Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 877: Thăng cấp! Thăng cấp! Thăng cấp!

Lấy mật thất làm trung tâm, từng đợt lực lượng trùng kích khuếch tán, hùng dũng như sóng triều.
- Sư huynh . . .
Lữ Khải Minh cúi đầu, hai chân lún sâu trong sóng lực lượng, nhưng không bị tổn thương gì.
- Mạnh quá.
Không có tổn thương nhưng cảm nhận được sóng gợn lực lượng, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, đây là hơi thở đặc biệt của sư huynh.
- Cảm giác ấm áp!
Nét mặt Lữ Khải Minh hào hứng, gã vội vàng lấy bút ra, chấm đầu lưỡi, biểu tình nghiêm túc viết.
[Lực lượng của Lâm sư huynh như biển cả bao dung vạn vật, như mặt trời ban trưa ấm áp trái tim, đây là sức mạnh của tình yêu, là tình yêu của Lâm sư huynh với các đệ tử.]
Chỉ có Lữ Khải Minh là có cảm nhận đặc biệt này.
Các đệ tử Viêm Hoa tông thì hết hồn, cùng nhìn về phía Vô Địch phong.
Dao động lực lượng đến từ chỗ đó.
Đó là nơi Lâm sư huynh bế quan, lực lượng hùng vĩ này phát ra từ Lâm sư huynh.
- Mạnh quá, sư huynh mạnh hơn thời gian trước, ta cảm giác dưới chân không phải mặt đường mà đứng trên ngọn lửa, cảm giác nóng cháy, mạnh ghê gớm.
- Các ngươi nhìn kìa, bên trên Vô Địch phong hình như có một thân hình khủng khiếp, tuy rằng như ẩn như hiện nhưng có thật.
Các đệ tử kinh kêu chỉ về phía xa.
Trên bầu trời Vô Địch phong đúng là có một thân hình cao lớn đứng đó, nhìn thoáng qua cho người cảm giác bùng nổ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn rất đáng sợ.
Thiên Tu nhìn ra xa, giật nảy mình:
- Trời ạ, đồ nhi bảo bối lại sắp hù chết vi sư.
Thiên Tu cảm nhận lực lượng mà đồ nhi phát ra cường đại cỡ nào, cảm giác không thể ngăn cản.
- Ô!
Tông chủ thì rất bình tĩnh, uống hớp trà, ngắm phong cảnh phía xa. Tông chủ thấy biến đổi khác lạ kinh người của Vô Địch phong nhưng không dao động chút nào, vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Tông chủ cười khẽ:
- Ôi, giỏi đấy.
Tông chủ đặt tách trà xuống, cầm quạt hương bồ chậm rãi phe phẩy, cảm nhận sự bình tĩnh yên ả trong tông môn.
Két!
Cửa đá mật thất bị đẩy mở.
Lữ Khải Minh tiến lên chúc mừng:
- Chúc mừng sư huynh xuất quan!
Nhìn cảnh rầm rộ vừa rồi liền biết Lâm sư huynh có thu hoạch, nếu không đã chẳng có cảnh vừa rồi.
Lâm Phàm cười tươi:
- Lữ sư đệ, vất vả ngươi.
Trong các sư đệ thì Lữ Khải Minh thân với hắn nhất, đương nhiên mấy sư đệ khác cũng không xa lạ, có điều Lữ Khải Minh luôn quay quanh bên cạnh hắn, có nhiều việc hắn yên tâm giao cho gã làm.
Lữ Khải Minh chân thành nói lời thật lòng:
- Sư huynh nói gì vậy, ta có vất vả gì đâu, cực nhọc nhất là sư huynh. Nếu không có sư huynh thì Lữ Khải Minh này hiện giờ không được như vậy.
Nếu không có Lâm Phàm luôn nâng đỡ thì Lữ Khải Minh không biết bây giờ mình ở đâu.
Thiên phú của gã không cao, thực lực không mạnh, được sư huynh tin tưởng cho quyền lợi lớn, để gã quản lý Vô Địch phong, gã đã rất thỏa mãn rồi.
Lữ Khải Minh hỏi:
- Sư huynh, bế quan xong rồi có phải nên nghỉ ngơi một thời gian?
Lâm Phàm xua tay, còn bận việc:
- Tạm thời không nghỉ ngơi, ta đi Công Pháp đường một chuyến, ngươi lo việc của mình được rồi.
Lâm Phàm tính hết rồi, hắn đi Công Pháp đường tìm ngạnh công, hắn đã nhìn thấu, không yêu cầu cao nữa.
Hắn muốn là nội tình chứ không phải đặc tính kèm theo trong công pháp, mấy thứ đó không có ích gì với hắn.
Đương nhiên, nếu gặp công pháp giống như Thất Thần Thiên Pháp thì hắn sẽ cười ra tiếng.
Môn công pháp này rất mạnh, tầng cuối cùng là Ngũ Hành Nghịch Thần trợ giúp lớn cho hắn, tăng cao thực lực rất khủng bố.
- Vâng!
Lữ Khải Minh không biết tại sao sư huynh đi Công Pháp đường, gã nghĩ chắc sư huynh có việc gì, nên không hỏi nhiều, rời khỏi đây.
Trên đường Lâm Phàm đi, các đệ tử đi ngang qua đều cung kính chào hỏi.
Lâm Phàm thản nhiên gật đầu với các sư đệ, còn có rất nhiều sư muội nhìn lén, ánh mắt si mê đều bị hắn bắt gặp.
Vì đáp lại các sư muội, khóe môi hắn cong lên nụ cười đẹp trai.
Một đệ tử nữ nhũn người suýt té:
- Oa! Choáng, sư huynh cười với ta!
Nàng cảm giác nụ cười của sư huynh rất bá đạo, tràn ngập mùi nam nhân, mùi bay tới bao lấy nàng, làm toàn thân mềm nhũn.
Trông nàng như chờ người hái.
Ở trước mặt các sư đệ, sư muội tông môn hắn phải giữ phong phạm.
Lâm Phàm đi một lúc thì đến Công Pháp đường.
Đệ tử trông giữ Công Pháp đường vội vàng đến, cũng kính chào:
- Xin chào Lâm sư huynh.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, ta định tu luyện trong Công Pháp đường một thời gian, có thể kêu các vị sư đệ, sư muội tạm rời đi không? Qua mấy ngày là được.
Lâm Phàm định tu luyện toàn bộ ngạnh công trong Công Pháp đường, nên muốn các sư đệ, sư muội đi ra, lỡ đang tu luyện mà xảy ra chuyện gì thì không hay.
Đệ tử trông giữ Công Pháp đường nói:
- Tất nhiên không thành vấn đề.
Hai người nói chuyện không nhỏ, đệ tử xung quanh đều nghe thấy.
Không đợi đệ tử Công Pháp đường đứng ra nói gì đã có đệ tử chạy vào Công Pháp đường.
- Này, Lâm sư huynh muốn vào Công Pháp điện tu luyện, cần vắng người, tất cả theo ta ra ngoài.
- Lâm sư huynh muốn chọn lựa công pháp tu luyện trong Công Pháp điện để đột phá cảnh giới cao hơn, không muốn có ai quấy nhiễu. Đứng đó làm gì nữa, tránh chỗ cho sư huynh!
Các đệ tử vào Công Pháp đường thông báo tình huống dẫn đến chấn động.
Các đệ tử đang tuyển chọn công pháp trong Công Pháp đường đều ngẩn ngơ.
Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh sẽ đến Công Pháp đường chọn lựa công pháp, thật khó tin. Bọn họ cho rằng sư huynh tu luyện nên là công pháp mạnh nhất, sao lại quay về Công Pháp đường chọn công pháp?
Đương nhiên Công Pháp đường bây giờ đã khác xưa, bên trong có nhiều công pháp mang từ bên ngoài về, có bí pháp từng không được truyền ra của tông môn, tất cả đều đặt ở đây cho các đệ tử tu luyện.
Quả nhiên.
Khi biết chuyện này thì các đệ tử trong Công Pháp đường đều đứng lên rời đi.
Không có bất mãn, cũng không ở lại.
Có một đệ tử đang dùng công pháp trong Công Pháp đường, rất nhanh sẽ đột phá đến đệ ngũ trọng. Nhưng khi gã nghe tiếng nói chuyện bên ngoài thì dứt khoát ngừng tu luyện, cưỡng ép rời đi.
Sư huynh cần tu luyện trong Công Pháp đường, đây là việc quan trọng.
Nguyên tông môn chỉ có một người khiến bọn họ tin phục, không một lời oán than.
- Sư huynh khỏe!
- Sư huynh khỏe!
Các đệ tử trong Công Pháp đường lục tục đi ra ngoài, khi thấy Lâm Phàm thì đều cười tươi.
Đó là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, chân thành nhất.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua:
- Ừm, khá lắm, tiếp tục cố gắng.
Hắn thấy hết tu vi của mọi người, đã tiến bộ rất lớn.
Thế này mới đúng, một mình hắn cường đại cũng đủ rồi, nhưng các đệ tử tông môn mạnh mẽ hơn thì càng tuyệt.
Các đệ tử đồng thanh kêu lên:
- Vâng thưa sư huynh, chúng ta nhất định tiếp tục cố gắng!
Lâm Phàm mỉm cười:
- Ừm!
Sau đó hắn bước vào Công Pháp đường.
Lâm Phàm cảm thán:
- Chậc, biến đổi thật nhiều, lỡ thành thần tượng trong lòng đệ tử tông môn rồi.
Trước kia làm việc kinh thiên động địa, giành được sự tôn sùng của các đệ tử, cảm giác thành tựu tràn trề.
Còn bây giờ hắn đã thói quen, không có cảm xúc kích động nữa.
- May mắn kêu tông môn phân loại công pháp, không thì chết mất.
Lâm Phàm đến kệ đặt công pháp ngạnh công.
Công pháp ở đây đều là ngạnh công, vì hắn là sư huynh tông môn, hắn tu luyện ngạnh công gián tiếp kéo các đệ tử yêu thích ngạnh công hơn.
Trong tông môn có khá nhiều đệ tử tuyển chọn tu luyện ngạnh công.
Nhưng muốn tu luyện đến tình độ như Lâm Phàm thì hầu như không thể nào.
Lâm Phàm lấy quyển thứ nhất xếp ở hàng thứ nhất trên kệ ngạnh công.
Tam Nguyên Nhất Khí Quyển.
- Thăng cấp!
Tăng một tầng chỉ cần mấy vạn điểm, con số này ở thật lâu trước kia rất khủng, còn bây giờ thì như mưa bụi, chưa đến trình độ một cọng lông trâu.
Tăng công pháp lên đến viên mãn không mất bao nhiêu điểm.
Lâm Phàm không giống người khác, người bình thường tu luyện đến bước cường đại nhất định thì công pháp bình thường khó lọt vào mắt, hoặc nên nói là không giúp ích chi. Lâm Phàm thì khác, miễn là ngạnh công, sau khi hắn tu luyện đều có thể tăng lực lượng rồi chuyển hóa thành nội tình.
- Ai, đột nhiên cảm giác tâm thái của mình thật tốt, tuy tu vi cường đại nhưng có thể quay đầu tu luyện công pháp bình thường, tâm thái như vậy có ai sánh bằng?
Trọng Như Sơn Nhạc Công.
Đặt tên kiểu quái quỷ gì.
Nếu là trước kia thì hắn không thèm nhìn cái nào, còn bây giờ hết cách rồi, không vừa mắt vẫn phải tu luyện.
- Thăng cấp! Thăng cấp! Thăng cấp!
Lâm Phàm không xem cần bao nhiêu điểm, hễ là ngạnh công đều tu luyện.
Mặc kệ mấy cái khác, tu luyện rồi tính tiếp.
Trong Công Pháp đường im ắng.
Bên ngoài có nhiều đệ tử đang chờ.
- Hưm, các ngươi nói xem Lâm sư huynh ở bên trong sao rồi?
- Không biết.
- Hay nhìn lén một cái?
- Làm vậy sao được, nếu quấy nhiễu sư huynh thì sao?
Nhiều đệ tử nhỏ giọng thảo luận, không biết sư huynh làm gì trong đó.
Có đệ tử không kiềm được tò mò lặng lẽ nhìn lén bên trong qua khe cửa.
Nhìn xong càng tò mò hơn, tràn đầy thắc mắc.
Có người khuyên bảo:
- Trở về, đừng quấy rầy Lâm sư huynh.
Đệ tử nhìn lén nhanh chóng chạy về, giây lát đã bị mọi người vây quanh hỏi han.
Đệ tử rất giật mình, nói cho mọi người biết điều mình nhìn thấy.
- Cái gì? Không thể nào, sao sư huynh lật xem từng quyển công pháp ngạnh công bình thường được. Những ngạnh công đó phẩm chất không cao, thực lực như sư huynh không cần tu luyện.
- Ta biết rồi, sư huynh đang trở lại nguyên trạng!
- Là sao?
- Ha ha, không hiểu phải không. Đại đạo đơn giản sinh ra từ một, nên công pháp nào cũng bắt đầu từ đơn giản diễn biến đến phức tạp nhất, sư huynh đang trở lại nguyên trạng, tìm ngọn nguồn căn bản nhất!
- Sao ngươi biết?
- Lần trước ta tu luyện tông chủ đi ngang qua nói với ta, khi ấy ta không hiểu, nhưng dần dần suy ngẫm được chút cảm ngộ.
- Oa, lợi hại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận