Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 869: Huynh đệ của ngươi có phải là Bình Thiên Ma Ngưu Vương không

- Rốt cuộc các ngươi có đi không?
Người Tuyệt Thần cung hơi yếu, đông vậy mà bị người đánh chạy vắt giò lên cổ, hơi bị mất mặt.
Bên trong rốt cuộc có cái gì?
Lâm Phàm không nhìn thấu được, nhưng không sao, chỉ có một điều cần nhớ là thứ gì cũng phải ngoan ngoãn chịu chết.
- Lâm phong chủ, cùng đi đi, ngươi không đánh lại những sinh vật khủng bố ở bên trong đâu, ở lại đây là mất mạng.
Tông chủ Tuyệt Thần cung bị thương rất nặng, khi nói chuyện không ngừng tràn máu.
Dù có thần đan thần dược nhưng không thể áp chế vết thương ngay được.
Hồ Tông nôn nóng nói:
- Đúng rồi đấy Lâm phong chủ, nơi đây quá nguy hiểm, tràn đầy khủng bố, không phải là nơi cho chúng ta thám hiểm.
Hồ Tông vốn tưởng bất cứ nơi đâu trên vực ngoại giới đều có thể đi, giờ mới biết mình nông cạn. Vực ngoại giới có nhiều nơi tràn ngập khủng bố kinh người.
Nếu không phải họ phản ứng kịp lúc vội rút đi thì tất cả đã gục ngã ở bên trong.
- Hộc!
Trong khói đen truyền ra tiếng hít thở nặng nề.
Tiếng thở thôi đã làm người hãi hùng, cảm giác có vật gì khủng bố sắp đi ra.
- Các ngươi có phiền không vậy? Được cứu rồi thì mau chạy đi, các ngươi yếu không có nghĩa là mỗi người đều yếu! Mau rời đi, nơi này để bản phong chủ lo!
Lâm Phàm cáu lên, người gì kỳ cục, nằng nặc đòi hắn đi cùng, ăn hại!
Tình huống này nhìn thoáng qua là biết, sắp có cá lớn ra, nếu giết chết sẽ lời to.
Đám người Tuyệt Thần cung thộn mặt ra, Lâm phong chủ nói chuyện làm họ không nghe hiểu.
Vì sao hắn không tin?
Gió to từ khói đen thổi tới.
Khói đen cuồn cuộn phình ra, trong khói đen hiện ra mặt người to lớn.
Khuôn mặt đen thui, đỉnh đầu có cặp sừng, không biểu tình, xoang mũi phun ra khói đen, đôi mắt to như đèn lồng đang dần áp sát.
- Ta . . . ta . . .
Đám người Tuyệt Thần cung phập phồng lo sợ lùi lại.
Hồ Tông nhìn Lâm Phàm, biểu tình nôn nóng:
- Lâm phong chủ . . .!
Bây giờ mà không đi thì thật sự không thể đi nữa.
Lâm Phàm vẫn bình tĩnh như không:
- Hay à, một khuôn mặt bằng mười mấy mặt của ta.
Mặc kệ động tĩnh gì đều không thể ảnh hưởng hắn.
Càng lúc càng gần.
Hơi thở khủng bố đã bao phủ trong lòng mọi người.
Đám người Tuyệt Thần cung liên tục thụt lùi ra xa, không dám đứng gần.
Lúc trước bọn họ không thấy rõ là thứ gì đuổi theo mình, giờ thì tồn tại khủng bố rượt họ như chó nhà có tang đã lộ ra khuôn mặt.
Nhưng trừ mặt ra những vị trí khác đều giấu trong khói đen.
Nếu lộ nguyên hình thì to cỡ nào?
- Ủa? Mặt ngươi sao giống con trâu, bản phong chủ hỏi ngươi, có phải ngươi có huynh đệ tên Bình Thiên Ma Ngưu Vương?
Lâm Phàm cảm thấy khuôn mặt này khá giống, hình thể cũng giống.
Đối phương không trả lời, đôi mắt như vực thẳm khiến người không dám đối diện.
Nhưng Lâm Phàm mở to mắt nhìn thẳng vào nó, không sợ chút nào.
Tông chủ Tuyệt Thần cung sợ hãi không dám ở lại:
- Lâm phong chủ, chúng ta đi đây!
Tông chủ từng cho rằng Đạo cảnh đỉnh có thể muốn làm gì thì làm, nhưng hiện tại đã hiểu ra ngoài trời có trời, có tồn tại càng khủng bố hơn.
Lâm Phàm phẩy tay:
- Các ngươi đi mau lên, ta tâm sự với nó.
Hắn háo hức, không muốn có ai ở đây, vừa không giúp được gì còn quấy rầy hắn.
Người Tuyệt Thần cung ngơ ngác, thần kinh của Lâm phong chủ thô đến mức nào mới lù lù không dao động, chẳng hề e ngại như vậy?
Miễn mắt không mù đều nhìn ra quái vật trước mắt khủng bố cỡ nào.
- Hộc hộc!
Mặt to áp sát Lâm Phàm, từ xoang mũi phun ra hơi thở như gió lốc, há miệng đầy răng nhọn:
- Biến đi!
Bùm!
Người Tuyệt Thần cung mặt kinh hoàng, sống lưng lạnh toát, xoe tròn mắt không tin được.
- Trời ạ, Lâm phong chủ không muốn sống nữa?
Khi đối phương nói ra mấy câu đó thì Lâm Phàm đã co nắm tay đấm thẳng vào mặt đối phương.
- Nói chuyện cái kiểu gì, có thể thân thiện giao lưu không hả?
Cú đấm này có lực lượng rất lớn, nhưng đánh vào mặt đối phương không tạo thành tổn thương, chỉ khuếch tán sóng xung kích lực lượng.
- Lợi hại.
Quái vật trước mắt hơi mạnh, cú đấm của Lâm Phàm không nói thứ khác nhưng Đạo cảnh đỉnh cũng phải hộc máu tại chỗ, vậy mà đối phương không phản ứng chút nào, tình huống tệ rồi đây.
Mặt tông chủ Tuyệt Thần cung trắng bệch:
- Đi mau, không cứu được! Chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi!
Bọn họ đã cố hết sức khuyên đối phương rời đi.
Hắn không chịu đi còn ra tay khiêu khích sinh vật khủng bố không rõ sâu cạn.
Không cần suy nghĩ cũng biết kết cục của hắn sẽ rất khủng bố.
Chí bảo của lão mất mát nặng, khoảnh khắc chuông cổ vỡ là lão biết thực lực của sinh vật khủng bố kia đủ để kinh thiên động địa, có mười, một trăm lão cũng không đánh lại.
Tông chủ Tuyệt Thần cung được chuông cổ từ một kho báu bí mật, ẩn chứa chín loại pháp tắc Đạo cảnh, là chí bảo hộ thân nghịch thiên.
Nhưng chuông cổ bị đối phương một mâu đâm thủng mà không có chút phản ứng, tông chủ hiểu rằng thực lực của sinh vật khủng bố siêu khủng.
Hồ Tông không muốn đi:
- Tông chủ . . .
Đây là ân nhân cứu mạng của lão, Hồ Tông muốn cố gắng đến phút cuối cùng.
Tình huống đột ngột biến đổi.
Sinh vật khủng bố nổi khùng lên, đôi mắt bắn ra tia lửa kinh người, khói đen cuồn cuộn dâng trào sau lưng nó, một luồng sáng đen bắn ra.
Vẫn là trường mâu.
Trường mâu cắm mạnh xuống đất, lực lượng to lớn làm đá xanh xung quanh vỡ nát hình thành hố sâu.
Lâm Phàm cảm thán:
- Lực lượng thật mạnh.
Hắn thích đối thủ lực lượng cường đại, nhưng lực lượng của tên này quá khủng bố.
Tông chủ Tuyệt Thần cung phất tay, cố gượng lao đến cửa ra:
- Đi!
Phía trước vẫn có nguy hiểm, vượt qua được hay không đành xem vận may.
Người đã mất bóng nhưng giọng nói còn văng vẳng:
- Lâm phong chủ, hãy bảo trọng!
Bọn họ đã sợ.
Đối phương khủng bố vượt sức tưởng tượng, với thực lực của họ cũng không đánh lại được, ở lại đây là bỏ mạng.
Lâm Phàm ngoắc đối phương:
- Này to con, cho bản phong chủ xem thực lực của ngươi mạnh cỡ nào.
Lâm Phàm rất mong chờ đối phương đối xử cuồng bạo với mình, tốt nhất là đánh hắn mềm người.
Vừa dứt lời, không khí bên cạnh Lâm Phàm cuồn cuộn, một bàn tay đen thui thô kệch vươn ra vỗ mạnh vào người hắn.
- Thú vị.
Lâm Phàm không né mà giơ tay đỡ.
Bùm!
Lực lượng khủng bố va chạm, trùng kích mạnh mẽ khuếch tán mạnh, lấy Lâm Phàm làm trung tâm, một dòng sóng khí thổi quét bốn phương tám hướng.
Lực lượng này quá khủng bố, vách đá bốn phía rung bần bật.
Đám người Tuyệt Thần cung đã chạy trốn vào đường hầm vẫn cảm nhận khí thế mạnh mẽ từ đằng sau.
Khuôn mặt mỗi người nặng nề, từ lúc bước vào đây là mọi thứ khiến người rợn tóc gáy.
Hồ Tông ngoái đầu nhìn:
- Chỉ mong Lâm phong chủ có thể bình an trở về.
Lão bất lực, không giúp được gì.
Lúc này.
Lâm Phàm giơ tay đỡ, hắn cảm nhận lực lượng kinh khủng kia mạnh mẽ đến mức nào.
Kinh người!
Thật sự rất kinh người!
Thần chưởng vô địch, càn quét tất cả.
Năm ngón tay của đối phương lướt nhanh, không gian bị xé rách tạo thành trùng kích lực lượng rất khủng khiếp.
- A?
Lâm Phàm nhấc chân di chuyển, mặt đất dưới chân từ từ lún xuống, ụ đất nhô lên.
Bùm!
Lực lượng siêu cuồng bạo bộc phát ra.
Lâm Phàm không đứng vững, bị đánh bay, đây là lần đầu tiên lực lượng của hắn ở thời kỳ đỉnh cao mà vẫn bị người nghiền áp.
Trong khi Lâm Phàm suy nghĩ lung tung thì một cánh tay thò ra chặn hắn lại.
Thế công của đối phương không giảm, tay chạm tay như đập ruồi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm bị hai bàn tay của đối phương bao lấy.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Quá đáng!
Hắn giang hai tay chậm rãi đẩy mở tay của đối phương.
Lực lượng của đối phương thật kinh người, hại Lâm Phàm chịu thiệt lớn.
Mở ra chiến trường viễn cổ.
Lâm Phàm biết mình không đánh lại đối phương, nhưng là nam nhi đích thực dù không đánh lại cũng phải lên, trừ phi bị đối phương đánh chết.
- Hưm?
Quái vật khủng bố ngạc nhiên, có lẽ vì con kiến nhỏ còn sống trong bàn tay làm nó rất bất mãn, nó giận dữ rống to, khói đen sau lưng sôi trào như nước sôi nóng bỏng.
Lực lượng giữa hai bàn tay càng khủng khiếp hơn.
Tốc độ của Lâm Phàm cực nhanh thoát khỏi hai tay, đến gần đôi mắt của đối phương, co nắm tay, ngưng tụ lực lượng đấm mạnh.
Bùm!
Đối phương không chớp mắt cái nào, cú đấm không mang lại bao nhiêu hiệu quả.
- Lợi hại, đây rốt cuộc là sinh vật gì? Cứng dữ vậy.
- Này, ngươi nói thật với bản phong chủ đi, có phải ngươi có huynh đệ tên Bình Thiên Ma Ngưu Vương không?
Lâm Phàm càng nhìn tên này càng thấy giống Bình Thiên Ma Ngưu Vương, chẳng qua xấu xí hơn Bình Thiên Ma Ngưu Vương chút xíu.
Trong khi Lâm Phàm nói nhảm nhí thì không khí lần nữa đông lại, khi hắn phản ứng lại thì đối phương đã huơ tay tát. Lâm Phàm như đạn pháo bị đập bay xa.
Nhờ hiệu quả bá thể của chiến trường viễn cổ nên Lâm Phàm ổn định thân hình.
Nhưng lực lượng của đối phương khủng thật, Lâm Phàm da tróc thịt bong, máu tươi phun ra, rất thê thảm.
Lâm Phàm ổn định lại, bất đắc dĩ nghĩ:
- Rốt cuộc có lai lịch gì mà mạnh dữ vậy, chẳng phải Đạo cảnh đỉnh là cực hạn của vực ngoại giới sao? Nhưng hôm nay bản phong chủ sẽ từ từ mài chết ngươi!
Bùm!
Hai chân đạp mạnh, hắn biến mất tại chỗ.
Sinh vật khủng bố giang hai tay vỗ mạnh về phía Lâm Phàm, lực lượng kinh người, không gian bị đè ép, trúng chưởng thì dù không chết cũng bị thương.
Xoẹt!
Một luồng búa quang hiện ra chém vào bàn tay của đối phương.
Một ngón tay dính máu văng lên bay ra xa, búa xẻ thân thể đối phương, chặt đứt một ngón tay.
Tiếng rống giận dữ vang lên.
Hiển nhiên sinh vật khủng bố không ngờ có vũ khí tổn thương được nó, đối với nó thì bị con kiến tổn thương là sỉ nhục.
Ngón tay bị cắt đứt chớp mắt lành lặn, vết thương cũng mất.
Rầm!
Lâm Phàm ọc bãi máu, lại bị đối phương đánh mạnh.
Đừng nhìn đối phương to con thì tưởng chậm chạp, thật ra rất nhanh, nhanh như chó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận