động căn cơ.
Tông chủ nghiêm túc nói:
- Không biết, chưa từng thấy loại yêu thú này, chưa nhìn rõ hình dạng đã làm bên chúng ta tổn thương, đúng là khủng bố.
Tông chủ cảm giác xung quanh, có rục rịch gì là hành động ngay.
Với tu vi của họ đi thám hiểm vùng đất mạo hiểm mà bị thương, nếu nói ra sẽ bị người cười đến rụng răng.
Đường đường là tông chủ của thế lực lớn đỉnh cao, mang theo chín lão tổ, không nói san bằng nhưng cũng nên như vào chỗ không người.
Tông chủ Tuyệt Thần cung bỗng giơ cao tay, cảnh giác nhìn phía trước:
- Chờ đã!
Chín vị lão tổ mặt biến sắc, bọn họ cảm nhận hơi thở cực kỳ khủng bố như ẩn như hiện từ xa bay tới.
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Dứt lời, mọi người bộc phát ra ánh sáng, lấy chí bảo quấn quanh người, có động tĩnh gì là tấn công ngay.
- Phù, có nên tiếp tục nữa không đây? Mãi không thấy cuối.
Lâm Phàm đào muốn ói ra, hắn suy nghĩ đầu óc mình ở đâu mà nghĩ ra đào sâu xuống, theo tình hình này thì đào vài năm, mấy chục năm không chừng đào xuyên giới này.
Nhưng nhìn lại mình đã đào nhiều như vậy, nếu bỏ cuộc thì tiếc công.
Không chừng bên dưới có thứ khiến người bất ngờ thì sao?
Hắn là người đã nhận giáo dục bắt buộc chín năm, từng nghe câu chuyện thợ mỏ hai lòng ba dạ, đào sâu thêm một chút là sẽ thấy kho báu ở bên dưới, nhưng phút cuối bỏ cuộc đổi chỗ khác.
Giờ hắn cũng có ý nghĩ này, không thể trở thành kẻ hai lòng ba dạ như vậy.
Không nói nhiều, đào tiếp thôi, đào tới khi không đào được nữa thì quay về đường cũ.
Không biết qua bao lâu.
Khi Lâm Phàm đào đến cuối thì dao động cảm xúc mãnh liệt, đất bùn sụp xuống.
Bên dưới không có gì, trống rỗng.
- Quả nhiên người kiên trì vĩnh viễn được may mắn.
Tâm tình Lâm Phàm phấn khởi, mặt như hồng ngọc, tỏa ánh sáng ngọc.
Người tâm tình tốt thì khí sắc khác hẳn.
Lâm Phàm rơi xuống, chân đạp đất liền, lòng vô cùng yên ổn.
Lâm Phàm nhìn quanh, vách đá khác hẳn, điêu khắc các loại đồ án, giống sinh vật viễn cổ, tuy đều là vật chết nhưng khí thế rất khiếp người.
Nhưng dù có khí thế đến đâu cũng không có hiệu quả với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nheo mắt:
- Ta ngửi được mùi khác biệt.
Hắn nhìn chằm chằm phía trước, nơi đó có thứ hắn muốn.
Chợt vang tiếng giọng khủng hoảng:
- Chạy mau, chỗ này không phải vùng đất mạo hiểm, nó là nơi chôn xác!
Giọng hơi quen tai.
Nhìn kỹ thì mấy bóng người kia là người của Tuyệt Thần cung đây mà.
Biểu tình tông chủ Tuyệt Thần cung kinh hoàng nhưng động tác thì không ngừng, hai tay vỗ không khí, mỗi lần vỗ là một món chí bảo bắn ra tia sáng thần.
Một số phù văn bị hư hỏng cũng thi triển ra luôn, chúng nó bị ném ra sau.
Lâm Phàm hét hướng phía trước:
- Này, sao các ngươi mau vậy?
Thật là gặp quỷ sống, đây không phải là nơi bí mật sao? Vì sao đụng phải đám người này? Đào tới chỗ này hóa ra là đào đến nơi bọn họ đứng?
Hay con đường họ đi mới là chính xác, còn đường hắn đi là đường chết?
Không thể nào!
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận điểm này.
Nam nhân đi bên trái, tuyệt đối không sai được.
Lúc này, tông chủ Tuyệt Thần cung liên tục hộc máu, sau lưng có đại khủng bố, chí bảo của lão liên tiếp bị diệt, không cách nào chống cự.
Chín vị lão tổ cũng vô cùng thảm.
Có người đứt tay.
Một lão tổ chỉ còn lại nửa người trên, nửa người dưới đã mất, được một lão tổ khác ôm, máu tuôn ra như không cần tiền.
Tông chủ Tuyệt Thần cung sợ rồi, nghe tiếng hỏi thì hét to:
- Lâm phong chủ, chạy mau, đừng ở lại!
Khi tông chủ hét mấy lời này thì phía xa có luồng sáng đen bắn tới.
Mục tiêu là tông chủ.
Tông chủ Tuyệt Thần cung dựng đứng lông tơ, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, lão cảm giác đã bị tập trung, không thể trốn thoát.
Tông chủ Tuyệt Thần cung rống to:
- Không thể nào! Sao mạnh dữ vậy!?
Lão không dám tin, vốn tưởng mình đã là đỉnh cao nhất trong vực ngoại giới, nhưng khi đến đây mới phát hiện có tồn tại khủng bố hơn.
Người tông chủ Tuyệt Thần cung tỏa ánh sáng vàng, một cái chuông che trên người lão. Chuông cổ xưa, bề mặt rậm rạp chữ nhỏ.
Khi tông chủ Tuyệt Thần cung thi triển ra, chữ nhỏ phát sáng, bộc phát ra lực lượng phòng ngự kinh người.
Bùm!
Luồng sáng đen đánh vào chuông cổ dẫn đến chấn động kịch liệt.
Tông chủ cảm giác máu sôi trào kịch liệt sắp tuôn ra khỏi người.
Răng rắc!
Chuông cổ che người tông chủ nứt rạn như đồ sứ vỡ.
Tông chủ Tuyệt Thần cung lạnh sống lưng, chìm trong tuyệt vọng:
- Không!!!
Luồng sáng đen đánh nát chuông cổ, xuyên qua sau lưng tông chủ, theo quán tính đóng đinh ở phía xa.
Luồng sáng đen đó là trường mâu đen thui, phần đuôi gắn dây xích sắt.
Chỉ một kích đã xuyên thủng tông chủ Tuyệt Thần cung, thực lực quá khủng bố.
- Tông chủ!!!
Chín vị lão tổ thấy cảnh này thì trái tim tan nát, sợ điếng hồn, bọn họ không ngờ sẽ như vậy.
Tông chủ Tuyệt Thần cung bị trường mâu đóng đinh dưới đất mặt xám tro, ọc từng ngụm máu:
- Phụt!
Tuy tông chủ không chết nhưng bị thương rất nặng, máu trước ngực nhỏ tí tách.
Rào rào rào!
Xích sắt đung đưa như sắp rút về.
Bùm!
Trường mâu bị nhổ khỏi mặt đất.
Khi mọi người đều tuyệt vọng thì một bóng người xuất hiện, vươn hai tay bắt chặt xích sắt không cho trường mâu rút về.
- Lâm phong chủ!
Tông chủ Tuyệt Thần cung không ngờ vào phút này là Lâm Phàm cứu lão.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi bị sao vậy? Đông người mà sao bị đánh ra nông nỗi này?
Làm gì vậy? Vùng đất mạo hiểm thôi mà, có cần ai nấy bị thương thảm vậy không?
Muốn hù ai?
Tông chủ Tuyệt Thần cung không nói chuyện nổi, máu ọc ra:
- Lâm phong chủ, đi mau, thật sự rất khủng bố, chúng ta không có đường đánh trả.
Lâm Phàm không nói nhiều, cứu người đã:
- Ngươi còn ổn không?
Tông chủ gật đầu nói:
- Ổn.
- Vậy được rồi, ráng nhịn.
Hai tay Lâm Phàm bắt chặt xích sắt, giơ chân đạp tông chủ ra khỏi trường mâu, như xiên thịt nướng, tuốt thịt khỏi cây xiên vậy.
Bộp!
Tông chủ lăn xuống đất, ọc máu càng nhiều.
Hồ Tông vội tiến lên nâng tông chủ dậy, cảm kích nói:
- Đa tạ, Lâm phong chủ.
Lâm Phàm bắt chặt xích sắt không nhúc nhích:
- Đừng nói nhảm, tên này muốn so sức lực với bản phong chủ, chuyện này thì không nhịn được! Bản phong chủ quyết không buông tay, không để tên kia cướp đi!
Mọi người nghe vậy ngây ra.
Cái này . . .
Lâm Phàm phất tay:
- Các ngươi mau đi, đừng ảnh hưởng bản phong chủ.
Hắn đã nhìn trúng vùng đất mạo hiểm này, tuyệt đối sẽ không rời đi dễ vậy. Tuyệt Thần cung đã bị người diệt gọn có thể rút khỏi cuộc chơi, không cần đứng ngó làm gì.
- Lâm phong chủ, đi thôi, chỗ đó quá khủng bố, chúng ta không nên tới nơi này.
Tông chủ Tuyệt Thần cung dùng nhiều đan dược, tạm ổn định vết thương, nhưng lỗ to trước ngực trông rất dữ tợn, muốn lành lại phải mất một thời gian.
Lâm Phàm phất tay, không muốn nói nhiều:
- Đừng nói nhảm nữa.
Hắn cảm giác lực lượng của đối phương liên tục tăng lên cao, khủng thật. Hắn muốn nhìn xem là cái gì mà mạnh như vậy.
Xích sắt kéo dài vào trong khói đen, khó thấy rõ là cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận