Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 878: Một câu tìm cái chết, bá khí vô cùng

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Bộp!
- Thứ như con kiến, làm dơ bẩn tay của ta.
Một vóc dáng tuyệt trần đứng tại đó, khiến người nhìn qua hiếm nam nhân nào không bị mê hoặc.
Nhưng dưới chân nữ nhân xinh đẹp là biển máu tay chân cụt.
- Ủa? Đây là . . .?
Ngón tay thuôn dài dính máu, giọt máu nhỏ tí tách xuống đất, nàng lấy một tờ giấy ra khỏi xác chết.
- Tri Tri Điểu.
Liễu Nhược Trần biết đây là cái gì, nhưng nàng và đứa con rơi lang thang khắp vực ngoại giới, gặp thế lực cường đại là sẽ tàn nhẫn hủy diệt, Tri Tri Điểu khó nắm bắt hành tung của nàng nên không thể mang nội dung mới nhất đến cho nàng.
Liễu Nhược Trần bỗng siết chặt tờ giấy, nhếch mép:
- Viêm Hoa tông, Lâm Phàm, ta rốt cuộc biết ngươi ở đâu!
Liễu Nhược Trần luôn tìm Viêm Hoa tông, tiếc rằng mất một thời gian mãi không tìm được tung tích, giờ phát hiện Viêm Hoa tông ở đâu, lửa giận bùng cháy trong nàng.
- Thù hận vĩnh viễn sẽ không biến mất, muội muội của ta tuy ngu xuẩn nhưng ngươi không được quyền giết!
Lòng thù hận của nữ nhân rất đáng sợ.
Mắt Liễu Nhược Trần nhìn phía xa, một đứa bé ngồi trên tảng đá ngắm cái đầu.
Đó là con của nàng.
Nó đến đột nhiên nhưng cho nàng cơ hội trở mình.
Tà ác, khủng bố.
Nhưng thực lực cường đại, bất cứ thế lực khủng bố nào được người ca tụng rơi vào tay con của nàng chỉ có một kết quả là bị hủy diệt.
Nhưng Liễu Nhược Trần không chỉ huy nó được, càng không thể ra lệnh.
Mọi thứ Liễu Nhược Trần đang có điều do đứa con khiến người sợ này mang đến, nàng không biết tồn tại như thế nào mới tạo nên đứa bé khủng bố như vậy.
Liễu Nhược Trần bước tới, nàng không dám nói chuyện lớn tiếng, nhẹ giọng bảo:
- Hài nhi, chúng ta đi thôi.
Đứa bé ném cái đầu xuống, nảy lưng tưng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng đầu đụng vào bàn tay phát ra tiếng động khiến người rợn gai ốc.
- Ta cảm giác được hơi thở của phụ thân.
Liễu Nhược Trần mặt biến sắc:
- A?
Đây là lần thứ hai nàng nghe được đứa bé khủng bố nói về phụ thân.
Liễu Nhược Trần dám bảo đảm mình vẫn là xử nữ, chưa phá thân, nhưng hôm đó một luồng sáng bắn vào bụng nàng, không lâu sau nàng mang bầu, cuối cùng sinh ra đứa bé khủng bố này.
- Khi nào hắn xuất hiện?
Liễu Nhược Trần không muốn gặp cái gọi là phụ thân của đứa bé, tình huống bây giờ thật tốt, tuy nàng không thể khống chế nó nhưng gặp gỡ tình huống dư sức giải quyết. Phụ thân của đứa bé xuất hiện sẽ lấy đi tiền cược duy nhất của nàng.
Đứa bé biểu tình hờ hững nói:
- Rất nhanh, không lâu nữa.
Bộp!
Đầu rơi vào tay nó, năm ngón siết chặt, đầu nát như trái dưa hấu, nhuộm đỏ ngón tay của nó.
Chân mày Liễu Nhược Trần nhúc nhích, nhưng rất nhanh ổn định tâm thần:
- Hài nhi, đi một chỗ với vi nương, ở đó có kẻ thù của vi nương.
Đứa bé tiếc nuối lắc đầu nói:
- Lại muốn giết người nữa? Đều yếu xìu.
Nó nói như thể không thèm để người của vực ngoại giới vào mắt.
Liễu Nhược Trần dỗ dành:
- Không yếu, kẻ thù đó không yếu chút nào, chắc chắn sẽ làm hài nhi thích.
Liễu Nhược Trần không dám bắt buộc, sợ đứa bé này nổi nóng sẽ bóp chết nàng như những con kiến đó, vậy thì thật không đáng giá.
Đứa bé đứng dậy:
- Ha ha ha! Vậy thì còn chờ gì nữa? Đi nào.
Nó liếm vết máu trên đầu ngón tay, sau đó bất mãn cau mày:
- Mùi vị buồn nôn, đều quá yếu!
Nó đã tiêu diệt nhiều thế lực lớn, nhìn những thế lực lớn tự nhận là cường đại bị ngón tay nó nghiền chết như những con kiến làm tâm tình của nó rất sung sướng, thích thú khó tả.
Liễu Nhược Trần nở nụ cười, sướng lên mây.
Nàng cảm giác mình sắp báo thù thành công, cảm giác mong đợi sắp tràn ra.
- Thăng cấp!
Lâm Phàm chết lặng, cầm một môn công pháp, tăng lên đến viên mãn, buông xuống, cầm tiếp môn công pháp khác tu luyện.
Nội tình tăng lên rất nhỏ, nhưng từng môn công pháp chồng chất thì tích tiểu thành đại.
Con suối nhỏ tụ thành biển lớn, mặc dù có khó khăn nhưng có thể làm được.
- Vùng đất mạo hiểm đó thật tuyệt, tích lũy điểm rất khủng bố, hai môn công pháp tiêu hao hơn một ức điểm vậy mà còn dư điểm, sướng chết.
Lâm Phàm không xem điểm, cứ vùi đầu thăng cấp, chờ tới khi nào không đủ điểm nữa hắn sẽ suy xét chuyện tiếp theo.
Bùm!
Bùm!
Cơ bắp của hắn trướng to, tràn ngập lực lượng khủng bố.
Các lực lượng lớn nhỏ tụ trong người, hóa thành muôn vàn con sông nhỏ, mỗi loại lực lượng đều rất độc đáo, va chạm, giành giật nhau trong người hắn.
Nếu là người bình thường chắc đã nổ tan xác chết, nhưng với Lâm Phàm thì mọi thứ đều là cách làm bình thường, không cần quá để ý.
Một chỗ cấm địa.
- Van cầu nàng, ta thật sự không chịu nổi nữa, nàng hãy thả ta đi.
Một cái lu nước đặt ở đó, lu rất lớn, dưới lu là ngọn lửa từ lòng đất kéo lên đun nước trong lu sôi sùng sục.
- Không được!
Thiếu nữ vẫn là thiếu nữ đó, thiếu nữ lừa Vân Tiêu vào.
Thiếu nữ đang cầm một con rắn.
Con rắn màu đỏ, vảy rất cứng trông như đá núi.
Thiếu nữ giơ ngón tay, bụng rắn bị rạch một đường, máu đỏ thắm chảy xuống lu nước.
Thiếu nữ cười, cười rạng rỡ:
- Đây là thứ tốt, ta mang ngươi chờ ở đây thật lâu là vì đợi nó đến.
Vân Tiêu trần truồng ngồi trong lu, khóc hô to:
- Không muốn, nóng quá!
Gã không muốn biến mạnh nữa, giờ chỉ muốn về tông, ở yên trong tông không đi đâu hết.
Vân Tiêu sợ thật, không biết chọc vào tồn tại khủng bố như vậy.
Nếu ông trời cho Vân Tiêu mộ cơ hội nữa, gã thề tuyệt đối không vì lo cho thiếu nữ bị nguy hiểm mà đi theo, giờ chính mình lọt hố.
Vân Tiêu hét to:
- Ta muốn đi ra!
Vân Tiêu cảm giác làn da toàn thân sắp nứt ra, rất đau khổ.
Trong khoảng thời gian này như ở địa ngục, chịu đủ hành hạ, không có một ngày nào sống yên ổn.
Nào là quất, nào là hành hạ, không chút tính người.
Thiếu nữ nhấc tay ấn đầu Vân Tiêu xuống nước:
- Không được đi ra!
Ục ục ục!
Mặt nước nổi nhiều bọt trắng.
Vân Tiêu không nhịn được mở miệng, bị sặc ra nước mắt nước mũi đầy mặt.
Thiếu nữ không nói chuyện, bấm ngón tay, một giọt máu màu vàng nhỏ vào mặt nước sôi trào.
- Sắp đến rồi.
Thiếu nữ đã cảm giác được hắc ám khủng bố đang ở bên ngoài vực ngoại giới há to mồm máu muốn nuốt trọn vực ngoại giới.
Đạo cảnh đỉnh còn kém xa lắm.
Nàng muốn bồi dưỡng ra thiên tài, một bước vọt lên trời trong thời đại lớn hắc ám kia.
- Ta sắp chết.
Vân Tiêu cảm giác thân thể không còn là mình, không chút cảm giác.
Vân Tiêu cảm giác từng miếng thịt đã chín, giật nhẹ là xé một miếng thịt xuống.
Trên một ngọn núi cách xa Viêm Hoa tông.
Hai bóng người đứng trên đỉnh núi.
Liễu Nhược Trần và đứa con khủng bố của nàng đã đến.
Mắt Liễu Nhược Trần lấp lóe tia sáng giận dữ:
- Viêm Hoa tông!
Liễu Nhược Trần vĩnh viễn không bao giờ quên tông môn đó, mỗi chỗ, mỗi nơi, mãi mãi không quên.
Dù chưa đến gần nhưng mùi khiến Liễu Nhược Trần tức giận đã bay tới.
Đứa bé nheo mắt, nở nụ cười, siết năm ngón tay:
- Là chỗ này? Thế lực cỡ này thì một bàn tay của ta có thể diệt sạch.
Giọng Liễu Nhược Trần rất lạnh, lạnh đến nỗi làm không khí đông lại:
- Làm vậy quá đơn giản với chúng, ta muốn hành hạ bọn chúng tơi bời!
Nàng từ Viêm Hoa tông đi Thánh Đường tông, dọc đường không chút thuận lợi toàn nhờ tên khốn kiếp đó ban tặng.
Liễu Nhược Trần ước gì xé xác đối phương ra vạn mảnh, moi tim móc gan xé vụn ra mới nguôi ngoai mối hận trong lòng.
Đứa bé bất mãn nói:
- Phiền phức quá.
Nó há to miệng phát ra tiếng gầm:
- A!!!
Sóng âm chấn động mạnh mẽ, mặt đất bị xới tung hóa thành sóng xung kích lan đến chỗ Viêm Hoa tông.
Uy thế kinh người, thiên địa kinh động.
Sơn mạch, rừng rậm bốn phía sụp xuống thành tro.
Nhưng khi đến gần Viêm Hoa tông thì trên bầu trời tông môn dựng lên màn sáng ngăn cản sóng âm.
Nhiều đệ tử không biết chuyện gì xảy ra, bỗng hộc máu trắng mặt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Địch tập, có kẻ tới quậy tông mình!
Kinh động rất lớn, các đệ tử kinh sợ.
Bọn họ không biết là kẻ nào to gan đến Viêm Hoa tông.
Đặc biệt là hai đệ tử canh giữ sơn môn, bọn họ ở gần nên bị trùng kích càng lớn, cảm giác thân thể như sắp nổ tung, ọc ra từng ngụm máu.
Họ vội lấy đan dược ra nuốt vào, đan dược này không tầm thường, là thánh dược chữa thương, tông môn chuẩn bị cho họ.
Vì trông giữ sơn môn là việc nguy hiểm, vĩnh viễn là người gặp nạn đầu tiên, nên đưa đan dược cho họ dùng để giữ mạng.
Đứa bé lạnh lùng cười:
- Thú vị, tông môn này còn có đại trận hộ tông chặn đường âm thanh lấy mạng của ta, có chút năng lực.
Nó quay sang nhìn Liễu Nhược Trần:
- Ngươi muốn hành hạ thế nào thì mau lên, ta không có nhiều thời gian dành cho con kiến.
Liễu Nhược Trần thầm giận, nhưng nàng không làm gì được đứa con này.
Nói theo lời của đứa bé là mượn bụng sinh ra, dính chút nhân quả nên trả lại cho ngươi.
Bởi vậy đến bây giờ Liễu Nhược Trần có thể sống thoải mái như vậy, thế lực lớn bị tiêu diệt đều bị nàng hốt sạch, nàng dựa vào những tài phú đó tu vi tăng vùn vụt đến mức độ kinh người.
- Đi theo ta.
Liễu Nhược Trần nhẹ nhàng nhảy lên như tiên nữ giáng trần, từng lũ tóc tơ bay lên, khá đẹp mắt.
Đám người Thiên Tu đi tới sơn môn, thấy nhiều đệ tử bị thương, lòng chùng xuống, mắt nhìn phía xa.
Hỏa Dung bực tức nói:
- Sư huynh, là kẻ nào mà càn rỡ như vậy? Dám đến Viêm Hoa tông chúng ta gây chuyện. Tuy tông mình không gây sự với ai nhưng không sợ việc tìm đến, tổn thương đệ tử của ta là tìm cái chết!
Nếu là trước kia Hỏa Dung sẽ không kiên cường đến vậy, lão sẽ nói:
- Người tới là ai? Tại sao tổn thương đệ tử của tông ta? Có gì từ từ nói, không có việc gì là không giải quyết được.
Hỏa Dung luôn dùng thủ đoạn mềm mỏng, không muốn gây chuyện.
Nhưng hiện tại khác rồi.
Một câu ‘tìm cái chết’ cực kỳ bá khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận