Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 873: Tông chủ, có phải bọn họ hơi tàn nhẫn

- Lão ca, không hoảng sao được? Lỡ lão ca ở bên trong có cái gì bất trắc thì ta sẽ khóc chết!
Chu Phượng Phượng nói y như thật, nhưng xem rất giả.
Lâm Phàm cười cười:
- Ha ha ha!
Xem như tỏ vẻ bị cảm động một chút với lòng quan tâm của Chu Phượng Phượng.
- Lão ca, ngươi . . .
Mắt Chu Phượng Phượng láo liên đầy sức sống nhìn Lâm Phàm từ trên xuống dưới, không phải xem xét hắn có bị thương hay không mà là muốn biết chuyện gì xảy ra.
Heo mập đang hút đất cũng ngẩng đầu heo lên chờ đợi.
- Thôi, lão ca đi ra là tốt rồi, chúng ta mau đi.
Chu Phượng Phượng rất mong đợi tài phú, nhưng giờ phát hiện còn người khác ở nên đổi giọng, không nên lộ tài ra, nếu bị người nhớ thì không hay.
Hồ Tông từ xa đi đến:
- Lâm phong chủ, không sao chứ?
Nhóm bọn họ đang hồi sức.
Khi thấy Lâm Phàm từ bên trong đi ra thì Hồ Tông lại hỏi thăm, cũng hiểu rõ hơn về thực lực của Lâm Phàm.
Thật đáng sợ.
Sinh vật khủng bố rất mạnh, dù là họ cũng không đánh lại, nhưng Lâm phong chủ có thể đi ra và trông khỏe mạnh lành lặn, chẳng phải nói lên thực lực của Lâm phong chủ đã cường đại tới trình độ nhất định?
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Không sao, ngươi thấy bộ dạng của ta giống người bị gì sao?
Vùng đất mạo hiểm không làm hắn thất vọng, thu hoạch tràn đầy, tích điểm thật đáng sợ. Hắn có thể không cần gì khác nhưng điểm là con đường duy nhất để hắn biến mạnh.
Hồ Tông cảm thán rằng:
- Nơi này thật sự rất khủng bố, không biết hình thành như thế nào.
Với thực lực của họ mà chịu thiệt lớn, suýt để mạng lại, đủ nói lên mức độ nguy hiểm của chỗ này kinh người.
Tông chủ Tuyệt Thần cung đi tới, phục hồi vết thương rất tốt, lỗ máu trước lồng ngực đã khép, mọc thịt mới non hồng, nhưng hơi thở yếu ớt.
- Lâm phong chủ, đa tạ.
Tông chủ Tuyệt Thần cung không phải loại người càn quấy, ghi nhớ ơn cứu mạng của đối phương, cũng mừng vì đã cùng hắn đi vào, không thì đoàn người Tuyệt Thần cung đã mất mát nặng nề.
Tông chủ Tuyệt Thần cung tò mò Lâm phong chủ được gì từ trong đó, nhưng ngượng miệng không dám hỏi.
Dù sao người ta lấy được từ bên trong, giờ lão chạy lại hỏi khiến người cảm giác tham tài phú của người ta.
Lâm Phàm nói:
- Lão đệ, lần này làm ngươi thất vọng rồi, bên trong trừ mười hai quan tài ra không có tài phú khác.
- A?
Chu Phượng Phượng ngây người, sau đó phản ứng lại, giả buồn bã nói:
- Ài, đáng tiếc không có tài phú. Nhưng thôi, số trời đã định sẵn, không thể cưỡng cầu.
Chu Phượng Phượng thầm vui vẻ, lão ca giỏi ghê, giả vờ y như không được gì, chờ chỉ còn hai người một heo mới chia chác, quá tuyệt.
Lâm Phàm cảm giác Chu Phượng Phượng không tin, lặp lại:
- Thật sự, không lừa ngươi.
Chu Phượng Phượng gật gù:
- Ừ ừ, ta tin lời của lão ca, sao ta có thể nghi ngờ lão ca lừa ta đọc.
Chu Phượng Phượng cảm giác lão ca thật chuyên nghiệp, xem ngữ điệu, nét mặt này, nói y như thật.
Tông chủ Tuyệt Thần cung và các vị lão tổ nhìn nhau một cái, hơi bất đắc dĩ.
Tuy chúng ta có mặt ở đây đúng là không tiện, nhưng không cần như vậy chứ, chúng ta không phải loại người chủ động cướp tiền.
Bọn họ đều là người có thân phận, không phải kiểu trộm cướp.
- Thật, ngươi nghĩ bản phong chủ khoác lác với ngươi vì bọn họ có mặt ở đây? Thật sự chỉ tìm được mười hai quan tài đá ở bên trong, nếu không tin thì đưa cho ngươi xem.
Lâm Phàm thấy Chu Phượng Phượng không tin thì không giải thích nhiều nữa, lấy mười hai quan tài đá ra.
- A?
Chu Phượng Phượng trợn mắt há hốc mồm nhìn mười hai quan tài đá trước mặt, ngó lão ca lại ngắm quan tài đá.
Đúng là thật, không nói xạo.
Cái này không giống như lão nghĩ.
Chu Phượng Phượng cho rằng vùng đất mạo hiểm nguy hiểm như vậy thì chắc chắn tài phú chất đống thành núi, nhảy vào trong đó sẽ bị tài phú nhấn chìm.
Giờ lão ca lấy mười hai quan tài đá ra, Chu Phượng Phượng nhìn không hiểu.
Đương nhiên lão không cho rằng lão ca lừa người, lão hiểu biết lão ca, phẩm hạnh số một, không chút vấn đề.
- Mười hai cái?
Lòng tông chủ Tuyệt Thần cung lạnh lẽo, lão cộng với chín vị lão tổ bằng mười người, cộng thêm con heo và người kia là mười hai.
Đừng nói là chuẩn bị chúng nó cho họ.
Tuy tông chủ Tuyệt Thần cung tin tưởng Lâm phong chủ không phải loại người đó, nhưng bày ra một loạt mười hai quan tài đá trông rất rùng rợn.
Tài phú đến mức độ kinh người, Lâm phong chủ định giết người diệt khẩu sao?
Lâm Phàm tiến lên, đẩy một nắp quan tài đá ra:
- Nhìn đi, trong mỗi quan tài đá có một xác chết.
Đám người tiến lên, mắt tròn mắt dẹt nhìn vào trong.
Đúng là có, trong quan tài đá có xác chết.
Tông chủ Tuyệt Thần cung hơi xấu hổ, mợ nó, mới rồi hiểu lầm Lâm phong chủ, tự dưng nghĩ Lâm phong chủ lấy mười hai quan tài đá ra là tính làm thịt bọn họ, hóa ra người ta bằng phẳng thật sự, lấy được đồ không hề che giấu, nói cái gì là cái đó, hành vi này xứng là gương mẫu vực ngoại giới.
Chu Phượng Phượng ngây ngốc:
- Trời ạ, lão ca, vùng đất mạo hiểm này khiến người thất vọng quá.
Không có tài phú gì, chỉ có mười hai xác chết, hố chết người.
Đến cũng như không, tiếc thật.
Lâm Phàm tiến lên chộp xác chết trong tay, vung lên vung xuống:
- Ài, sao lại nói vậy. Không biết những xác chết này là gì nhưng chắc chắn không phải thứ đơn giản, nếu không đã sớm mục rữa. Nhưng so với tài phú thì đúng là những xác chết này không đáng một đồng.
Nhưng Lâm Phàm vừa nói xong tình huống biến đổi.
Rào rào rào!
Khi hắn lắc xác chết thì có tiếng kim loại va chạm, thứ như cục đá rớt xuống.
Lâm Phàm hút không khí
- Ủa?
Chu Phượng Phượng cũng lộ biểu tình ngạc nhiên như phát hiện đại lục mới:
- A!
- Lão ca, cái này giống với vùng đất mạo hiểm lúc trước chúng ta đã đi, tên đó cũng là xác chết, giấu đồ vật trong bụng, nếu Dương Dương không phát hiện thì sợ rằng đã bỏ lỡ. Lão ca nhìn xem xác chết này đi giấu tài phú trong người, âm hiểm vô cùng.
Chu Phượng Phượng lại gần nhặt đồ lên.
Đây là một cục đá màu đen, bề mặt phát sáng, bên trong như có ngôi sao xoay tròn, ẩn chứa cả một vũ trụ.
Chu Phượng Phượng sửng sốt:
- Thứ kỳ lạ, không nói cái khác nhưng với kiến thức của ta mà không nhận ra chúng là gì.
Lão không nhận ra thứ này đủ biết nó thần kỳ cỡ nào.
- Ngươi lắc thử, để bản phong chủ xem.
Lâm Phàm giao xác chết cho Chu Phượng Phượng, hắn cầm cục đá màu đen giơ lên cao, quan sát kỹ.
- Cái gì đây, thần kỳ vậy sao?
Lâm Phàm không đoán ra, không xem hiểu.
- Lâm phong chủ, có thể cho ta xem không?
Không biết từ khi nào tông chủ Tuyệt Thần cung đứng cạnh Lâm Phàm, ngữ điệu kích động như phát hiện bí mật lớn gì.
- Được rồi, xem đi.
Lâm Phàm đưa cục đá qua, muốn biết nó là cái gì.
Người bây giờ đều thích giấu đồ kiểu này sao?
Lúc trước hắn không phát hiện, thật kỳ lạ.
Tông chủ Tuyệt Thần cung xem xét cẩn thận, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, càng xem càng giật mình, sau đó dần xác định.
- Sao có thể? Là Vũ Tinh Thạch!
Tông chủ không tin được, đây là tài liệu luyện khí gần như không có nữa, tài liệu có thể luyện chế ra bảo bối siêu nghịch thiên. Còn về luyện chế được bảo bối gì thì lão không rõ, tóm lại biết nó rất khủng bố.
- Lâm phong chủ . . .
Tông chủ Tuyệt Thần cung định nói chuyện nhưng phát hiện Vũ Tinh Thạch ở trong tay đã biến mất, bị Lâm Phàm cầm lại.
- Ừ, bản phong chủ biết, ngươi không cần nói gì hết, bản phong chủ hiểu mà.
Lâm Phàm lặng lẽ bỏ đồ vào trữ vật giới chỉ.
Chắc chắn là bảo bối, nếu không thì tông chủ Tuyệt Thần cung đã chẳng giật mình như vậy.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nhìn không chớp mắt:
- Cái đó . . .
Lão cũng muốn bảo bối như vậy, nhưng xem vẻ mặt của Lâm phong chủ rõ ràng không muốn cho họ.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nhìn xuống đất, có nhiều thứ lão không biết, nhưng nhìn là hiểu đều không tầm thường, rất ghê gớm.
Hai tay Chu Phượng Phượng không ngừng lắc, đối xử thô bạo nhất với những xác chết:
- Lão ca, những xác chết này rất tiện, giấu sâu quá.
Lòng kính sợ với xác chết đã bị lão vứt vào góc xó.
Lâm Phàm nói:
- Giấu sâu thì lục tìm cẩn thận chút.
Xem biểu tình của tông chủ Tuyệt Thần cung là biết như bọn họ cũng vẫn ham muốn mấy thứ này, suy ra có giá trị liên thành.
Tuy mớ bảo bối này đối với hắn chỉ như rác, không bằng điểm, nhưng mang về tông môn là đúng nhất.
Chu Phượng Phượng vỗ ngực thề thốt:
- Ừ, lão ca yên tâm, dù ta mệt xỉu cũng phải lục sạch mấy tên kia trước khi xỉu!
Giờ lão siêu hưng phấn, nhìn tài phú đổ rào rào mà lòng lâng lâng.
Heo mập cũng tham gia vào, ngậm xác chết kéo ra khỏi quan tài đá, đặt xuống đất, cúi đầu ủi liên tục.
Mỗi lần heo mập ủi là có tài phú rơi ra, làm nó càng hăng hái hơn.
Có lão tổ mở miệng nói, sắp không nhìn được nữa:
- Tông chủ, sao ta cảm giác hành vi này hơi tàn nhẫn?
Sao có thể đối xử với xác chết mang theo trọng bảo như vậy.
Theo lão tổ biết thì loại xác chết này có lai lịch tuyệt đối không đơn giản, có lẽ thân mang bí mật không thua gì đống tài phú kia.
Không lâu sau, mười hai xác chết nằm ngang dọc tại chỗ.
Đặc biệt mấy cái xác bị heo mập ủi, vô cùng thê thảm, quần áo dính đầy nước miếng, manh áo không đủ che thân.
Chu Phượng Phượng chất đống tài phú vào một chỗ, tuy không nhiều nhưng cảm giác không giống bình thường.
Chu Phượng Phượng hỏi:
- Lão ca, ta có thể lấy bao nhiêu?
Tuy là lão phát hiện vùng đất mạo hiểm, nhưng tài phú là lão ca liều mạng lấy về, nên phải trưng cầu ý kiến của lão ca.
- Lấy đại đi, chia cho ngươi một nửa.
Lâm Phàm lục tìm trong đống tài phú kiếm thứ mình muốn, tiếc rằng không có, hắn muốn xem có công pháp khác, nếu có thì giải quyết túng thiếu.
Chu Phượng Phượng ngước đầu, cảm động nhìn Lâm Phàm:
- Lão ca . . .
Lâm Phàm khó hiểu:
- Hửm?
Chu Phượng Phượng lau nước mắt vương khóe mi:
- Ta yêu ngươi!
Đây mới là lão ca thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận