Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 875: Đây là một ngọn đèn sáng

- Ọe!
Mười hai quan tài đá đáp xuống đất, người ở bên trong cảm giác dạ dày quặn thắt, muốn mửa, nhưng tạm thời nín nhịn.
Chu Phượng Phượng thì ói thoải mái, đồ trong bao tử như sóng triều đổ hết xuống tông chủ nằm bên dưới.
- Ngươi . . .!
Tông chủ Tuyệt Thần cung quê quá hóa giận, rất muốn giơ tay diệt đối phương.
Người lão ướt nhẹp, có mùi ghê tởm.
Làm người cầm quyền cao nhất Tuyệt Thần cung, lão chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Chu Phượng Phượng lau khóe môi, thấy thoải mái hơn nhiều:
- Đừng . . . đừng hoảng, không chịu đựng được.
Trong quan tài đúng là không phải chỗ cho người ở, rất chịu tội, bụng quặn thắt suýt xỉu, nếu không phải ý chí của lão kiên định không chừng xỉu thật.
- Ta %¥%!
Ánh mắt tông chủ Tuyệt Thần cung nhìn Chu Phượng Phượng như muốn chém chết đối phương.
Nếu nói ra ngoài sẽ bị người cười đến rụng răng.
Nhìn các lão tổ xung quanh, ánh mắt nhìn lão đã thay đổi, ánh mắt đó khác lạ, đó là kinh, là muốn cười nhưng cố nín.
Lâm Phàm đẩy mở nắp quan tài:
- Ra rồi.
Không khí bên ngoài tươi mát hơn, nhưng bên trong cũng không tệ, vùng đất mạo hiểm rất bá đạo.
Còn về di chuyển vùng đất mạo hiểm này thì bỏ đi, hắn tự biết sức mình, với sức mạnh hiện tại của hắn thì như lấy trứng chọi đá, không có bất cứ tác dụng gì.
Chu Phượng Phượng tỉnh táo lại:
- Lão ca, kiểu đi ra này thật độc đáo, cảm giác rất sướng.
Còn về tông chủ Tuyệt Thần cung bị ói đầy mặt thì Chu Phượng Phượng chỉ có thể tỏ vẻ vô cùng xin lỗi, bồi thường? Dẹp đi, lão nghèo rớt mồng tơi, không đền nổi.
Lâm Phàm nhìn Chu Phượng Phượng:
- Thấy sướng thì tốt rồi, đi theo lão ca chơi nếu không sướng tức là đánh mặt của ta.
Lão già này giỏi lắm, phát hiện vùng đất mạo hiểm càng lúc càng tốt hơn.
Có lẽ trùm Tam Thanh thấy hắn ở đây cô đơn quá nên ban cho ngọn đèn chỉ lối, thắp sáng vùng đất mạo hiểm ở phía trước.
- Tông chủ, mau đến Tuyệt Thần cung thôi, bản phong chủ đang cần hai môn công pháp đó, chậm trễ một giây sẽ thấy khó chịu.
Nghe đối phương kể thì công pháp đó chắc chắn không tầm thường, từng có người tu luyện nhưng cuối cùng chết, vậy phải lấy nó.
Nếu ai cũng có thể tu luyện thì không cần xem, công pháp đó rác rưởi.
Tông chủ Tuyệt Thần cung mở miệng nói:
- Được, Thần Châu đã sửa xong, mời Lâm phong chủ và bằng hữu của ngươi lên thuyền.
Thật ra tông chủ rất ham mớ tài phú kia, nhưng tất cả do Lâm phong chủ giữ, lão tự nhận không có bản lĩnh bắt lấy.
Muốn một xác chết còn phải đổi đồ.
Muốn đổi mớ tài phú kia? Tuyệt Thần cung có bao nhiêu thứ đủ giá trị đổi về?
Tông chủ Tuyệt Thần cung lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:
- Đáng tiếc.
Hai bên cùng vào, bọn họ chạy trốn.
Lâm phong chủ thì được tài phú kinh người, làm họ nhìn đỏ mắt.
Lâm Phàm hỏi:
- Tông chủ, Thần Châu các ngươi vào đây mất bao lâu?
Bên ngoài còn có cơn lốc sấm sét, nếu mất thời gian lâu quá thì không ổn.
Tông chủ Tuyệt Thần cung trả lời:
- Cần mười ngày dài, cơn lốc sấm sét rất mạnh, Thần Châu vào đây phải đi thật chậm, không thể quá nhanh, nếu không rất có thể bị tan rã.
Bọn họ vì vào chỗ này đã chuẩn bị thật lâu.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp là họ phát hiện nơi này, nhưng thử nhiều lần đều bị cơn lốc sấm sét chặn đường, cuối cùng chuẩn bị sung túc, lấy Thần Châu mở đường cứng rắn xông vào.
Lâm Phàm phất tay, đi ra xa:
- Mười ngày? Lâu vậy, thôi, đi theo bản phong chủ, có đường tắt.
Vùng đất mạo hiểm này đã bị hắn hốt gần hết, còn sót lại gì không thì hắn không quan tâm, có sinh vật khủng bố trấn thủ, trừ hắn dùng mạng cứng rắn xông vào ra không ai dám làm như vậy.
Tông chủ Tuyệt Thần cung nở nụ cười ‘bà nội nó’.
Lão biết Lâm phong chủ có đường tắt, lúc trước hỏi nhưng hắn cắn chết không nhả ra, giờ được tài phú ở bên trong thì không thèm giấu nữa, vô tư nói ra.
Tim lão đau quá.
Chu Phượng Phượng đắc ý vênh váo nói:
- Các ngươi ngẩn ra làm gì? Mau đi theo. Ta nói cho các ngươi biết, đường này là Dương Dương nhà ta làm ra, mau hơn các ngươi bay mười ngày nhiều.
Có Dương Dương thật tốt, rất hãnh diện.
Biểu tình của Chu Phượng Phượng hơi đáng đánh.
Đám người Tuyệt Thần cung cố nhịn, không thể đánh, sẽ mất thân phận.
Tông chủ Tuyệt Thần cung kinh ngạc hỏi:
- Đây là đường hầm? Đào từ bên ngoài vào tận đây?
Chu Phượng Phượng cười toe:
- Thế nào? Lợi hại không?
Lão nhảy xuống:
- Dương Dương, theo kịp, chúng ta phải ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất!
Lâm Phàm không nói nhiều, nhảy xuống:
- Đi thôi.
Đi chung với Chu Phượng Phượng, chuyện không nên làm cũng đều làm.
Bò hầm ngầm, cường giả mạnh nhất tương lai hơi khó chấp nhận việc này, nếu đồn ra ngoài sẽ bị người cười chết.
Một lão tổ khó chấp nhận, hỏi:
- Tông chủ, chúng ta thật sự bò hầm ngầm?
Tông chủ Tuyệt Thần cung quay đầu hỏi ngược lại:
- Chứ làm sao bây giờ? Cưỡi Thần Châu đi qua cơn lốc sấm sét?
Hay có cách nào càng tốt hơn không?
Mức độ nguy hiểm của cơn lốc sấm sét không thấp, Thần Châu đã bị hư một lần, tuy được sửa lại nhưng sẽ không hoàn mỹ như ban đầu, vào cơn lốc sấm sét khủng bố sẽ có nguy hiểm.
- Tông chủ, chúng ta đi đường hầm thôi, cùng nhóm Lâm phong chủ ra ngoài sẽ không trải qua nhiều nguy hiểm.
Hồ Tông cảm kích Lâm Phàm, mức độ hảo cảm dần tăng lên.
Tông chủ Tuyệt Thần cung đồng ý:
- Đi!
Không nói nhiều nữa, nếu phải chọn tất nhiên lão sẽ chọn tuyến đường an toàn hơn. Tuy phải bò dường hầm nhưng cả đám cùng bò thì không cần để ý quá nhiều.
Một ngày sau.
Tốc độ rất nhanh, heo mập không nằm ngủ ở bên trong.
Vì có được bảo bối, cảm xúc quá mức phấn khởi nên heo mập và Chu Phượng Phượng bò rất nhanh.
Chu Phượng Phượng nhìn Lâm Phàm:
- Phù, ra rồi, làm gì bây giờ hả lão ca?
Lão không định đi Tuyệt Thần cung mà muốn tiếp tục tìm vùng đất mạo hiểm.
Chu Phượng Phượng rất bội phục lão ca, rất muốn cùng lão ca thám hiểm vùng đất mạo hiểm, vì lão ca không như người khác, sẽ không một mình chiếm trọn tài phú, lần nào cũng chia nhiều cho lão.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi không đi Tuyệt Thần cung?
- Không đi, bên Tuyệt Thần cung không có việc gì dính líu với ta, dạo này ta . . .
Chu Phượng Phượng định nói gì nhưng chợt nhớ có người ở bên cạnh, lão kéo Lâm Phàm sang một bên mới nói nhỏ:
- Lão ca, đoạn thời gian trước ta được một tấm bàn đồ cũ khiếm khuyết, ta có chút manh mối nên muốn đi xem, chỉ cần xác định vị trí là sẽ trở lại tìm lão ca liền.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Mau vậy?
Không ngờ lão lại phát hiện vùng đất mạo hiểm.
- Cũng chưa chắc, chỉ có chút manh mối, không rõ vị trí cụ thể. Có lẽ lần này đi qua uổng công, nhưng thử một lần chẳng chết chóc gì.
Hai người thì thầm.
Đám người Tuyệt Thần cung bất đắc dĩ, đặc biệt là tông chủ, rất bất mãn với Chu Phượng Phượng.
Nào là ói lên người lão, khi nói chuyện cũng đề phòng bọn họ, hoàn toàn nói thẳng với họ là ta không tin tưởng các ngươi.
- Ừm, đi đi, chú ý an toàn, phát hiện thì nói cho bản phong chủ biết ngay.
Lâm Phàm rất mong đợi, không biết sẽ là vùng đất mạo hiểm thế nào.
Chu Phượng Phượng cười nói:
- Lão ca yên tâm, chờ tin tốt của ta.
Chu Phượng Phượng kêu lên:
- Dương Dương, chúng ta đi!
Heo mập kêu éc éc, cất bốn vó bốc lên bụi mù, biến mất tăm hơi.
Lâm Phàm quay đầu lại nói:
- Đi thôi tông chủ.
Mười hai quan tài này khá tốt, độ cứng đủ chuẩn, sau này đánh nhau có thể dùng làm vũ khí, còn có thể nhặt xác cho đối phương.
Về mấy xác chết, Lâm Phàm cảm giác có điều lạ, chắc ẩn giấu bí mật gì.
Nhưng Lâm Phàm không quan tâm, có bí mật thế nào?
Cùng lắm là ngày nào đó bỗng sống lại.
Đối phương sống lại thì hắn được lợi gì? Ngược lại hắn miễn phí làm hộ công cho đối phương, trừ phi bị khùng.
Nhưng dùng xác chết đổi lấy thứ có giá trị với mình vẫn làm Lâm Phàm khá vừa lòng.
Mọi người ẩn vào hư không, biến mất trong thiên địa.
Tuyệt Thần cung.
Uy vũ bất phàm, khí thế bàng bạc, có phong phạm đại tông môn trên cõi đời.
Khi chưa đến Tuyệt Thần cung đã cảm nhận hơi thở khiếp người kia.
Lâm Phàm khen ngợi:
- Tông chủ, tông môn của ngươi đúng là lợi hại, thoạt trông rất giàu.
Hắn hơi tiếc nuối, tông môn như vậy mà thuộc loại tà ác hoặc có thù với hắn thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc.
Rất đáng tiếc.
Quan hệ giữa hắn với Tuyệt Thần cung tạm được, vậy là không thể xuống tay.
Tông chủ Tuyệt Thần cung khiêm tốn nói:
- Đâu có, đâu có.
Trong lòng lão bất đắc dĩ, làm sao so sánh với ngươi được.
Mớ tài phú kia đã rất kinh người, bên trong toàn là thứ Tuyệt Thần cung không có.
Tông chủ biết mấy thứ này không đơn giản, thậm chí có thể là thần vật.
Nhưng không liên quan đến họ, vì là đồ của người ta, biết làm sao được?
Hồ Tông ôm quyền:
- Lâm phong chủ, xin chờ một chút, ta đi lấy công pháp đến ngay.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Tốt.
Hắn nhìn Tuyệt Thần cung, đúng là không đơn giản. Tuy Viêm Hoa tông dần mạnh lên nhưng so với Tuyệt Thần cung vẫn có chênh lệch lớn.
Mấy lão tổ vẫn quanh quẩn không đi.
Bọn họ nghĩ mãi không ra, đó là họ trả giá cực đắt vào vùng đất mạo hiểm để làm gì?
Hoặc nên nói là được đến cái gì?
Kết quả là bị thương, bảo bối hư hỏng, một cái xác còn phải dùng công pháp đổi lại.
Cảm giác như bỏ số tiền giá trên trời mua vé vào cửa, đi vào vùng đất mạo hiểm dạo một vòng, cuối cùng người ta được đồ tốt, còn họ thì xám xịt đi ra.
Nghĩ không ra, thật sự.
Rất nhanh.
Hồ Tông mang công pháp về.
Lâm Phàm sốt ruột cầm công pháp, xem kỹ:
- Đưa ta xem!
Huyết Hồn Nghịch Thần Thuật.
- Cái này . . .
Lâm Phàm hơi giật mình, giở công pháp ra.
Hồ Tông nhắc nhở:
- Được không Lâm phong chủ? Môn công pháp này từng được đệ tử tông ta tu luyện, hắn chỉ tu luyện đến đệ tam trọng thì khí huyết cạn kiệt.
Lâm Phàm bình tĩnh nói, trong lòng thì hơi hưng phấn:
- Tàm tạm, miễn cưỡng chấp nhận.
Không ngờ công pháp này thật sự không tầm thường, rất thích hợp với hắn, như được làm riêng dành cho hắn.
Người kia tu luyện đến đệ tam trọng mới chết đã xem như may mắn, thông thường đệ nhị trọng là đã cạn kiệt khí huyết.
Rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận