Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 872: Ta tự cuộn tròn trịa lăn

Lâm Phàm theo năm quan tài vào mồm máu của sinh vật khủng bố.
Trước mắt tối đen, không thấy ánh sáng.
Sinh vật khủng bố quá lớn, miệng nó như vô cùng tận, sâu không thấy đáy.
Người Lâm Phàm rực cháy lửa chiếu sáng bốn phía.
Năm quan tài bị lôi kéo không ngừng rơi xuống.
Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ, hắn không nhớ đã bao nhiêu lần vào bụng của người khác, không biết khí quan trong thân thể tên to con này có mềm không, nếu mềm mại thì hôm nay tiêu đời rồi.
Bộp!
Lâm Phàm đuổi theo một quan tài, cất vào trữ vật giới chỉ.
Quỷ biết trong quan tài này có bảo bối gì không, nhưng đặt những thứ kia trong này đều là đồ cổ, mang đi tuyệt đối không hối hận, nếu không mang đi sẽ hối hận trong những ngày còn lại.
- Sợ rằng Chu Phượng Phượng sẽ phải thất vọng.
Lâm Phàm mới lật xem một quan tài, bên trong không có thứ gì hấp dẫn người.
Lần này xem như Lâm Phàm được lợi, nhưng Chu Phượng Phượng hơi thiệt thòi.
Trong người sinh vật khủng bố như vô cùng tận, không biết bao sâu, khi nào tới điểm cuối.
Vèo!
Có rễ đen từ xa vươn tới, quấn lấy quan tài đá muốn mang chúng đi.
Nhưng sao Lâm Phàm cho phép đối phương thành công, mấy thứ này là của hắn, không ai cướp được.
Bùm!
Lâm Phàm giơ búa chặt mớ rễ cây.
Cây búa này không nói thứ khác, riêng độ bén rất tuyệt, chém cái gì là nát cái nấy.
Sinh vật khủng bố mạnh không?
Nhưng đấu với cây búa này thì cách biệt nhiều, hầu như bị chém thương.
Phập!
Rễ đứt, quan tài đá vào tay.
Bên ngoài, sinh vật khủng bố nổi giận, con kiến vào trong người của nó thì sẽ chìm vào biển vô tận. Nhưng không ngờ con kiến ở trong thân thể nó còn giành giật quan tài đá.
Chớp mắt Lâm Phàm đã thu năm quan tài đá khác vào trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm bỗng cảm giác hơi thở khủng bố ngưng tụ bốn phía, không ngừng đến gần.
- Ài, bất đắc dĩ, mỗi lần đều gặp thứ quỷ dị này. Nhưng không được, bản phong chủ không phải loại người dễ bị giết.
Lâm Phàm giơ búa chém vào vực sâu.
Giây sau hắn nhíu mày, cảm giác không thích hợp.
Búa quang chém trúng vực sâu nhưng chỉ khuếch tán chút dao động rồi mất tăm.
Vèo!
Trong hắc ám phía xa lấp lóe tia sáng, thoáng chốc đã đến trước mắt, đây là đòn đánh trả của sinh vật khủng bố.
Lâm Phàm không né tránh, mặc cho tia sáng đánh trúng người.
Bùm!
Bùm!
Máu bắn tung tóe, người hắn bị những tia sáng đánh trúng thủng lỗ chỗ dễ dàng như tờ giấy.
Lâm Phàm hét hướng vực sâu:
- Này, ngươi có cần làm vậy không? Mau chạy ra đây, chúng ta quyết tử chiến ngay trong này, không thì ta đi đây!
Đối phương không nể tình, không thèm đáp lại dù một tiếng kêu, làm hắn rất tuyệt vọng.
Xem thường người cũng không nên như vậy.
Vực sâu bỗng chấn động, có âm thanh truyền đến:
- Giao đồ ra!
Là giọng của sinh vật khủng bố, nó rất tức giận, muốn nghiền nát Lâm Phàm ra.
Một con kiến mà phá mở chướng ngại của nó, mang đồ bên trong đi, thật là tội đáng muôn chết.
Hiện giờ còn chui vào cơ thể của nó, đối với nó thì đây là sỉ nhục.
Lâm Phàm dứt khoát lắc đầu:
- Không cho.
Đùa, thứ vào tay hắn rồi thì không có chuyện trả lại.
Lâm Phàm cảm thấy sinh vật khủng bố mất trí, sao không ra ngoài thăm dò nghe ngóng xem Lâm Phàm là loại người gì.
Sinh vật khủng bố vốn nên điên tiết, nhưng lúc này nó bình tĩnh rất nhiều.
- Nếu vậy thì cùng quan tài đá chìm đắm trong này. Nơi đây sẽ là chỗ chôn xác của ngươi, đừng mơ ra ngoài, nơi này là không gian vô tận.
Sinh vật khủng bố rất mạnh, trong người tự thành không gian. Vô cùng lớn, đủ để giam cầm đối phương.
- Thì ra là vậy, hèn gì ta thấy lạ, sao không thấy máu thịt đâu.
Lâm Phàm cảm giác trong người sinh vật khủng bố rất thần kỳ, không có máu thịt, càng không có khí quan, chỉ có vực sâu không thấy đáy.
Lâm Phàm giơ tay chào từ biệt, hắn phải đi:
- Tạm biệt, lần sau chúng ta gặp mặt sẽ là ngày chết của ngươi.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, không để lại dấu vết, như đột nhiên biến mất.
- Đúng như mình nghĩ.
Lâm Phàm ra khỏi người sinh vật khủng bố.
Trong cơ thể của sinh vật khủng bố đã hình thành phong ấn, đã không ra được thì phải thả hắn ra, nếu không sẽ là cuộc tranh luận mâu thuẫn.
Không nhìn phong ấn.
Vực sâu vô tận.
Rốt cuộc cái nào mạnh hơn?
Miễn không bị ngốc chắc chắn nhìn ra.
Buff xuất xứ từ hệ thống nếu bị thua thì đáng đập đầu vào đậu hủ chết cho rồi.
Chợt có tiếng rống:
- Khốn kiếp, đi đâu rồi!?
Lâm Phàm nhìn sinh vật khủng bố đưa lưng về phía mình, tức giận rít gào, chắc nó không ngờ con kiến đã ở trong người vậy mà biến mất không dấu vết.
Không tìm kiếm được.
- Ủa? Sao ta xuất hiện ở chỗ này?
Lâm Phàm phát hiện vị trí đi ra là chỗ lúc trước đi vào.
Lâm Phàm nhìn sinh vật khủng bố gầm rú, hắn nhắc nhở:
- Này đồ ngốc, bản phong chủ ở đây!
Sinh vật khủng bố nghe giọng nói đó thì giật nảy mình, quay đầu lại:
- Hưm?
Nó thấy con kiến khỏe mạnh đứng đó, nó không tin vào mắt mình.
- Ngươi . . .
Lâm Phàm thảnh thơi huơ tay:
- Đừng ngươi với ta, bản phong chủ không quen ở trong bụng của ngươi nên đi ra. Bản phong chủ nói cho ngươi biết một tiếng, đi đây, khỏi tiễn.
Lâm Phàm nói xong bước đi luôn.
Đã không còn gì, sinh vật khủng bố thật là phiền, trừ vận rủi cuồn cuộn ra tạm thời không giết nó được.
Để nó sống cũng tốt, không gấp, chờ năm sau hắn đến làm thịt, mang về nhà ăn qua mùa đông.
Sinh vật khủng bố nổi khùng:
- Lăn về!
Khói đen quấn quanh người nó hoàn toàn sôi trào.
Vèo vèo!
Trường mâu màu đen rạch phá không gian bắn xuyên qua.
Lâm Phàm né tranh:
- Đúng là khùng, khi thì bảo bản phong chủ xéo đi, giờ lại kêu lăn về, giờ bản phong chủ cuộn tròn lăn đi, đã vừa lòng chưa?
Trường mâu keng một tiếng đóng đinh mặt đất, sóng xung kích mãnh liệt khuếch tán bốn phương tám hướng.
- Tạm biệt, có duyên gặp lại.
Lâm Phàm nói xong rút đi ngay.
Còn chưa thăm dò hết vùng đất mạo hiểm, nhưng sinh vật khủng bố quá phiền phức, nó ở đây thì khó thoải mái thám hiểm.
Sinh vật khủng bố gầm rống:
- Trở về!
Nó trơ mắt nhìn con kiến mang theo quan tài đá rời đi, nó thì không thể ra khỏi đây.
Lửa giận cháy phừng phực, sinh vật khủng bố giận dữ đập đất rầm rầm.
Vang tiếng nổ điếc tai, vách đá bị lực lượng khủng khiếp trùng kích nứt vỡ, đá vụn rơi lộp độp.
Lâm Phàm ngoái lại nhìn, lắc đầu:
- Nóng tính quá.
Vùng đất mạo hiểm này rất bí ẩn, hắn chưa mò rõ, chờ lần sau đến sẽ lùng sục kỹ hơn.
Trong đường hầm.
- A? Có vết máu?
Lâm Phàm dừng bước lại, nơi này có nhiều vết máu, xác chết.
- Đây là nơi Tuyệt Thần cung đã đi qua, giống hệt bên mình.
Lâm Phàm suy tư, cảm giác bên dưới rất có thể cũng tình huống yêu thú xúc tu.
Hắn lật xác chết ra.
Quả nhiên, có cái hố, bên dưới chắc chắn là những yêu thú xúc tu.
Không đợi yêu thú xúc tu hành động Lâm Phàm đã đào bới.
Lòng đất sâu.
Đám cục thịt đen tụ lại với nhau, đung đưa xúc tu, chúng nó đang giao lưu.
- Tiếc quá, những con mồi lúc trước đã chạy mất.
- Lại có con mồi mới đến kìa!
- Chờ đã, hình như hắn muốn vào. Những con mồi quá tham lam, chắc tưởng chỗ này có thứ gì, chúng ta cứ chờ, đợi con mồi xuống rồi chia nhau.
- Tốt!
Bầy cục thịt đen ục ục nói chuyện trong vực sâu hắc ám, chúng nó đã cảm giác được động tĩnh bên trên, định ở yên ôm cây đợi thỏ.
Lâm Phàm như cỗ máy đào bới, đất cứng rắn bị hắn xới tung, cái lỗ vốn thô cỡ cánh tay bị hắn đào sâu, sâu hoắm.
Bùm!
Lớp đất cuối cùng bị đào rỗng.
Lâm Phàm vào trong, ngửi được mùi yêu thú.
Ục ục ục!
Bầy cục thịt đen hành động, xúc tu đung đưa bắn tới chỗ Lâm Phàm.
Vèo vèo!
- Còn một đợt nữa, chuyến đi này không lỗ chút nào.
Lâm Phàm mừng rỡ, hét to, toàn thân tràn ngập lực lượng. Hắn bất chấp tất cả xông lên làm thịt.
Một xúc tu bắn tới, tốc độ rất nhanh, ở trong bóng tối nhanh như tia chớp.
Bộp!
- Đến trước chết trước, mỗi người đều có phần.
Một tay Lâm Phàm chộp xúc tu, kéo mạnh. Cục thịt kia ngẩn ngơ, sau đó bay về phía hắn.
Lâm Phàm co năm ngón tay, lực lượng ngưng tụ giữa đầu ngón tay, khi cục thịt đen bay tới trước mặt hắn thì bị đấm.
Bùm!
Lực lượng kinh khủng bộc phát ra, thấm sâu vào cục thịt, tích lũy đến đỉnh điểm thì nổ tung.
Từng cục thịt to rơi rụng.
Ục ục ục!
Bầy cục thịt đen khựng lại, hình như ngây người.
Chúng nó không xem hiểu tình huống này là sao.
Đã nói là ôm cây đợi thỏ, hứa cùng nhau chia con mồi này mà sao tình huống bây giờ là con mồi muốn bắt trọn ổ bọn chúng?
Có yêu thú muốn chạy vào vực sâu hắc ám.
Mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra.
Lâm Phàm liếc mắt qua, nếu hắn đã vào đây thì sẽ không bỏ qua con yêu thú nào.
Dù yêu thú nhỏ xíu, miễn có điểm là phải trở thành một phần trong hắn.
Binh!
Bốp!
Bùm!
Từng nắm đấm tung ra, mỗi cú đấm ẩn chứa lực lượng kinh khủng nhất của hắn.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Phàm thở phào, sướng lên mây:
- Phù.
Giải quyết xong xui, điểm tăng vùn vụt.
Lâm Phàm không dám xem bao nhiêu điểm, sợ tự hù chết mình. Phải tắm rửa sạch sẽ, thay đồ, thuận tiện lạy trời rồi mới nghiêm túc xem điểm, làm vậy mới đúng.
Chu Phượng Phượng hơi lo âu:
- Ài, sao lão ca còn chưa về?
Nhưng mới rồi lão đi vào thấy lão ca rất vững vàng, nên lão mới đi ra.
Nhưng thời gian trôi qua từng phút giây.
Lão ca vẫn chưa đi ra, Chu Phượng Phượng hơi sốt ruột.
Cộp cộp!
Có tiếng bước chân vang lên.
Chu Phượng Phượng vụt ngoái đầu lại, reo lên:
- Lão ca, rốt cuộc ra rồi, ta sợ muốn chết!
Lâm Phàm liếc qua, bình tĩnh nói:
- Sợ cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận