Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 876: Mấy cái này đều là chút lòng thành

Môn công pháp khác khiếm khuyết, không hoàn chỉnh.
Hồ Tông nhắc nhở:
- Lâm phong chủ, ta đã tu luyện công pháp này, rất nguy hiểm, hãy suy nghĩ cho kỹ.
Hồ Tông không hy vọng Lâm phong chủ bị gì, hơn nữa lão hiểu biết công pháp này, lão từng tu luyện nên rõ ràng nó nguy hiểm cỡ nào. Với năng lực của Hồ Tông mà suýt bị hút khô, nên mới nói tính nguy hiểm rất cao, không phải công pháp cho người thường chạm vào.
Lâm Phàm cười nói:
- Ừm, đa tạ Hồ lão tổ nhắc nhở, yên tâm, bản phong chủ biết.
Lâm Phàm thích nghe nhất là mấy lời của đối phương, càng nguy hiểm hắn càng vui.
Hồ Tông không nói gì nữa, Lâm phong chủ đã tự hiểu thì lão không nói nhiều, nhiều chuyện quá ngược lại khiến tông chủ không vui, cảm giác như đang khuyên đối phương đừng đổi, lão sẽ rất khó xử.
Đã đến mức này rồi chỉ có thể nhắc nhở đối phương một tiếng.
- Tông chủ, bản phong chủ rất vừa lòng hai môn công pháp này, giao dịch thành công.
Lâm Phàm cầm hai môn công pháp, ném xác chết xấu nhất, lùn nhất xuống đất.
Ném tùy ý không thèm để bụng.
Tông chủ Tuyệt Thần cung có khổ không nói nên lời, xác chết mà lão xem như bảo bối nhưng không là gì với người khác, còn là loại cấp thấp nhất.
Xấu, đúng là xấu kinh dị, nghiên cứu xác chết xấu như vậy cũng là một loại hành hạ.
Tông chủ Tuyệt Thần cung ôm quyền:
- Tốt, vừa lòng là tốt rồi. Nếu chúng ta nghiên cứu ra cái gì chắc chắn sẽ báo với Lâm phong chủ, xin cứ yên tâm.
Câu này là lời thật lòng, nếu thật sự phát hiện bí mật trong xác chết chắc chắn tông chủ Tuyệt Thần cung sẽ chia sẻ với Lâm Phàm.
Một xác chết có bí mật, vậy mười một cái xác khác đều sẽ có.
Với năng lực của họ muốn cướp lấy mười một xác chết trong tay Lâm phong chủ thì hơi khó, không chừng dẫn đến rắc rối.
Nên nếu nghiên cứu ra thứ gì chắc chắn sẽ báo với Lâm phong chủ, có lẽ Lâm phong chủ thấy thái độ chân thành của họ sẽ thân thiện cùng chia sẻ.
- Không sao, cứ nghiên cứu từ từ, thật sự nghiên cứu ra thứ gì bản phong chủ sẽ chia sẻ với các ngươi. Yên tâm, con người của bản phong chủ rất đáng tin. Cứ như vậy đi, bản phong chủ phải về tông, có chuyện gì hãy đến Viêm Hoa tông tìm bản phong chủ, đi hướng này bay khoảng một ức bảy ngàn tám mươi vạn dặm là đến Viêm Hoa tông. Cáo từ.
Lâm Phàm không nói nhiều nữa, trực tiếp rời khỏi Tuyệt Thần cung.
Hắn rất muốn về nhanh, tập trung tu luyện hai môn công pháp, không chừng sẽ có thu hoạch lớn.
Đám người Tuyệt Thần cung huơ tay, vui vẻ đưa tiễn:
- Lâm phong chủ đi từ từ!
Một lão tổ cảm thán:
- Tông chủ, Lâm phong chủ thật là người tốt.
Hảo cảm +1!
Hảo cảm +1!
Tông chủ Tuyệt Thần cung gật gù:
- Ừ, tốt thật.
Tông chủ Tuyệt Thần cung cất xác chết:
- Đi cấm địa, nghiên cứu cái xác này, lão phu cảm giác xác chết đến từ viễn cổ, có bí mật lớn. Nếu phát hiện bí mật ẩn giấu trong đó rồi thông báo cho Lâm phong chủ, cùng nghiên cứu mười một xác chết khác sẽ có phát hiện kinh người.
Lâm Phàm rời khỏi Tuyệt Thần cung, một đường bay nhanh về Viêm Hoa tông.
Hắn muốn về tông tu luyện công pháp.
Tuy rằng chỉ dựa vào hai môn công pháp này chưa đủ xếp đầy nội tình, nhưng tóm lại có tiến bộ rất lớn.
Tông môn.
Đệ tử trông giữ sơn môn vẫn thẳng sống lưng nhìn nơi thần thánh nhất trong lòng họ.
- Sư huynh lại ra ngoài thật lâu.
- Đúng rồi, theo thói quen cũ chắc sắp trở về nghỉ ngơi rồi.
Bọn họ trông giữ sơn môn, luôn nghiên cứu quy luật trở về nghỉ lấy sức của Lâm Phàm, có chút tâm đắc.
Nên họ cảm giác sư huynh sắp về.
Một người nhìn phía xa, hưng phấn kêu to:
- A! Trở về thật rồi, sư huynh trở về!
Người đi ngang qua nghe câu này đều ngước đầu lên.
Phía trước bắn luồng sáng chớp mắt bay vào tông môn.
Bọn họ biết đó là Lâm sư huynh.
Đệ tử canh giữ sơn môn tiếc nuối nói:
- Lần này sư huynh trở về rất sốt ruột, trước kia không lao vào mau vậy, có thể mơ hồ thấy khuôn mặt, giờ không thấy được gì.
- Có lẽ sư huynh bận việc cần về tông, chúng ta chỉ cần trông giữ sơn môn là được, đừng nóng lòng.
Bọn họ đã thói quen, biến đổi hiện giờ của tông môn làm bọn họ rất phấn chấn, tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Sau khi Vạn Trung Thiên trở về thì dùng tài nguyên của tông môn tu luyện cả ngày, tiến triển kinh người.
Đoạn thời gian trước, tông chủ Thiên Vũ tông mang theo quà tự mình đến.
Cảnh tượng ấy còn rõ ràng trước mắt Vạn Trung Thiên.
Tông chủ từng coi khinh giờ thấy Vạn Trung Thiên thì nhiệt tình như lửa, giống như tay lão nâng viên minh châu, quan tâm ân cần, còn nói lời mà y trước kia không dám nghe.
Rồng trong cõi người.
Trèo cao.
Chuyện của Vạn Trung Thiên và Chu Tiểu Ngọc được tông chủ Thiên Vũ tông nhiệt tình ủng hộ, không phản đối chút nào.
Lễ hỏi gì đó thì hoàn toàn không nhận, còn tặng ngược lại.
Điều này làm Vạn Trung Thiên một lần nữa cảm tạ Lâm Phàm, nếu không nhờ hắn thì sẽ không sinh ra chuyện như vậy.
Vạn Trung Thiên bỗng cảm giác một luồng lực lượng cường đại xuyên qua bầu trời tông môn:
- Hưm, đã về.
Có uy thế như vậy tất nhiên là Lâm sư huynh.
Vô Địch phong.
- Lữ sư đệ, đừng để ai quấy rầy ta.
Lâm Phàm nói xong bước vào mật thất, đóng cửa lại.
- Rõ thưa sư huynh.
Lữ Khải Minh cảm giác sư huynh cần đột phá.
Gã xoay người đi xa khỏi mật thất, gã đứng yên như pho tượng từ xa trông giữ nơi này.
Vô Địch phong quá đông đệ tử, tuy biết nơi này là chỗ Lâm sư huynh tu luyện, nhưng sư huynh bình thường ra ngoài, Lữ Khải Minh sợ đệ tử không chú ý, cho rằng sư huynh không ở nên đi ngang qua gây động tĩnh làm kinh động Lâm sư huynh.
Bởi vậy gã phải canh giữ tại đây.
Trong mật thất.
Lâm Phàm cười tươi, sung sướng khó tả:
- Hai môn công pháp, thu hoạch rất tốt.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, lần trước chỉ tăng Già Long Chưởng lên đệ thất trọng, cách đại viên mãn còn hai trọng, vừa lúc thừa dịp này tăng lên luôn.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao bốn trăm năm mươi vạn điểm.
Già Long Chưởng (đệ bát trọng)]
- Thăng cấp!
[Tiêu hao năm trăm vạn điểm.
Già Long Chưởng (viên mãn)]
Khi tăng lên đến đẳng cấp viên mãn thì lực lượng mạnh mẽ như sóng triều ngập trời chảy trong người hắn.
- Vì sao ta luôn tìm công pháp phẩm chất cao?
Lâm Phàm đang tiêu hóa lực lượng trong người, tăng nội tình, vừa suy nghĩ việc lớn đời người.
Đôi tay nổi vảy rồng, chuyển hóa thành mình rồng, nhưng hắn không để bụng, trực tiếp nghiền nát.
Hắn là người, không phải rồng, cần vảy rồng làm gì?
Lâm Phàm suy tư:
- Hình như tình huống là vậy, công pháp phẩm chất cao tăng nội tình lên nhiều, nhưng công pháp phẩm chất bình thường cũng tăng lên không ít.
Lâm Phàm vắt óc suy nghĩ, tiêu hóa lực lượng xong lại chìm vào những nghĩ suy.
- Mợ, mình đúng là ngu, ta muốn nội tình chứ không phải hiệu ứng, cần gì chú ý nhiều vậy?
Lâm Phàm vỗ đầu, cảm giác đầu óc mình mít đặt, việc đơn giản vậy mà không nghĩ ra.
- Trời ạ, uổng công đi đường vòng nhiều như vậy. Đầu óc là thứ tốt, bình thường phải dọn trống não mới được.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao hai trăm vạn điểm.
Huyết Hồn Nghịch Thần Thuật (nhất trọng)]
Lợi hại, Lâm Phàm không ngờ Huyết Hồn Nghịch Thần Thuật đệ nhất trọng cần điểm bằng với Thủy Ma Kinh. Đương nhiên công pháp này không bằng Thủy Ma Kinh, hai bên cách biệt lớn.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao ba trăm năm mươi vạn điểm.]
[Tiêu hao năm trăm vạn điểm.]
[Tiêu hao sáu trăm năm mươi vạn điểm.]
[Huyết Hồn Nghịch Thần Thuật (viên mãn)]
Lực lượng khủng bố sôi trào trong người, nhảy nhót hình thành vòng xoáy lực lượng ngưng tụ trong người, không ngừng trùng kích.
Môn công pháp này quả nhiên là tiểu bá vương trong ngạnh công, người bình thường không tu luyện nổi.
Mỗi lần thăng cấp là Lâm Phàm cảm giác khí huyết và thần hồn đốt cháy kịch liệt, sau đó chuyển hóa thành lực lượng, lớn mạnh bản thân.
Đệ tử Tuyệt Thần cung kia tu luyện đến đệ tam trọng mới chết đủ thấy ý chí mạnh mẽ cỡ nào. Hoặc nhờ có thứ gì phụ trợ nên người đó mới tu luyện đến đệ tam trọng được.
Dựa theo lượng tiêu hao cỡ này làm sao chịu nổi.
Chiêu khủng khiếp nhất là hoàn toàn đốt cháy khí huyết và thần hồn, bộc phát ra lực lượng mạnh nhất.
Lâm Phàm cảm giác chiêu này hơi lợi hại:
- Thú vị thật.
Hoàn toàn giống như tạo ra vì hắn.
Lâm Phàm chưa thử qua, chiêu này như thế nào, khủng bố đến đâu, hắn vẫn chưa thí nghiệm, nếu cơ hội cho phép thì hắn rất muốn thử một lần.
Nhưng trước đó Lâm Phàm cần tiêu hóa lực lượng trong người.
Lực lượng này rất cường đại, tuy kém xa Thủy Ma Kinh nhưng những công pháp đỉnh cao khác không thể sánh bằng lực lượng này.
- Có lẽ nếu người kia may mắn tu luyện Huyết Hồn Nghịch Thần Thuật đến trạng thái cao nhất thì đã để lại nét mực đậm trong vực ngoại giới. Thăng cấp công pháp tiêu hao điểm ngày càng khủng, bảy ngàn ba trăm vạn điểm mới tăng công pháp này lên viên mãn, ác thật. Nhưng chuyện nhỏ.
Hắn nói rồi, giờ mà xem điểm sẽ hù chết.
Mới có bảy ngàn ba trăm vạn, không đáng gì.
Từng nghèo mạt rệp giờ giàu nứt vách, tâm tình đương nhiên phồng to lên.
Lâm Phàm cười nói, sung sướng vô cùng:
- Tiếp tục thăng cấp môn công pháp tiếp theo, chuyến này ra ngoài kiếm lợi lớn.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một trăm năm mươi vạn điểm.
Địa Hoàng Huyền Thể Thuật (nhất trọng)]
Khi lĩnh ngộ đệ nhất trọng, Lâm Phàm có cảm giác kỳ diệu, như có lực lượng kỳ dị từ sâu trong lòng đất truyền đến, liên kết với thân thể của hắn.
Lâm Phàm trầm giọng quát:
- Chém!
Chặt đứt liên lạc.
Hắn không cần vật ngoài thân tăng phúc, đặc biệt là khi dính líu đến sức mạnh của mình.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một ngàn ba trăm năm mươi vạn điểm.
Địa Hoàng Huyền Thể Thuật (viên mãn)]
Thân thể Lâm Phàm có màu vàng đất, ánh sáng thần chảy xuôi trên người.
- Môn công pháp này hủy căn cơ.
Lâm Phàm đã cảm giác được mức nguy hiểm của công pháp này không thấp, nếu không phải bản thân hắn đặc biệt thì dễ xảy ra chuyện.
Đã tiêu hao bảy ngàn lẻ năm mươi vạn điểm.
Số lượng rất khổng lồ.
Nguyên Viêm Hoa tông bỗng rung bần bật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận