Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 870: Điên cuồng gặt

Tiếng gầm rú không dứt.
Lực lượng trùng kích nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.
Không phải Lâm Phàm ăn hiếp người khác mà là hắn bị đè đầu đánh.
Thực lực của sinh vật khủng bố rất mạnh, tốc độ siêu mau, mỗi kích đều khủng khiếp vô cùng.
Người Lâm Phàm đẫm máu, ánh mắt hắn nhìn nó đúng kiểu ngươi giỏi lắm.
Hắn không còn không lời nào để nói.
Lâm Phàm mắng:
- Nhà ngươi đừng quá kiêu ngạo, bản phong chủ giết ngươi cùng lắm mất vài giây, nếu không phải thấy ngươi có chút tác dụng, thực lực mạnh một chút thì ngươi thật sự không sống lâu hơn giây sau!
Hắn bị đánh không có đường chống cự.
Nếu mở vận rủi cuồn cuộn ra thì bảo đảm tên to con này quỳ ngay, không đánh trả được.
Giọng sinh vật khủng bố ồm ồm như sấm sét vang vọng làm đau màng tai:
- Biến ngay!
Lâm Phàm đáp trả:
- Biến con mắt! Bản phong chủ đã vào rồi, chưa lấy được chỗ tốt gì thì dù trời có sập cũng không đi!
Đã đến đây rồi đừng hòng đuổi hắn đi, làm gì có chuyện dễ vậy.
Lâm Phàm nhìn sơ liền biết nơi này khác biệt, có vấn đề rất lớn.
- Tạm thời không đánh lại tên này, vào trong xem trước đã, không chừng gặp thứ tốt.
Lâm Phàm chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lắc người lao vào làn khói đen.
Hắn muốn xuyên qua nó nhìn xem có cái gì.
Vang tiếng quát như sấm:
- Chết!
Khói đen cuộn trào dồn về phía Lâm Phàm.
Có mấy tia sáng đen xuyên thấu không gian tập trung vào Lâm Phàm.
Rào rào!
Những trường mâu nối với xích sắt bay xẹt qua, vang tiếng xích rào rạc.
- Thứ kỳ lạ, hình thành kiểu gì? Cường giả mà cô nương Vạn Quật lão tổ nói không lẽ giống với thứ này?
Lâm Phàm né qua, một cây trường mâu sượt qua mặt hắn.
Tuy không bị đâm trúng nhưng trường mâu kéo dòng khí sắc bén vô cùng, để lại một vết thương mới trên người của hắn.
Lâm Phàm vào làn khói đen, phát hiện bên trong lấp lóe đốm sáng, không thấy rõ là cái gì nhưng tuyệt đối không phải thứ đơn giản.
Vèo vèo!
Cảm giác đè ép nặng trịch ập đến.
Sinh vật khủng bố gầm rống, hai tay phá không trấn áp:
- Không cho vào, xéo đi!
Nó trông giữ nơi này, không cho bất cứ ai vào.
Bao đời nay có nhiều người đã vào nhưng đều chết ở bên ngoài.
- Hù ai đó!
Lâm Phàm né tránh, nhưng vẫn bị đấm trúng, nhưng đã mở ra chiến trường viễn cổ nên hắn không sợ chút nào.
Khói đen dâng lên, một bóng người xuyên qua, cảnh tượng trước mắt biến đổi kinh người.
- Đây là một tòa cung điện?
Một cung điện nguy nga tỏa hơi thở viễn cổ sừng sững ở phía xa.
Tuy cách hơi xa nhưng ánh sáng ngút trời đâm lên trên.
- Grào!
Bên dưới vang lên từng tiếng rống.
Lâm Phàm mừng rỡ:
- Điểm?
Hắn không ngờ chỗ này có yêu thú nhiều như biển, hơi thở đều không giống bình thường, không yếu chút nào, là quý tộc trong yêu thú.
Một yêu thú to như ngọn núi, bề ngoài giống sư tử gầm rống, tia chớp ẩn chứa lực lượng khủng bố bắn về phía Lâm Phàm.
Yêu thú khác không đứng xem, lửa, mưa đá, đủ loại thế công phô thiên cái địa như muốn đánh gục Lâm Phàm.
- Lợi hại, ta chưa ra tay mà các ngươi đã tấn công trước. Rất tốt, đã tấn công trước thì đừng trách ta!
Lâm Phàm hạ xuống, hai chân đạp mạnh mặt đất, lực lượng to lớn làm sập mặt đất.
Lâm Phàm lấy búa ra, vẻ mặt hớn hở.
Hắn không nói không rằng, trực tiếp chém. Muốn gặp yêu thú thì dễ, nhưng gặp yêu thú thực lực thuộc loại quý tộc thì khó.
Sinh vật khủng bố đuổi theo, thấy con kiến rơi vào bầy yêu thú thì nó ngầm rống nhưng không ra tay, hình như không muốn làm bị thương bầy yêu thú.
Có lực lượng khủng khiếp đánh lén sau lưng Lâm Phàm, là một con yêu thú giơ vuốt to cào, móng vuốt bén nhọn lóe tia sáng lạnh, có thể cắt đứt tất cả.
Lâm Phàm xoay người, giơ búa chém vuốt to.
Yêu thú này hơi ngốc, không cảm giác có gì lạ.
Ở đây lâu, nó tự tin mù quáng vào móng vuốt của mình, đinh ninh cây búa lóe tia sáng lạnh sẽ không làm nên cơm cháo gì.
Giây sau, một bãi máu bắn ra.
Một móng vuốt bị chém rụng.
Yêu thú ngây người, không phản ứng lại, mắt xoe tròn nhìn móng vuốt nằm dưới đất.
Sao móng vuốt này quen mắt thế, hình như là móng vuốt của nó?
Đau nhói chợt truyền lên não.
- Grào!
Nó gào thét, đau đớn cả người co giật, nó không ngờ bị người chặt đứt móng vuốt, hại nó đau muốn chết.
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Cái thứ gì, yêu thú này hơi ngốc.
Yêu thú xung quanh tụ lại, hắn không nghĩ nhiều nữa, hai chân nhún mạnh nhảy lên, giơ búa chém xuống đầu yêu thú.
Một nhát búa, đầu bị chặt thành hai khúc, suối máu phun ra, vô cùng thê thảm.
Tăng điểm lên, thật là sung sướng gì đâu.
Phập!
Trong khoảnh khắc Lâm Phàm mất tập trung thì lồng ngực bị một cái đuôi đâm xuyên.
Lâm Phàm tức giận vụt ngoái đầu:
- Dám chơi trò đánh lén!
Chỗ đó có con yêu thú đuôi dài, cái đuôi của nó rất dài, vẻ ngoài giống con cá, hai má mấp máy, cái đuôi sau mông run nhẹ, lông dựng đứng, từng tia chớp tỏa sáng chói mắt từ cái đuôi, dọc theo đuôi yêu thú phủ lên Lâm Phàm.
Xoẹt xoẹt!
Lâm Phàm giơ búa chặt xuống cái đuôi.
Phập!
Nửa cái đuôi cụt rớt xuống còn lăn mấy vòng như cá quẫy người, sau đó không nhúc nhích.
Yêu thú đuôi dài ăn đau muốn rút đuôi về, không ngờ sinh linh bị nó đâm thủng chộp lấy đuôi của nó, chặt từng nhát búa như đang chặt thịt.
Yêu thú đuôi dài đau đến run bần bật, nó đau sắp đứt dây thần kinh.
Sao sinh linh kia còn nhúc nhích được? Đã bị thương đến mức đó rồi còn cầm chắc búa chém nó.
Đang lúc Lâm Phàm chặt hăng say thì lưng bỗng nặng hơn, một con yêu thú giơ bốn vó đè xuống. Nhưng hắn đang là bá thể, sẽ không ngã xuống đất.
- Nào, để xem ai có thể sống đến cuối cùng!
Phụt!
Lại một con yêu thú nhào lên cắn cổ Lâm Phàm, động mạch chủ bị cắn đứt, một miếng thịt bị xé xuống.
- Cắn sướng không?
Lâm Phàm xòe bàn tay bấu đầu yêu thú dí sát cổ mình, lực lượng to lớn làm yêu thú thấy đau, người run rẩy vùng vẫy.
Bùm!
Đầu yêu thú nổ tung, máu thịt rơi đầy đất.
Lâm Phàm cảm thấy bầy yêu thú này thật quái dị, hắn thấy chúng nó lẽ ra đã có linh trí, có thể nói tiếng người, biết sợ. Nhưng nay xem ra bầy yêu thú không có sức mạnh, cũng không có đầu óc, chỉ như dã thú tầm thường bùng nổ tính dữ nguyên thủy nhất.
Bầy yêu thú đã đè lên Lâm Phàm, rất nhiều, con này chồng lên con kia.
Lâm Phàm sắp bị nhấn chìm.
- Nếu không biến đi sẽ phải chết.
Sinh vật khủng bố cao to đứng trong vực sâu vô tận nhìn cảnh này tựa như người chơi cờ nhìn bàn cờ, yêu thú và Lâm Phàm ở trong mắt nó là quân cờ trên bàn cờ.
Bầy yêu thú tản ra.
Những cái miệng đầy răng nhọn đã cắn xé Lâm Phàm nát nhừ, không thành hình người.
Yêu thú bị chặt như chặt thịt còn ghi hận, nó đến gần đống thịt nát, tức giận vỗ móng vuốt đập nát một mảnh thịt.
Nó căm hận sinh linh cắt đuôi của nó thành ra thế nào.
Nó chợt cảm giác không ổn, nguy hiểm to lớn tràn ngập.
Bộp!
Cái đuôi cụt bị người bắt lấy, nó như mèo con bị đạp trúng đuôi, lông tơ dựng đứng lên, cong người lại.
- Ác thật.
Lâm Phàm bẻ cổ, giơ búa chém lung tung.
Phập!
Đuôi dài của yêu thú bị chém thành mấy chục khúc, một kích cuối cùng là bị Lâm Phàm đập nát đầu.
Hắn thích đại chiến với bầy yêu thú, mỗi con đều là điểm, cho hắn cảm nhận vui sướng đến tột đỉnh.
Sinh vật khủng bố rống to, âm thanh dấy lên gợn sóng kinh người:
- Biến đi!
Không ngờ sinh linh này chưa chết.
Lâm Phàm phớt lờ, muốn hắn biến khỏi đây là nằm mơ, có lẽ mơ cũng không thể nào.
Yêu thú có ở đây, hắn chắc chắn sẽ gặt hết, không chừa một con.
- Grào!
- Grào!
Bầy yêu thú hung hăng ngẩng đầu gầm rống, hùng hổ nhào vào Lâm Phàm.
- Đến hay lắm, hôm nay không uổng chuyến này!
Tu vi của những yêu thú này đều rất mạnh, nếu không chết mấy chục, hơn trăm lần thì khó giải quyết hết.
Chiến trường viễn cổ mạnh, nhưng bị bầy yêu thú cắn xé thành thịt nát thì hết cách chữa.
Sinh vật khủng bố trợn to mắt nói:
- Chết tiệt!
Nó giận dữ, sinh linh đáng giận không rời đi mà luôn chém giết yêu thú.
Mỗi con yêu thú ở đây đều là thứ sinh vật khủng bố bảo vệ, tuy nó không biết bầy yêu thú có ích lợi gì, nhưng trong ý thức vô hình có âm thanh nói cho nó biết phải bảo vệ bầy yêu thú.
Vèo!
Trường mâu đen mang theo tia chớp phá không bắn tới, muốn đóng đinh chết Lâm Phàm tại đây.
Bầy yêu thú muốn chạy trốn, sinh vật khủng bố ra tay, chúng nó cảm nhận uy thế kinh khủng khiếp, không dám ở lại.
Nhưng thoáng chốc chúng nó bị Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn, gầm rống giận dữ liều mạng lao về phía Lâm Phàm.
Sinh vật khủng bố lên tiếng:
- Tránh ra hết!
Không ngờ yêu thú mà nó muốn bảo vệ không biết sự khủng bố của nó, bướng bỉnh xông vào, chúng nó không biết cái chết đã buông xuống sao?
Trường mâu đen kéo theo dòng khí khủng bố tuy không chém trúng yêu thú, nhưng dòng khí cắt rách từng vệt trên người yêu thú.
Sinh vật khủng bố lại lên tiếng đuổi bầy yêu thú:
- Tránh ra!
Nhưng không có tác dụng gì, bầy yêu thú như nổi điên muốn liều mạng với Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nói:
- Rất tốt, rất thích.
Hắn né tránh trường mâu, cầm búa chém không quen. Hắn lấy miếng đá ra đập.
Bùm!
Một con yêu thú bị miếng đá bao trùm, phụt một tiếng, miếng đá đè xuống đất, một bãi máu từ dưới miếng đá phun ra.
Thoải mái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận